“Muốn biết mặt thật của tôi” Giang Ngữ Hân nhíu mày, giọng nói có vẻ phân vân rồi sau đó khẳng định “không được”
“Giang Ngữ Hân, tốt nhất cô đừng thách thức lòng kiên nhẫn của tôi” gương mặt Lãnh Mạc nghiêm nghị đến khó tả, sát khí trên người hắn lan tỏa khắp căn phòng, bàn tay hắn ta tiếp tục bóp cổ Giang Ngữ Hân, lực đạo quá mạnh khiến cô trợn tròn mắt, nhưng nhe răng cười khinh bỉ.
Giang Ngữ Hân dùng sức lực yếu ớt còn lại của mình thêm lực cho bàn tay Lãnh Mạc bóp chặt lên cổ cô rồi nhướng mày “chỉ vì ông cậu của mình mà tôi nói sẽ nghe lời anh, nhưng không phải chuyện gì cũng thuận theo ý anh, Lãnh Mạc, anh muốn bóp cổ tôi thì tốt nhất hãy siết cho đến chết, nếu tôi còn sống, một ngày cũng sẽ căm hận bang Hắc Long của anh đến thấu xương” lời nói của Giang Ngữ Hân từng câu từng chữ Lãnh Mạc đều lãnh ngộ, hắn ta gầm lên một tiếng rồi rút cây súng mà hắn để ở thắt lưng hướng về màn hình trắng đen kia, bên trong vẫn là hình ảnh của cậu cô.
“Lãnh Mạc, đừng” Giang Ngữ Hân hét lớn “tôi đồng ý”
Nói rồi, Giang Ngữ Hân đành lộ diện gương mặt thật của mình, do không có hóa chất sẵn, cô đành xé từng lớp mặt nạ silocon trên mặt, khoảng chục mặt nạ bị tháo ra khiến gương mặt Giang Ngữ Hân đau rát, hai má đỏ ửng lên. Lãnh Mạc vẫn lạnh lùng chỉa súng vào chiếc màn hình, nhưng ánh mắt lại hướng về cô “tốt nhất đừng hòng gạt tôi, nếu không ông già kia sẽ khó sống”
Giang Ngữ Hân hừ một tiếng, mất hơn mười phút, cô dừng lại ở gương mặt nhỏ nhắn, đậm chất một thiếu nữ chỉ vừa học hết cấp ba, cô nhếch môi “thấy rồi chứ”
Lãnh Mạc khóe môi cong lên, hắn khoanh tay nhìn cô “không ai biết rằng “phù thủy bóng đêm”, một “sát thủ” lại có gương mặt thánh thiện, lừa gạt người khác”
“Lãnh Mạc thôi đi” Giang Ngữ Hân gắt gỏng “thả cậu tôi ra, anh muốn tôi nghe lời anh, tất cả đều được”
“Cô nên đến căn phòng lúc trước của Lãnh Đông Kiều, anh hai tôi, mà sám hối, cô đáng phải chết một ngàn lần” Lãnh Mạc túm tóc Giang Ngữ Hân, lôi cô ra khỏi căn phòng đó, đi theo lối mòn mật đạo dẫn xuống một đường hầm, hắn ta quăng cô lên chiếc Ferrari màu đen rồi hạ lệnh chở cô đi đâu đó. Vì bị trói chặt hai tay, Giang Ngữ Hân mím môi cam chịu “Lãnh Mạc, cậu tôi đâu?”
“Cô không có tư cách chất vấn tôi” Lãnh Mạc vẫn lạnh lẽo, không thèm liếc mắt nhìn cô
“Anh đã hứa nếu tôi nghe lời anh, anh sẽ thả cậu tôi” Giang Ngữ Hân tức giận, cô vùng vẫy không chịu khuất phục “đồ thất hứa”
“Tôi nói, nếu cô nghe lời sẽ không giết ông ta, tôi không nói sẽ thả ông ta”
“Lãnh Mạc…” Giang Ngữ Hân tức không thể chịu nổi, cô chỉ muốn nổ tung sau đó hét lớn khiến tên lái xe nghe đoạn đối thoại đó cũng không nhịn được cười.
Thoáng chốc, chiếc xe đưa Giang Ngữ Hân dừng lại ở căn biệt thự có kiến trúc kỳ quái, nhưng cũng hết sức xa hoa, sang trọng, nhìn sơ thôi đã thấy như một cung điện dát vàng, giữa phòng khách là hình một con rồng đen dữ tợn, bên trên là chiếc ghế nạm hình rồng làm từ hổ phách, ắt hẳn là chỗ ngồi của thủ lĩnh Hắc Long.
Vừa vào đến nơi, Hà Băng liền nhào ra ôm chầm lấy Lãnh Mạc, cô ta nũng nịu dúi đầu vào ngực hắn ta, ngón tay vẽ từng hình vô định trên ngực hắn ta, nhìn hình ảnh này khiến Giang Ngữ Hân cảm thấy mắc ói. Hà Băng nhìn bên cạnh Lãnh Mạc là một cô gái mặt mũi lấm lem, nhưng không mất đi khí chất của cô, đành lên giọng hỏi.
“Mạc, cô ta là ai?”
“Người làm mới” Lãnh Mạc nói dứt khoác, một tay nắm lấy tay Giang Ngữ Hân, tay còn lại đẩy Hà Băng qua một bên, ung dung bước lên chiếc ghế thủ lĩnh của mình “Giang Ngữ Hân, từ hôm nay trở đi, cô hãy đi thím Lý làm việc nhà, tất cả” hắn nhấn mạnh
Giang Ngữ Hân chẳng mảy may quan tâm, bởi lẽ từ nhỏ đến giờ cô vốn chẳng sống trong sung sướng, vì vậy việc lặt vặt này cô cũng chẳng hề hấn gì, gương mặt Giang Ngữ Hân lầm lầm lì lì, không thèm nói gì cả.
“Và cả việc dọn dẹp phòng riêng của tôi”
Nói đến câu này, tất cả người làm đều tái xanh mặt, trước đây lão đại chưa từng để ai đến dọn dẹp phòng của anh ta, mặc dù sống trong hào quang như thế, nhiều người hầu hạ như thế nhưng những đồ dùng riêng của mình, hắn ta tuyệt đối không cho ai chạm vào, nếu không hậu quả sẽ khó lường. Hai tháng trước, bởi vì bà lao công ở Kris sơ ý đem vứt đồ của hắn ta vì bà ấy tưởng rằng là rác nên đã bị chặt hai bàn tay, dĩ nhiên vụ việc này ai cũng biết và rất kiêng nể chỗ ở riêng tư của hắn.
Hà Băng ngồi chểnh chệ trên sofa, cô ta nghe thế cũng nhếch môi rồi thầm nghĩ chắc anh ấy định giết chết cô gái này, nhưng tại sao anh ấy lại không trực tiếp giết luôn mà còn bày vẻ, thật khó hiểu.
“Phòng tôi ở đâu?” Giang Ngữ Hân không kiêng nể, cô hỏi chuyện ngang ngược, không đầu đuôi với Lãnh Mạc, điều này còn khiến đám người làm kia há hốc mồm, cô gái này là ai mà dám nói chuyện với lão đại như thế, đúng là không biết trời cao đất dày, cô ta chắc muốn chết không toàn thây.
“Cô là người làm của tôi, không có quyền lên tiếng ở đây” Lãnh Mạc cuộn tay thành hình nắm đấm, nghiến răng nhìn Giang Ngữ Hân bướng bỉnh, hắn ta thì thầm bên tai cô “cô sẽ ở căn phòng cạnh chuồng nuôi cá sấu”
“Được thôi” nói xong, Giang Ngữ Hân được đám đàn em của Lãnh Mạc hộ tống lên căn phòng đó, quả là có chút ghê rợn, nó chỉ cách chuồng cá sấu bởi một bức tường, nếu bọn chúng cùng nhau dồn sức tấn công bức tường này thì…nghĩ đến đây, Giang Ngữ Hân bỗng sợ hãi, nổi cả da gà, căn phòng này ở địa thế quá nguy hiểm, nhìn xuống bên dưới hành lang, Giang Ngữ Hân còn thêm lạnh cả gai ốc
“Áaáa rắn” cô thất thần nhảy cẫng lên, tên Lãnh Mạc kia đúng là biến thái, hắn có nuôi cả trăn và rắn hổ mang nữa, tất cả đều vây quanh căn phòng của cô. Chính xác ra, căn phòng này dành cho người nào có ý định sẽ bỏ trốn và cứng đầu như Giang Ngữ Hân.
Giang Ngữ Hân ngồi trên giường, nhưng tim cô cứ đập thình thịch, bởi lẽ cô nghe rõ mồn một tiếng gào của cá sấu và tiếng khè lưỡi của rắn hổ mang, dù có muốn ngủ cô cũng chẳng yên tâm ngủ được, nếu tình thế này tự sát vẫn còn sướng hơn, Lãnh Mạc tra tấn tinh thần cô như vậy, quả thực rất thâm độc, nếu không vì ông cậu, cô cũng sẽ không bị bắt thê thảm như vậy.
Giang Ngữ Hân miễn cưỡng đi vào phòng tắm, cô vô tình nhìn vào trên tấm gương, có một con vật lạ lạ đang bám vào, cô không sợ nó nhưng cứ nhìn chằm chằm do tò mò
“Áaaáa” Giang Ngữ Hân thét lên khi đó chẳng phải tấm gương bình thường mà chính là một màn hình lớn, màn hình đó vừa xoay đến cảnh một đầu lâu xuất hiện đột ngột hù chết Giang Ngữ Hân đang chăm chú, cô hét lớn, tim như ngừng đập, trong vài giây mới phát hiện mình bị lừa, cô tức giận tột độ nhưng vì quá sợ hãi cũng chẳng còn tâm tư để chửi Lãnh Mạc.