Editor: Sakura Trang
Khí tức ấm áp làm cho cả người nam nhân run lên, y thở gấp hai cái, thật lâu mới từ trong đầu hỗn loạn lôi kéo lý trí trở lại, nhưng là há miệng một cái không biết kể từ đâu, thời gian kia dài đến cũng để cho Từ Trinh nghi ngờ đem khoảng cách hai người kéo ra, đợi nửa ngày mới gặp người rũ thấp đầu lầm bầm mấy câu không rõ ràng.
Chung Nghị nói quá mức mơ hồ, ngay cả tai mắt thanh minh như Từ Trinh cũng không có thể nghe rõ, trẻ tuổi cốc chủ coi như đang nói dối, vừa định xấu lòng trêu đùa mấy câu, nhưng không ngờ đối phương lại nhào tới, cầm nhục hành của bản thân dần dần ép tới gần.
Lần này Từ Trinh hoàn toàn bối rối, hắn ngơ ngác nhìn nam nhân cởi y phục của mình, hai tay kia đang làm chuyện lúc rõ ràng linh hoạt như vậy, lúc này lại dần đến liền đai lưng cũng mấy lần cũng không tháo được, cho tới thân thể trở nên nặng nề kia lại mang đến gánh nặng không nhỏ, không chỉ có không thấy được bụng trở xuống, càng khiến cho động tác nghiêng về trước vô cùng khó khăn.
“Nháo cái gì chứ?” Nhìn người làm mãi không được liền trực tiếp dùng miệng cách một tầng y phục, cốc chủ ngốc lăng cuối cùng cũng nhớ tới đẩy người ra, hắn cẩn thận nâng bụng nam nhân để cho y ngồi về tư thế thích hợp, trên mặt đều là thật to không đồng ý.
Mà Chung Nghị như cũ chẳng qua là cúi đầu, ở lần thứ hai lúc định nâng lên cánh tay tiến lên trước bị chủ nhân cắt đứt, mới hàm hàm hồ hồ mở miệng lên tiếng.
Lần này, Từ Trinh lại nghe thấy. —— “Cốc chủ... Rõ ràng cũng...”
Cũng cái gì không nói cũng hiểu.
Từ Trinh đột nhiên thổi phù một tiếng cười, hắn tiến tới chạm vào trán nam nhân, cọ một cái lại hôn một cái lên môi của y, Đã như vậy, chúng ta coi như là bằng nhau, nhưng số lần thiếu, phải bù vào thật tốt mới được.” Nói xong những thứ này còn xấu lòng dùng đầu ngón tay búng một cái tiểu Chung Nghị dù dày vò như thế nào cũng tinh thần phấn chấn như cũ.
Chung Nghị rên lên một tiếng, y như cũ cúi đầu không thấy được vẻ mặt, nhưng hai cái lỗ tai nhưng đỏ có thể bốc khói, giọng cũng có chút do dự, hiển nhiên là vừa muốn cho cốc chủ thỏa mãn lại có chút lo lắng. Cũng may y mới vừa mở miệng một cái, Từ Trinh liền biết băn khoăn của y, liền dùng bàn tay lướt qua bụng to lớn, đẩy nam nhân nằm thẳng xuống giường.
“Phụ thân nói, thời gian mang thai làm nhiều một ít vận động, không chỉ có ích với ngươi và hài tử, còn có thể giảm bớt gánh nặng lúc sinh sản.”
Lời nói trắng trợn để cho mặt Chung Nghị vốn đỏ bừng nóng thêm mấy phần, y lúng túng quay đầu chỗ khác, nhưng thuận theo để cho Từ Trinh gối đệm ở dưới người, hai chân vốn cũng không khép chặt lại được hơi mở ra, một bộ mặc quân thưởng thức.
Từ Trinh nhắm mắt thở hổn hển mấy cái to, lúc mở ra mới đổi về hơn nửa tỉnh táo, hắn trả thù liếm một cái rốn của nam nhân, lưỡi sần sùi cố ý lướt qua cực kỳ chậm rãi, kích thích hai chân run rẩy đang cố gắng ‘tách ra tự nhiên’ Thu hẹp một ít. Cùng lúc đó, hai tay không an phận đã dò xuống, đẩy ra hai bờ mông bởi vì mang thai mà trở nên to lớn không ít xoa mấy cái, nghe được rên rỉ nhỏ vụn mới không nhanh không chậm chui vào bên trong. Nơi đó đã sớm tràn đầy nước, nhục bích mềm mại mở ra mút vào, càng đi vào trong lại càng nóng ấm.
“Đừng... Đừng nhìn...” Tầm mắt nóng hừng hực làm cho nam nhân không cảm giác cũng khó, y dùng cánh tay che mặt, vừa tủi thẹn vừa lúng túng. Mà Từ Trinh hiển nhiên không buông tha y, tay mang kén lệch một chút, trực tiếp đè ép điểm chính nhạy cảm.
“A!” Nam nhân cả kinh kêu một tiếng, đỉnh chóp đứng thẳng khạc ra số lớn dịch mềm, mà Từ Trinh nhân cơ hội dùng đầu lưỡi khẽ liếm, khi mang ướt át vào trong miệng đồng thời, bị dịch trắng nóng bỏng phun đầy mặt.
“Thật là nhanh.” Cốc chủ thuận miệng lầm bầm câu, hắn từ từ xóa sạch sền sệt trên mặt, không để ý chút nào dùng lưỡi liếm liếm, lúc ngẩng đầu lên lại thấy nam nhân đã đem đầu vùi vào hai cánh tay, nếu không phải mang theo cái bụng lớn, chắc hẳn đã cuộn tròn run rẩy.
Từ Trinh dở khóc dở cười nghĩ muốn an ủi, lại không nhịn được đem vật bẩn vừa lau đi xoa lên cái bụng tròn vo kia, ma sát lại chọc nam nhân mới vừa mới phát tiết lại phát hỏa, lúc này mới thỏa mãn mở ra móng vuốt có ý ngăn cản của người nào đó, đặt nó lên viên tròn đỏ sẫm đã sớm đứng thẳng.
“Tự xoa bóp cho bản thân xem.” Vốn định trêu đùa, Từ Trinh ngược lại không có thật định để cho bản thân y tự làm, nhưng Chung Nghị bởi vì chuyện vừa rồi, dừng một chút liền học dáng vẻ Từ Trinh làm lúc trước, đàng hoàng xoa nắn. Có lẽ bởi vì do mang thai, thứ trước ngực vốn nên khô khan này cũng thoáng trở nên có chút gồ lên, thậm chí mơ hồ sẽ còn căng đau.
Lại không nghĩ rằng, chẳng qua là xoa nắn thông thường như vậy, sẽ để cho y thiếu chút nữa không đè ép được thanh âm.
Chung Nghị chợt cảm thấy khó chịu cực kỳ, nhưng không nhận được cốc chủ ra lệnh cũng không dám tự ý dừng lại, y nhắm chặt hai mắt xoa ấn, lục soát trí nhớ, tuân theo thao tác đồng thời lại không nhịn được hy vọng quên đi, nhưng hết lần này tới lần khác lại đem nhất cử nhất động của cốc chủ nhớ đến trong xương cốt.
Từ Trinh chỉ cảm thấy nam nhân làm động tác như vậy phá lệ mê người, hắn khéo léo vuốt ve thân thể của nam nhân, hoặc nặng hoặc nhẹ vừa hôn vừa mút, bụng gần tám tháng giống như ngọn núi lớn, cách trở ngực và hạ thể nam nhân, để cho nam nhân rõ ràng dưới sự vuốt ve đơn thuần không cách nào thỏa mãn, cũng không cách nào vòng qua chỗ kia để chạm vào.
“Ngô!” Có lẽ là hôn đến nặng một ít, vừa có lẽ là làm ầm ĩ như vậy làm cho hài tử trong bụng rất không hài lòng, Chung Nghị kêu rên bản năng đi chạm vào nơi bị đá, mà Từ Trinh cũng mặt đầy cổ quái ngẩng đầu lên.
Dẫu sao, một đá kia nhưng lại đá vào ngoài miệng của hắn.
“Làm sao, vật nhỏ đang oán trách sao.” Từ Trinh ôn nhu đi xoa vị trí có thể bị đá đau, cẩn thận hôn lên khóe mắt ướt át của nam nhân. Tiểu thí hài kia không ít ở lúc hắn táy máy tay chân làm ầm ĩ, trước kia hắn nhẫn nhịn lại chịu đựng, hôm nay thật vất vả mới định giải cấm...
Cúi đầu nhìn hộ pháp nhà mình... Được rồi, hai người như vậy cũng không thể không ngừng.