Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 234: Thiên Huyền thành



Thất Huyền cốc tổng tông ở dãy núi Thiên Huyền, dãy núi Thiên Huyền không thuộc bất kỳ một quốc gia nào, Thất Huyền có địa vị đặc thù ở trong ba mươi sáu nước.

Ngọn núi chính dãy núi Thiên Huyền, cao sáu ngàn trượng, bởi vì trong lòng núi ẩn chứa lượng lớn quặng mỏ huyền thiết, cho nên cả tòa núi đều là màu đen, trên núi ít có thảm thực vật, nham thạch lởm chởm, vách núi hiểm trở, không biết vì sao, cả tòa núi này tản ra một cỗ khí thế khiến cho người ta khiếp sợ, người thường đi lên sẽ có cảm giác áp lực, cho dù là võ giả đi ngang qua cũng tận lực chọn đường vòng mà đi.

Ở chân núi dãy núi Thiên Huyền, có một tòa thành trì khổng lồ, chỉ riêng tường thành đã cao năm trượng, kéo dài trăm dặm.

Tòa thành này tên là Thiên Huyền thành, nơi này chính là địa điểm tổ chức mỗi lần tổng tông hội võ.

Trong phạm vi trăm dặm trong Thiên Huyền thành cấm bay, Lâm Minh từ xa nhìn thấy tòa thành to lớn này, đoàn người khống chế Thần Phong điêu hạ xuống, đi bộ tới Thiên Huyền thành.

Dọc đường có không ít võ giả đồng hành, đến, đi vội vàng, phần lớn đều là võ giả tu vi Dịch Cân kỳ trở lên, chỉ hơi triển khai thân pháp khoảng cách trăm dặm cũng chỉ mất một, hai khắc mà thôi.

Ở ngoài cửa thành Thiên Huyền thành có một đội thủ vệ thủ hộ, nhìn thấy tu vi những người thủ vệ này, Lâm Minh thở nhẹ một hơi, không ngờ toàn bộ đều là võ giả Luyện Cốt kỳ, tên có bộ dáng là đầu lĩnh rõ ràng đạt tới Luyện Cốt đỉnh phong.

Thất Huyền cốc không hổ là đại tông môn, võ giả Luyện Cốt đỉnh phong nếu đi tới Thiên Vận quốc, ít nhất ở quân đội cũng có thể kiếm được một cái chức vụ tương đương thiên phu trưởng, mà đặt ở Thất Huyền cốc chỉ có thể coi cửa.

Rất nhiều võ giả muốn nhờ danh tiếng Thất Huyền cốc mà tiến về nơi thiên địa nguyên khí vô cùng nồng đậm của Thiên Huyền sơn mà tình nguyện ở lại chỗ này thủ vệ, cũng giống như một số người tình nguyện ở lại kinh thành làm việc cực nhọc, cũng không muốn trở lại nông thôn cưới vợ sinh con, chỉ cần ở lại kinh thành, liền có hy vọng ngóc đầu lên, mà ở lại quốc gia nhỏ, cả đời cũng chỉ là một tên thiên phu trưởng, thậm chí cũng không thể đột phá được cảnh giới Ngưng Mạch kỳ.

Cửa thành Thiên Huyền thành rất lớn, nhưng mà người vào thành rất nhiều, cho nên vẫn có vẻ chật chội. Hơn nữa vào dịp tiến hành tổng tông khảo hạch còn hơn thế, tuy rằng đệ tử chân chính tham gia khảo hạch cũng không có bao nhiêu, nhưng mà những người đi theo đệ tử hạch tâm này cũng là một lượng lớn.

Vào thành phải giao nộp mười lượng vàng, giá cả này khiến rất nhiều bình dân và võ giả cấp thấp chùn bước.

Giao nộp hoàng kim vào thành, Lâm Minh phát hiện, cư dân trong Thiên Huyền thành, trong mười có chín là võ giả, ngay cả người bán hàng rong, buôn bán gì đó, tiểu nhị của hàng đều là võ giả. Tuy rằng tu vi bọn họ chỉ có Luyện Thể tầng một tầng hai, nhưng những người này nếu ở trong Thiên Vận quốc đi tới một ít đại gia tộc cũng là một gia đinh hộ vệ, hoặc là ở trong nha môn cũng được một chân nha dịch bộ khoái vân vân, cũng có thu nhập xa xỉ, hơn nữa cũng có chút thanh danh.

Một đường đi tới, Lâm Minh nhìn những cửa hàng bán bảo khí, đan dược, Minh Văn phù, những cửa hàng này, tùy tiện một cái phóng tới Thiên Vận thành, đều có quy mô như Bách Bảo đường. Những thứ bán bên trong đều là trân phẩm, bình thường võ giả xuất ra toàn bộ tài sản cũng chưa chắc mua được một món.

Điều này làm cho Lâm Minh không khỏi cảm khái, quả nhiên đứng ở vị trí khác nhau thì cái nhìn khác nhau, kiến thức cũng khác nhau, nếu không phải hắn đạt đến thực lực hiện tại, Thiên Huyền thành này, cả đời hắn cũng không tới được, cũng không hiểu biết được chuyện này.

Chu Ngọc, Lương Long cũng chú ý tới những cửa hàng này, bên trong có không ít đồ vật mà bọn họ quen mắt, rất nhiều đều là thứ ở Thiên Vận quốc rất khó mua hoặc là căn bản không mua được.

Cầm Tử Nha nhìn ra tâm tư mấy người bọn họ, đợi tới khách sạn, Cầm Tử Nha nói:

- Bây giờ được tự do hoạt động, trước khi trời tối phải trở lại khách sạn, không sinh chuyện là được.

- Tốt!

Chu Ngọc, Lương Long trong lòng vui vẻ, kết bạn rời đi, lúc trước có vài cửa hàng bọn họ đã muốn đi vào.

Lâm Minh vốn định ở lại khách sạn tĩnh tu, lúc này Tần Hạnh Hiên đột nhiên mở miệng nói:

- Lâm Minh, ngươi không đi dạo sao? Ta vẫn là lần đầu tới Thiên Huyền thành, muốn đi quanh nhìn xem một chút...

Tần Hạnh Hiên nói như vậy, cũng là uyển chuyển mời, Lâm Minh tự nhiên không phải không biết, hắn cười nói:

- Cũng tốt, chúng ta đi cùng nhau hay sao?

- Được!

Tần Hạnh Hiên nhoẻn miệng cười, thiên kiều bá mị.

Hai người đi rồi, Tôn Hữu Đạo chậc chậc thở dài:

- Tuổi trẻ đúng là thật tốt, hai tiểu tử này xem như kim đồng ngọc nữ, hy vọng bọn họ tới được với nhau.

Cầm Tử Nha nghe Tôn Hữu Đạo cảm khái, chỉ cười cười không nói gì, nếu hai người cứ theo tình trạng này, thì tới với nhau cũng là chuyện dễ dàng, nếu từng người bọn họ quyết tâm đi truy tìm võ đạo đỉnh phong vậy thì chỉ sợ ngày sau phải tách nhau ra rồi.

Hai người tùy ý đi dạo, dọc đường Tần Hạnh Hiên mua không ít đồ vật, vật phẩm trang sức tinh mỹ, quần áo được dệt bằng vải quý, có vật kỷ niệm đặc sắc và hàng mỹ nghệ.

Thương phẩm Thiên Huyền thành, mọi thứ giá trị đều xa xỉ, có khi cần phải dùng Chân Nguyên thạch để trả. Ví như cái váy liền áo mà Tần Hạnh Hiên mua kia, bởi vì nó được gia cố thêm Thiên Tàm Ti, thủy hỏa bất xâm, giá một Chân Nguyên thạch tinh thuần.

Cũng chỉ loại nữ nhân nhà giàu như Tần Hạnh Hiên mới trả được, nếu đổi là võ giả bình thường, bỏ một ngàn lượng vàng mua một bộ quần áo không thể chiến đấu là không thể, đây chính là giá bán của một kiện bảo khí đó.

Đi đi tới tới, hai người nhìn thấy một tòa tửu lâu được trang hoàng lộng lẫy tên là Nam Hoa lâu tửu lâu, trên bảng hiệu của tửu lâu có mô tả đồ ăn hấp dẫn ánh mắt Lâm Minh.

Trong thực đơn này còn có hung thú cấp bốn.

Nên biết rằng, hung thú cấp bốn chính là tồn tại tương đương với cao thủ Hậu Thiên, phóng tới Thiên Vận quốc, cũng chính là đại biểu thực lực đỉnh cao, cho dù Lâm Minh gặp phải hung thú cấp bốn, hơn phân nửa cũng phải chạy.

Trên người hung thú cấp bốn đều là bảo bối, rất nhiều thứ có thể lấy dùng để luyện đan, luyện dược, nhưng mà ở chỗ này lại để nấu ăn, dùng đầu gối mà nghĩ, ăn cơm ở đây đắt tới mức độ nào.

- Mấy ngày này đều ăn lương khô thịt khô, vừa lúc vào tửu lâu này nhìn một chút.

Lâm Minh mở miệng nói, đối với tửu lâu, hắn có cảm tình đặc biệt, nếu đã đến Thiên Huyền thành, nhất định phải nếm thử tửu lâu nơi này một chút.

Tần Hạnh Hiên nhìn tấm bảng hiệu, do dự một chút, nói:

- Nơi này... Đắt lắm...

Nếu lúc trước, Lâm Minh nghe Tần Hạnh Hiên nói vào một tòa tửu lâu mà phát sầu vì đắt thì nhất định sẽ tưởng là nói đùa nhưng mà nhìn lại tửu lâu này, nếu như dùng thịt hung thú cấp bốn nấu nướng thì một bữa cơm mất hai mươi, ba mươi Chân Nguyên thạch tinh thuần cũng chẳng có gì lạ, đó là hai, ba vạn lượng vàng, giá cả một kiện bảo khí nhân giai trung phẩm, ngay cả Tần Hạnh Hiên cũng cảm thấy đau lòng.

Lâm Minh sau khi cướp sạch Âu Dương Địch Hoa và Trương Phụng Tiên có thể nói là giàu chảy mỡ, tự nhiên không thèm để ý, hắn cười nói:

- Lúc ta ra ngoài lịch lãm phát hiện một bảo tàng nhỏ, chỉ mất một chút Chân Nguyên thạch mà thôi, ta mời ngươi.

- Nhưng...

Tần Hạnh Hiên còn muốn nói gì, nhưng Lâm Minh đã kéo tay nàng đi vào Nam Hoa lâu.

Tìm một góc lịch sự tao nhã ngồi xuống, người hầu mang thực đơn tới, Tần Hạnh Nhiên nhìn lướt qua, âm thầm líu lưỡi, trên thực đơn toàn bộ dùng Chân Nguyên thạch yết giá, đồ ăn rẻ nhất cũng mất hai, ba khối Chân Nguyên thạch.

- Ăn cơm nơi này có thể thành tiên sao?

Trong lòng Tần Hạnh Hiên thầm oán, lần này nàng ra đi cũng chỉ mang theo tám vạn lượng vàng, mang nhiều như vậy là muốn mua đan dược bảo khí, một bữa cơm hoa đã mất tới một phần tư, đúng là buồn cười.

- Chỗ các ngươi có đặc sản gì?

Lâm Minh tùy tiện xem qua thực đơn, ăn cơm tửu lâu tự nhiên phải ăn đặc sản.

Người hầu tươi cười như hoa nói:

- Đồ ăn đặc sản chúng ta rất nhiều, ví như Long Cốt Thang, dùng cốt tủy hung thú cấp bốn có huyết mạch Cầu Long, phối hợp mấy chục loại dược liệu quý báu chế biến thành, mùi vị đậm đà, nước canh thanh mát, sau khi uống xong có thể củng cố chân nguyên, cường thân kiện thể, một nồi Long Cốt Thang hầm giá hai mươi lăm viên Chân Nguyên thạch.

Hai mươi lăm viên Chân Nguyên thạch? Hai vạn năm ngàn hoàng kim? Rõ ràng là đi cướp mà.

Tần Hạnh Hiên nghe mà thở phì một hơi, tuy rằng trong lòng cảm thấy không đáng giá, nhưng trước mặt tên người hầu này cũng không dám biểu hiện ra điều gì.

Người hầu cười tủm tỉm nói:

- Thiếu gia, tiểu thư chắc là thiên tài đại thế gia tu võ, võ giả mỗi ngày tu luyện cạn kiệt thể lực, nếu không tẩm bổ thì sau này tấn công Tiên Thiên cũng không dễ dàng.

Một tên người hầu Luyện Thể tầng ba nho nhỏ há mồm là tấn công Tiên Thiên, ánh mắt đủ cao, nói vậy Nam Hoa lâu này chiêu đãi không ít cao thủ Tiên Thiên chân chính.

- Vậy cho một nồi Long Cốt Thang đi, lại cho một ít đồ điểm tâm, hai chén cơm linh cốc, một bình thanh trà.

Mặc dù Lâm Minh có tiền, nhưng mà bữa ăn xa xỉ như vậy cũng chỉ thỉnh thoảng mới ăn, ăn nhiều cũng không chịu nổi.

Đồ ăn rất nhanh được bưng lên, Long Cốt Thang màu trắng thanh thuần, nước thang sánh sánh, nhìn qua không khỏi thòm thèm.

Tần Hạnh Hiên nhìn thấy Long Cốt Thang bưng lên, trước múc cho Lâm Minh một chén, lại múc cho mình một chén, trong bát ngọc xanh biếc, nước thang màu trắng ngà, nhìn qua giống như một tác phẩm nghệ thuật màu xanh.

Nhìn chén thang nhỏ này, Tần Hạnh Hiên tự giễu nói:

- Một chén này ít nhất cũng hai, ba viên Chân Nguyên thạch đấy, đủ cho ta chi tiêu nửa tháng, ta phải hảo hảo nếm thử một chút xem có gì khác biệt.

Tần Hạnh Hiên bưng bát ngọc lên uống một ngụm, chỉ cảm thấy sau khi nước thang tiến vào, liền biến thành một dòng nước ấm chảy vào dạ dày, dường như có thiên địa nguyên khí nhè nhẹ chảy vào kinh mạch mình, chậm rãi bồi luyện kinh mạch trong cơ thể.

Tuy rằng cỗ nguyên khí thiên địa này rất mỏng manh nhưng mà lại vô cùng tinh thuần.

Đan dược có đan độc, tuy rằng ăn vào có thể gia tăng tu vi, nhưng mà sẽ làm cho chân nguyên không tinh khiết, còn phải mất công đi luyện hóa, nhưng Long Cốt Thang này, tuy rằng ẩn chứa rất ít nguyên khí thiên địa, nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng, nếu như dùng thời gian dài, nhất định có thể tạo ra hiệu quả củng cố chân nguyên, cường hóa kinh mạch, hơn nữa không hề có tác dụng phụ.

Tần Hạnh Hiên có chút ngây người, uống một chén hai chén không có hiệu quả gì, nếu như tháng tháng đều uống, cả năm đều uống, tích lũy xuống dưới thì thế nào?

Lại ăn vào một miếng cơm linh cốc, cũng có hiệu quả như vậy, ngay cả bình thanh trà kia cũng ẩn chứa nguyên khí Mộc hệ nồng đậm, sau khi uống xong, nhẹ nhàng khoan khoái, tinh thần sảng khoái, tinh thần chi hải trong linh hồn lực dường như cũng được làm dịu.

- Cảm giác thế nào?

Lâm Minh buông đũa, hỏi Tần Hạnh Hiên.

Tần Hạnh Hiên mắt đẹp nhắm lại, nhấm nháp một hồi, thở dài:

- Trách không được cơm bọn họ ăn so với bảo khí của chúng ta còn đắt hơn, nếu mỗi ngày ăn mấy thứ này, cho dù không tu luyện, cũng sẽ đột phá Ngưng Mạch kỳ...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv