- Khỏi gọi xe cứu thương! - Murphy nói - Tôi sẽ lấy xe chở cô ấy đi cấp cứu.
- Tôi đi với anh - bà Bortz xung phong.
- Nhớ đem kẹo sôcôla theo - Hannibal nói - Để người ta phân tích.
Murphy lấy xe ra, rồi Peter đỡ cô Chalmers ngồi vào ghế sau. Bà Bortz lấy chăn đắp cho cô Chalmers. Hannibal đưa hộp kẹo cho bà Bortz. Một giây sau ông Murphy đã nổ máy xe.
- Thuốc độc! - ông Prentice nói - Tội nghiệp cô Chalmers quá! Ai trên đời lại muốn đầu độc cô ấy?
- Ta chưa biết chắc có ai làm hay không, bác Prentice à - Hannibal nhấn mạnh - Chỉ có điều là kẹo có một mùi rất lạ.
Hai tiếng sau, ông Murphy và bà Bortz trở về từ phòng cấp cứu Bệnh viện Trung tâm, trông rất thiểu não.
- Tôi chưa bao giờ bị xúc phạm như thế trong đời! - bà Bortz nói.
- Có chuyện gì xảy ra vậy? - ông Prentice hỏi.
- Cảnh sát! - bà Bortz thông báo - Cảnh sát hỏi những câu hết sức thô lỗ - ví dụ tôi đã cầm hộp kẹo trong bao lâu...
- Cảnh sát chỉ tìm hiểu xem mọi chuyện xảy ra như thế nào thôi - Murphy nói.
- Tôi không bao giờ đầu độc ai cả - bà Bortz nói rồi rút vào nhà, đóng sập cửa, khóa lại.
- Có chuyện gì xảy ra vậy anh Murphy? - Alex Hassel hỏi.
Hassel mới từ phòng giặt đồ bước ra.
- Chuyện thuốc độc trong kẹo - Murphy nói - Phòng thí nghiệm bệnh viện hiện đang phân tích để tìm xem chính xác chất đó là gì.
- Hộp kẹo được giao như thế nào? - Hannibal hỏi.
- Bằng đường bưu điện. Hết sức bình thường.
Cửa nhà bà Bortz mở ra. Bà quản lý đã bình tĩnh trở lại. Bà bước ra ngoài, nhìn hồ bơi.
- Có lẽ nên xem khía cạnh tốt của sự việc - bà nói - ở đây chỉ có một mình cô Gwen Chalmers sử dụng hồ bơi vào mùa lạnh này. Cô ấy sẽ không bơi ít nhất vài ngày. Tôi sẽ cho súc rửa hồ bơi trong khi cô ấy đi vắng. Đã lâu rồi hồ bơi chưa được vệ sinh đàng hoàng.
Ông Murphy há miệng như muốn nói một cái gì đó, nhưng rồi nhún vai, châm điếu thuốc, đi vào nhà. Hassel cũng bỏ đi theo.
Ông Prentice tức giận nhìn bà Bortz rồi bước lên cầu thang.
- Đúng là người phụ nữ kia không có chút tình cảm nào - ông lầm bầm với ba thám tử - Thử tưởng tượng xem, tình hình như thế này mà lo nghĩ đến cái hồ bơi!
- Ai lại muốn đầu độc cô Chalmers nhỉ? - ông Prentice lại thắc mắc tiếp.
- Một kẻ biết rõ cô ấy và thói quen của cô ấy - Hannibal nói - Một kẻ biết rằng đúng lúc cô ấy mở hộp kẹo ra, thì cô ấy sẽ ăn ngay một hai miếng. Câu hỏi thật ra là: có kẻ muốn đầu độc cô ấy để làm gì?
Không ai trả lời được. Hannibal ngồi xếp bằng xuống đất để luôn nhìn thấy màn hình truyền hình. Sân được chiếu sáng, ở dưới không có người.
- Bác sống ở một nơi rất thú vị - Hannibal nói với ông Prentice - Tụi cháu chỉ mới quen với bác được có ba ngày, vậy mà trong ngần ấy thời gian tụi cháu đã vạch mặt được kẻ đột nhập vào nhà bác - bà Bortz - và cháu đã hai lần nhìn thấy một kẻ khác - hình bóng.
Bác đã bị trộm mất một tác phẩm nghệ thuật vô giá rồi nhận được yêu cầu tiền chuộc. Bây giờ thì một hàng xóm của bác bị đầu độc.
- Đừng quên ông bảo vệ ở nhà thờ bên cạnh nữa - Bob nhắc.
- Tất cả quá ngẫu nhiên - Hannibal nói - Chắc chắn phải có một mối liên quan nào đó. Nhưng cho đến nay, thì chỉ có địa điểm là mối liên quan duy nhất. Tất cả đã diễn ra trong hoặc gần tòa nhà này.
- Ừ, và tất cả đều xảy ra trong khi Sonny Elmquist đang ở trong khu vực - Peter nhận xét - Chứ không bao giờ xảy ra khi Sonny Elmquist đang đi làm.
Ông Prentice đột nhiên hoảng hốt nhìn lên.
- Các cậu có nghĩ cậu ấy có thể nghe được ta không? Nếu cậu ấy là hình bóng, thì cậu ấy có thể ở đây mà nghe, mà ta không thể nào biết.
Bob đứng dậy, xem xét từng phòng một, bật hết đèn lên. Không có hình bóng người lấp ló chỗ nào cả. Ba thám tử ngồi xuống xem màn hình.
Suốt vài tiếng, không có gì xảy ra ngoài sân, ngoại trừ bà Bortz mang ít rác ra thùng. Ba thám tử bắt đầu cảm thấy chán chường và buồn ngủ.
- Nhìn kìa! - Hannibal đột nhiên nói.
Sonny Elmquist đã bước khỏi căn hộ, và đang đứng bên hồ bơi, nhìn xuống nước. Ba thám tử quan sát Sonny thật kỹ.
Cửa nhà Murphy mở ra, người môi giới chứng khoán bước ra. Ông đang hút thuốc, cầm theo cái gạt tàn mà ông thường dùng. Ông vẫy tay chào Elmquist. Rồi ông bỏ điếu thuốc xuống, đặt gạt tàn lên cái bàn, đi ra cổng trước. Một hồi sau, ba thám tử nghe tiếng xe chạy. Peter ra cửa sổ nhìn xuống đường.
- Ông ấy bỏ đi đâu rồi - Peter báo lại - ông ấy đi rất nhanh.
- Có thể chỉ đi một vòng - Prentice nói - Tôi thấy ông ấy rất buồn chán khi trở về từ bệnh viện. Có thể ông ấy không ngủ được.
Sonny Elmquist trở vào căn hộ, kéo màn cửa sổ.
- Úi chà! - Peter kêu - Không thấy được anh chàng đang làm gì nữa.
- Thì chắc chuẩn bị để đi làm thôi - Hannibal nói - Anh ấy phải ra chợ lúc mười hai giờ khuya.
Đúng lúc đó đèn sân phía dưới tắt. Rồi màn hình trở nên xanh xám, với chỗ sáng duy nhất thấy được là một mảnh đèn sáng phía sau rêm cửa sổ nhà Elmquist.
- Úi cha, úi chà! - Peter kêu - Bây giờ thì không còn thấy gì nữa hết.
- Đèn có đồng hồ tự động - ông Prentice nói - Đèn tắt lúc đúng mười một giờ khuya.
- Vậy thì truyền hình mạch kín cũng vậy - Hannibal vừa nói vừa tắt TV.
- Nếu trời tối rồi, thì cũng không cần nữa, đúng không? - Peter nói - Này, nếu tối nay Sonny Elmquist đi làm, và nếu anh ấy chính là kẻ hiện hình bóng ở đây, thì Sonny sẽ phải kéo màn ra trong vòng khoảng một tiếng nữa hoặc ở trong đó luôn. Các cậu cứ ở lại đây với bác Prentice. Mình sẽ ra ngoài ban-công nhìn.
- Đừng bấm chuông nếu cậu nhìn thấy gì - Hannibal dặn trước - Chỉ cần gõ cửa nhẹ thôi. Bob và mình sẽ ra ngay.
- Được rồi.
Peter khoác áo vào. Trong một lát, đèn nhà ông Prentice tắt, và Peter mở cử bước ra ban-công. Cửa đóng lại phía sau lưng Peter, nhưng lần này không khóa.
Đèn trong nhà Elmquist sàng lên một khoảng ngắn, rồi tắt đi. Peter chờ Elmquist bước ra khỏi nhà để đi làm. Nhưng không có gì xảy ra.
Sau mười hai giờ khuya, một người đàn ông bước vào qua cổng trước. Peter thẳng người lại, rồi thư giãn ra khi cái bóng đen dừng ở bàn bên hồ bơi. Chính là Murphy, đang tay cái gạt tàn về. Ông môi giới chứng khoán bước vào nhà, rồi đèn sáng lên phía sau màn cửa sổ nhà ông.
Peter chớp mắt. Chỉ trong vài giây - đủ thời gian Murphy lấy cái gạt tàn và mở cửa nhà - Peter đã rời mắt khỏi cánh cửa nhà Sonny Elmquist. Chỉ trong vài giây đó, Elmquist đã rời chỗ của mình. Trong ánh sáng mờ từ cửa sổ nhà Murphy, Peter thấy Elmquist đang mặc đồ ngủ và đi dép. Chàng thanh niên lẳng lặng di chuyển quanh hồ bơi, đến gần cửa nhà Murphy.
Peter lại chớp mắt. Elmquist đã đi mất! Chỉ cách cửa nhà khỏang mười tám mét, Sonny đã biến mất!
Peter gõ nhẹ cửa căn hộ ông Prentice. Không chờ trả lời, Peter chạy nhanh xuống sân. Peter định đứng ngay trước cửa nhà Elmquist, để đón đường chàng thanh niên lang thang khi anh quay về.
Peter vừa mới đến chỗ có gờ trang trí quanh hồ bơi thì chân Peter giẫm trúng một cái gì đó mềm và sống!
Có một âm thanh kêu lên - tiếng một sinh thể đang đau đớn!
Peter rùng mình toan nhảy sang một bên, nhưng cái vật thể sống di động đã mắc vào giữa hai cổ chân của Peter. Peter hét lên một tiếng rồi ngã xuống.
Tiếng kêu hét lại vang lên.
Như trong một đoạn phim quay chậm, Peter nhìn thấy mép hồ bơi đến gần mình. Peter nhìn thấy một cái gì đó bấu víu vào chân mình. Peter cảm nhận móng vuốt. Sau đó một tiếng tõm, Peter đã rơi xuống hồ bơi!
Cửa căn hộ Alex Hassel mở ra.
Đèn sân sáng lên.
Peter nổi lên mặt nước trở lại, bị nấc và khạc ra nước clo.
Mối nguy hiểm lại gầm gừ, bơi đến mép hồ, rồi được Alex Hassel vớt lên. Đó là một chú mèo đen.
- Đồ... đồ tàn nhẫn ác ôn! - Hassel nói với Peter.
Peter leo ra khỏi hồ bơi, lạnh run người.
- Ông Prentlce ơi! - bà Bortz hét.
Bà xuất hiện trong áo khoác mặc ở nhà, tóc cuộn bằng những ống cuốn màu hồng.
- Ông Prentice ơi, ông phải giữ không cho mấy thằng nhỏ kia đi lung tung trong đêm chứ!
Hannibal bước xuống cầu thang. Sonny Elmquist đột nhiên xuất hiện trước cửa căn hộ mình.
- Cháu... cháu không ngủ được - Peter xấu hổ nói.
Cửa nhà Murphy mở ra.
- Bây giờ lại chuyện gì nữa đây? - ông môi giới chứng khoán gầm lên.
- Thằng nhóc này giẫm trúng con mèo của tôi - Hassel nói.
Alex Hassel ôm ấp con vật ướt sũng ủ rủ trong tay.
- Không sao mà cưng ơi - ông dỗ dành - con sẽ đi với ta. Ta sẽ chăm sóc cho con. Con đừng thèm để ý đến thằng nhỏ xấu xa kia!
- Đừng để tôi bắt gặp cậu ở đây nữa nhé! - bà Bortz giận dữ nói.
- Dạ không, thưa bà - Peter nói.
- Lại nghỉ thêm một đêm nữa hả? - Hannibal nhìn Elmquist hỏi.
Sonny Elmquist gật đầu.
- Xin lỗi nhé, đêm nay hơi lộn xộn - Hannibal nói.
- Tôi hầu như... hầu như đã nhìn thấy...
- Sao? - Hannibal hỏi.
- Không có gì - Elmquist dụi mắt - Chắc là tôi nằm mơ. Chưa tỉnh lắm...
Chàng thanh niên gầy nhom bước trở vào nhà, đóng cửa lại.
Peter vội vã đi lên nhà ông Prentice. Hannibal đi theo Peter. Ông Prentice đang chờ trong phòng khách với một cái khăn lông to. Còn Bob đang chuẩn bị một bồn tắm nước nóng.
- Elmquist từ đâu ra vậy? - Peter vừa hỏi vừa cởi áo khoác ra - Mình đang ở ngoài đó nhìn, rồi thấy anh ấy đi vòng qua hồ bơi về hường chỗ Murphy. Bỗng nhiên, anh ấy không còn đó nữa. Anh ấy không có ở đâu cả. Thế là mình xuống cầu thang để tìm anh ấy rồi giẫm phải con mèo ôn dịch kia và...
- Mình có nhìn thấy - Hannibal nói - Cậu té xuống hồ bơi. Rồi Elmquist bước ra khỏi nhà.
- Nhưng không thể có chuyện đó được! - Peter tuyên bố - Anh ấy không có ở trong nhà khi mình té xuống hồ bơi. Anh ấy không thể nào có ở trong nhà nổi. Anh ấy đang đi đến căn hộ Murphy, rồi đột nhiên không có ở đâu nữa hết!