Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1268: Hư ảnh Thiên Tôn



Đại kiếp nạn thượng cổ là một trường chiến tranh thổi quét toàn bộ Thần Vực hay sao?

Trong lòng Lâm Minh hiện lên ý niệm này, quy mô to lớn của trận chiến tranh này khiến Lâm Minh cảm giác khó có thể tưởng tượng, ngay cả quy tắc thiên đạo đều bởi vậy mà biến đổi.

Phải là loại chiến tranh khủng bố tới mức nào, mới có thể đánh tan pháp tắc thiên đạo?

Đúng lúc này, Lâm Minh nhìn thấy ở trong hư không hiện ra một cái thần đài màu vàng tía thật lớn, một nam nhân khôi ngô cao lớn, mặc trường bào màu trắng đứng ở trên thần đài.

Tay phải hắn cầm một cây quyền trượng hoàng kim, tay trái cầm một ấn vuông cổ dày nặng. Ngay khoảnh khắc, hắn đứng ở trên thần đài dường như biến thành duy nhất ở thế gian.

Một mình hắn đối mặt với quân đội tạo thành bởi 200 Thiên Tôn, mấy trăm vạn Thánh Chủ.

“Đó là Phong Thần Thiên Tôn?”
Lâm Minh hiện lên ý niệm này trong lòng.

Phong Thần Thiên Tôn, là thủ lĩnh của Thần Vực 3. 6 tỉ năm trước!

Thân ảnh kia cách rất xa, nhưng trong nháy mắt Lâm Minh nhìn thấy hắn, lại tâm thần chấn động mạnh, nhìn hắn giống như là đối mặt với vũ trụ cùng tinh tú thái cổ.

Tiếp theo sau, uy áp khủng bố giống như thác nước ép thẳng xuống dưới, sát khí mờ mịt mênh mông. Thân mình Lâm Minh ở trong uy áp như thế, cảm giác dường như mình một chiếc lục bình, bất cứ lúc nào sẽ bị nuốt mất.

“Đây là ý chí của Thiên Tôn? Là ký ức của Phong Thần Đài!”

Lâm Minh chấn động tâm thần, hiện tại đã không hề nghi ngờ, Phong Thần Đài thượng cổ đúng là Thần khí của Phong Thần Thiên Tôn, mà đại ấn trong tay Phong Thần Thiên Tôn kia chính là Thương Thiên Cổ Ấn.

3. 6 tỉ năm trước, Phong Thần Thiên Tôn dẫn dắt cao thủ Thần Vực thượng cổ chống cự lại đại kiếp nạn, hắn chính là đứng ở trên Phong Thần Đài điểm binh!

Đến sau này, Phong Thần Đài thượng cổ mất tích sau đại kiếp nạn, thậm chí có thể nó đã gặp phải đòn nghiêm trọng, bị tổn thương nghiêm trọng. Nếu không không có khả năng Hạo Vũ Thiên Tôn nhận được một lũ khí linh của Phong Thần Đài thượng cổ để luyện chế phỏng chế phẩm Phong Thần Đài này.

Mà Thương Thiên Cổ Ấn thì bị Phong Thần Thiên Tôn dùng để trấn áp một tồn tại không biết tên. Một lần trấn áp này chính là 3. 6 tỉ năm, không thể tưởng tượng, rốt cuộc phía dưới Thương Thiên Cổ Ấn trấn áp là thứ gì mà lại có thể sống lâu như vậy!

Lâm Minh có nghi hoặc này trong lòng, nhưng lúc này, hắn cũng khó có thể suy nghĩ tiếp, uy áp từ trên Phong Thần Đài quá mức khủng bố, tùy ý trút xuống áp lực mênh mông ở trên thân Lâm Minh. Thân thể hắn, linh hồn, trong thế giới cơ thể hắn đồng thời chịu đựng uy áp này thanh tẩy.

Thần niệm dường như sắp sụp đổ vỡ nát. Thế giới trong cơ thể mấy lần sắp sụp xuống. Đây là uy áp của Phong Thần Thiên Tôn khi đứng ở Phong Thần Đài năm đó lưu lại.

Là ý niệm võ đạo của mấy trăm Thiên Tôn, mấy trăm vạn cường giả Thánh Chủ, Giới Vương hội tụ mà thành ý chí khủng bố, thống trị vạn vật thương sinh linh!

Cho dù là đã trải qua thời gian 3. 6 tỉ năm, cho dù là Phong Thần Đài của Hạo Vũ Thiên Tôn luyện chế, chỉ là lấy một lũ tàn hồn khí linh của Phong Thần Đài nguyên bản, nhưng vẫn như trước khiến Lâm Minh khó có thể chịu đựng!

Ở dưới loại uy áp này, trên trán Lâm Minh tuôn đầy mồ hôi; trên cánh tay nổi vồng gân xanh như những con giun.

Ở trong tay Phong Thần Thiên Tôn, Thương Thiên Cổ Ấn rất nặng kia chậm rãi lơ lửng lên. Ngân hoa vạn trượng từ trên Thương Thiên Cổ Ấn buông xuống, tùy ý bay múa ở trên bầu trời, một cổ uy nghiêm của Thần lan tỏa ra.

Mấy trăm vạn cao thủ Thần Vực, thần sắc trang nghiêm trang trọng, không có phát ra một mảy may thanh âm, cuồng phong thổi quét phần phật, giờ này khắc này, ý niệm của bọn họ hội tụ thành dòng thác lũ khủng bố đánh nát hư không!

Thời không mất đi, chúng sinh run rẩy!

Lâm Minh đau khổ chống đỡ, mạch máu toàn thân hắn đều gần như sắp bị vỡ vụn, nhưng hắn vẫn như trước từng bước một leo lên phía trước.

Vô cùng gian nan, ý chí của hắn ở dưới loại uy áp này, dường như là một khối thần thiết đang được rèn luyện.

- Lâm Minh đang trải qua cái gì?

- Là cái gì vậy? Chúng ta không nhìn thấy!

Rất nhiều đệ tử phát hiện ra vẻ dị thường của Lâm Minh, hiển nhiên Lâm Minh đang chịu đựng đau khổ nào đó. Đại kiếp nạn 7000 trượng, 8000 trượng, 9000 trượng phía trước, bọn họ đều xem thấy rất rõ ràng, nhưng hiện tại lại hoàn toàn không biết Lâm Minh đã trải qua điều gì.

- 1000 trượng cuối cùng của Phong Thần Đài vì người mà khác biệt, nhưng từ xưa đến nay, cũng chưa từng có cường giả Thần Hải nào leo lên tới 1000 trượng cuối cùng, Lâm Minh đang trải qua điều gì rất khó nói!

- Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng có thể làm Lâm Minh gian nan như thế, tất nhiên là kiếp nạn chúng ta khó có thể tưởng tượng!

Đừng nói là người xem bình thường ở đây, cho dù là rất nhiều cao thủ ở trên tôn vị, thậm chí Giới Vương Tiêu Đạo Tử cũng không biết giờ này khắc này Lâm Minh đang trải qua thứ gì.

Thời gian ở khoảnh khắc đó dường như trở nên vô cùng chậm chạp, dường như Lâm Minh thấy được đại chiến thổi quét thiên địa; thấy được ức vạn sinh linh rơi xuống và bị thiêu cháy; thấy được tinh tú vỡ nát; thế giới sụp đổ; Phượng Hoàng Niết Bàn; Thương Long thây đầy đất; máu Thần thú chảy như sông; Thiên Tôn cũng phải ngã xuống; mà cái mạng của Thánh Chủ thì càng giống như bụi bặm giữa không trung... mỗi thời mỗi khắc đều có người tan đi.

Tình cảnh mênh mang, hùng hồn, áp lực, thảm thiết như thế!

Thân ở trong đó cũng không cách nào thấy rõ, nhưng sát khí, ý chí khủng bố kia thì lại tấn công tâm thần của Lâm Minh, khiến thần niệm của hắn mấy lần suýt hỏng mất!

- Chiến linh Hồng Mông!
Lâm Minh hét lớn một tiếng, tế ra chiến linh Hồng Mông cùng với Ý Chí Kiếm mở đường.

Ý Chí Kiếm màu vàng lợt va chạm với sát hải!

“Coong!”

Ý Chí Kiếm bình thường mọi việc đều thuận lợi mà trong nháy mắt chém bổ vào sát hải kia, Lâm Minh cảm giác thức hải chấn động mạnh, lực phản chấn khiến linh hồn thống khổ như bị xé rách. Nhưng mà hắn không có từ đó bỏ qua, vẫn như trước chịu đựng đau nhức dùng Ý Chí Kiếm mở đường: nếu không ở dưới uy áp như thế, khẳng định hắn không leo lên được.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, một khắc, nửa canh giờ, một canh giờ, hai canh giờ...

Lâm Minh cố hết sức bằng vào một cổ ý chí bất khuất, leo lên đến chỗ 9900 trượng của Phong Thần Đài!

Lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, chân nguyên cạn kiệt, Ý Chí Kiếm đã hoàn toàn ảm đạm xuống... Khó có thể tưởng tượng dọc theo đường đi này hắn đã trải qua đau khổ đến mức nào.

Cho dù là Lâm Minh cơ sở vô cùng thâm hậu, lúc này cũng đã đạt tới cực hạn, hắn hoàn toàn bằng vào một cỗ ý niệm chống đỡ leo đến nơi này.

Ngón tay bị ma sát mài mòn, môi cắn đến rướm máu, mồ hôi làm mờ hai mắt, mọi thanh âm đều dường như rời xa Lâm Minh... Hắn chỉ cắn chặt hàm răng, từng bước một leo lên phía trước!

9950 trượng, 9960 trượng...

Mắt thấy sắp lên tới đỉnh!

Giờ khắc này, tất cả người xem đều vô cùng kích động đứng lên.

- Lâm Minh thật sự sắp lên tới đỉnh rồi ư!?

- Khó nói! Giờ khắc cuối cùng này, rất có thể sẽ trải qua một trận kiếp nạn còn khủng bố hơn! Cũng giống như kiếp nạn trải qua ở 8000 trượng, 9000 trượng trước đó!

- Kiếp nạn 1 vạn trượng không biết là bộ dáng gì nữa, hiện tại rất khó nói Lâm Minh có thể leo lên tới đỉnh hay không!

Tuy rằng không biết Lâm Minh trước đó đã trải qua điều gì, nhưng mọi người đều nhìn ra được: kỳ thật là hắn bằng vào một ý niệm ngoan cường mới leo lên đến nơi này, bản thân hắn đã sớm hư thoát rồi!

Nếu ở độ cao 1 vạn trượng lại trải qua kiếp nạn, thực có thể càng khủng bố hơn so với kiếp nạn 9000 trượng, Lâm Minh nếu muốn một lần nữa vượt qua gần như là chuyện không có khả năng.

Thời điểm ở 9000 trượng, Lâm Minh là dựa vào đột phá Thần Hải trung kỳ sáng tạo kỳ tích, như vậy hiện tại trừ phi Lâm Minh đột phá tiếp Thần Hải hậu kỳ, nếu không chỉ có thể thất bại.

Mà hắn vừa mới đột phá Thần Hải trung kỳ, nếu muốn lập tức đột phá tiếp Thần Hải hậu kỳ hiển nhiên là không có khả năng.

- 9990 trượng rồi!

- Tới thời điểm cuối cùng!

Mọi người đều như ngừng thở. Ngay giờ khắc này, đột nhiên cảm giác nguyên khí thiên địa chung quanh Phong Thần Đài đột nhiên hỗn loạn cả lên, bùng phát ra năng lượng khủng bố, Phong Thần Đài to lớn kia không ngờ lại bắt đầu lay động, dường như có một con Chân Long sống lại ở bên trong Phong Thần Đài.

- Có kiếp nạn thật ư?

- Kiếp nạn vào thời điểm này, làm sao hắn có thể gánh được?

Lúc này mọi người đều cảm thấy tiếc hận thay cho Lâm Minh. Nếu 1 vạn trượng mà còn có kiếp nạn, thì độ khó của Phong Thần Đài thật sự quá biến thái rồi, hoàn toàn không phải con người có thể leo lên tới đỉnh.

- Đó là cái gì?!?
Đột nhiên có người chỉ vào tầng cao nhất của Phong Thần Đài kêu lên.

- Xem kìa trên bậc 33 của Phong Thần Đài có một bóng người!

Mọi người đều vô cùng kinh hãi. Ở chỗ cao nhất trên Phong Thần Đài đang đứng hư ảnh của một người áo trắng cao lớn, hắn chắp hai tay sau lưng, như là đứng ở trong dòng chảy thời gian vĩnh hằng, dung nhập trong thiên địa mờ mịt, phóng mắt nhìn về tương lai và viễn cổ.

Tuy rằng chỉ là hư ảnh, nhưng ngay khoảnh khắc hắn xuất hiện, lại giống như kẻ thống trị trong thiên địa quân lâm thế gian, mấy tỉ người ở đây đều có một loại xúc động muốn quỳ bái. Tiêu Đạo Tử đang lơ lửng trên bầu trời, tức thì bị lực lượng này chấn nhiếp, hoàn toàn không thể duy trì trạng thái phi hành!

Tiêu Đạo Tử vô cùng kinh hãi trong lòng, vội vàng bấm một cái ấn quyết, bay ngược ra sau mấy vạn trượng, khó khăn lắm mới ổn định được thân mình, chậm rãi hạ xuống, cuối cùng dừng ở trên mặt đất.

Trên vùng trời Phong Thần Đài cấm bay, nhưng đó là đối với đệ tử trẻ tuổi, còn Tiêu Đạo Tử thân là Giới Vương, vẫn có biện pháp phi hành, nhưng hiện tại ở trước mặt hư ảnh này, hắn lại không bay lên được, điều này sao không khiến hắn sợ hãi như thế!

“Người nọ là...”
Tiêu Đạo Tử xoay chuyển tâm niệm nhanh chóng: chỉ là một hư ảnh, nhưng khí thế của hắn, thậm chí còn cường đại hơn so với Thiên Tôn bình thường! Tiêu Đạo Tử nghĩ không ra là ai có thần uy bực này!

Chuyện này cũng khó trách, Thiên Tôn thượng cổ đều là nhân vật của 3. 6 tỉ năm trước, đừng nói là Tiêu Đạo Tử, ngay cả Hạo Vũ Thiên Tôn đều không biết! Nếu không phải Lâm Minh tìm được Thương Thiên Cổ Ấn ở phía dưới đế đô viễn cổ, hắn cũng không có khả năng biết Phong Thần Thiên Tôn.

- Hắn là ai vậy? Khí thế thật đáng sợ! Đối mặt với hắn giống như đối mặt với tinh tú thái cổ!

- Chỉ là hư ảnh mà đã như thế, bản thân hắn thì sẽ đạt tới trình độ loại nào?

- Không biết! Chẳng lẽ là Hạo Vũ Thiên Tôn?

- Khẳng định không phải Hạo Vũ Thiên Tôn! Không biết đây là vị Vương giả thượng cổ nào!

Mọi người nhao nhao bàn tán, mà ở trên Phong Thần Đài, Lâm Minh gần như ý thức mơ hồ, cũng nhìn thấy hư ảnh này.

Người khác không biết, Lâm Minh lại biết rõ người này là Phong Thần Thiên Tôn!

Hư ảnh của Phong Thần Thiên Tôn đang đứng ở trước mặt hắn, cách hắn chỉ có khoảng cách mười trượng cuối cùng!

- Phong... Thần... Thiên... Tôn...
Lâm Minh mấp máy môi, nhưng lúc này hắn đã không còn phát ra tiếng, hắn chỉ nhìn vào Phong Thần Thiên Tôn, khóe miệng tràn ra đầy máu.

Hư ảnh cao lớn màu trắng chậm rãi bước đi thong thả trên Phong Thần Đài, hắn chậm rãi đi tới bên mép Phong Thần Đài. Lâm Minh ngửa đầu nhìn lên, lại không thấy rõ gương mặt hắn, chỉ có thể cảm nhận được ở trên thân hắn một khí tức hùng vĩ mênh mông, dường như hắn đạp trên dòng sông năm tháng mờ mịt vô tận, vượt qua thời gian 3. 6 tỉ năm mà đến đây!

Hư ảnh của Phong Thần Thiên Tôn cúi đầu nhìn về phía Lâm Minh, hai tròng mắt hắn giống như hư không sâu sắc, dù làm cách nào cũng không nhìn thấu.

Đối mặt với Phong Thần Thiên Tôn, tuy rằng Lâm Minh không biết, nhưng lại khâm phục tự đáy lòng: hắn lưng đeo nặng lịch sử Thần Vực hàng 3. 6 tỉ năm về trước!

Lâm Minh muốn mở miệng kêu một tiếng “tiền bối”, nhưng mà hắn không cách nào phát ra một tia thanh âm. Đúng lúc này, Phong Thần Thiên Tôn hờ hững vươn tay, chậm rãi khắc thứ gì đó ở trên hư không...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv