Đả kích trí mạng liêntiếp hai ngày, vốn tưởng rằng sẽ mất ngủ cả đêm, nhưng La Phi dán xuốnggiường liền ngủ, nhưng cả đêm lại bị ác mộng vây lấy. Buổi sáng khi thức dậy, nhìn người trong gương, rõ ràng là bộ dạng con quỷ khiến cát bayđá chạy.
Cô không đi làm. Xảy ra chuyện thế này, kêu cô đi làm, mặt đối mặt với một tên tội phạm cưỡng bức, cô tuyệt đối không làm được.
Nhưng mà, có lẽ là vì sựphản bội của Ngô Thần đã phân tán phần lớn oán hận đối với Trịnh ThiênDã. Hiện giờ La Phi nhớ đến Trịnh Thiên Dã, thật sự cũng không còn bịkích động đến muốn giết người như lúc đầu nữa.
Không thể không nói, đảkích Ngô Thần cho cô còn lớn hơn cả tổn thương thể xác Trịnh Thiên Dãmang lại, vốn tưởng rằng người đó có thể phó thác cả đời, thế nhưng mộtngười thật thà chất phác như Ngô Thần lại vụng trộm bên ngoài, cô thậtkhông dám tin, trên đời này còn có thứ gì đáng tin được nữa. Về phầnhành vi của Trịnh Thiên Dã, nhiều nhất coi như là bị chó dữ cắn một phát vậy.
Lúc La Phi đang tự hỏi bản thân mình nên đi đâu, thì tiếng đập cửa vang lên.
Cô còn đang đờ dẫn, không nghĩ nhiều liền ra mở cửa. Đã thấy Ngô Thần quần áo chỉnh tề đứng ở bên ngoài, trước kia La Phi chỉ cảm thấy Ngô Thần là người bình thườngthôi, nhưng người hiện giờ đứng trước mặt cô, lại khiến cô cảm thấy, hóa ra người này lại xấu xí như vậy, bởi vì nội tâm xâu xí, cho nên vẻngoài cũng xấu xí theo.
“Phi Phi, hôm nay là ngày chúng ta đi đăng ký.” Ngô Thần đứng bên ngoài, hai tay chắp lại, áy náy mở miệng.
La Phi cười lạnh một tiếng: “Ngô Thần, từ trước đến nay tôi không hề nghĩ hóa ra da mặt anh dày đến vậy!”
Nói xong, liền muốn đóng cửa nhốt anh ở bên ngoài.
Ngô Thần nhanh tay, ngăncánh cửa đóng lại, vội vàng mở miệng: “Phi Phi, thật sự không phải nhưem nghĩ đâu, em nghe anh giải thích đi.”
Lúc này La Phi cũng không còn máu xông lên não nữa, thả tay đang đóng cửa ra, khoanh trước ngựcliếc mắt nhìn người đứng trước cửa: “Được, tôi nghe anh giải thích. Tôithật sự rất muốn xem anh có thể bịa đặt ra thứ gì để khiến tôi tin vàocâu chuyện của anh.”
Sắc mặt Ngô Thần trắng bệch, dè dặt nói: “Có thể để anh vào nhà trước không?”
La Phi suy nghĩ, rồi lách người, để Ngô Thần vào nhà, sau đó đóng cửa lại. Tuy đang là giờ đilàm, nhưng không tránh khỏi có người ở cùng khu đi ngang qua.
“Nói đi.” La Phi lạnh lùng mở miệng.
“Nhà cô ấy rất nghèo, vìphải chữa bệnh cho ba, nuôi em trai ăn học, không học hết trung học liền nghỉ, bị ép đến hộp đêm bồi rượu.”
La Phi biết anh đang nói đến cô gái ở trong nhà trọ của anh, gọi anh là chồng.
“Lúc anh cùng đồng nghiệp đi uống rượu liền quen biết cô ấy, sau khi biết được hoàn cảnh của côấy, anh cảm thấy rất tội nghiệp, cho nên mới giúp đỡ. Em biết mà, trướckia anh cũng từng trải qua mấy chuyện này, xem như cùng cảnh ngộ nênthông cảm với nhau.”
La Phi cắt ngang lời anh: “Cho nên cô ấy liền lấy thân đền đáp, còn anh liền biết thời biết thế.Câu chuyện đặc sắc thế này, anh nói sớm thì tôi đã rút lui sớm rồi, đểtác hợp cho đôi nam nữ si tình các người, không phải tốt hơn sao? Saoanh còn muốn kết hôn với tôi làm gì?”
“Phi Phi, không phải nhưem nghĩ đâu. Người anh yêu là em. Anh đã nói rõ ràng trước với cô ấy, cô ấy cũng biết anh sắp kết hôn mà.”
“Người anh yêu là tôi,nhưng lại ngủ với người khác.” La Phi cười giễu, “Ngô Thần, tôi thật sựđã xem thường anh rồi, nếu anh nói anh thay lòng đổi dạ, tôi không cònlời nào để nói, nhưng anh chung sống với người khác, cho phép người tagọi anh là chồng, lại lớn tiếng biện minh người anh yêu là tôi, muốn kết hôn với tôi. Tại sao trước kia tôi không nhận ra anh là người như vậy.Đúng là chó không sủa mới dễ cắn người.”
Ngô Thần vốn đang khúmnúm, đột nhiên đanh mặt lại: “Từ trước đến giờ em chưa từng xem trọnganh. Em chọn ở bên anh, chẳng qua là bởi vì anh yêu em nhiều hơn nhữngngười khác, tốt với em hơn những người khác. Nhưng nhiều năm như vậy, em làm bạn gái anh, em có từng quan tâm đến anh không? Người ta còn biếtnấu bữa cơm chờ anh về nhà ăn, pha cho anh một ly trà nóng, quan tâm anh làm việc có mệt hay không? Còn em, liên tục giẫm đạp tình yêu của anh ở dưới chân, thậm chí nhiều năm như vậy ngay cả đụng cũng không cho anhđụng vào.”
La Phi sửng sốt, độtnhiên bị chỉ trích nặng nề vô mặt như vậy, cô chợt có hơi kinh ngạc.Nhưng lát sau, cô có phản ứng, người vụng trộm là anh ta, anh ta có tưcách gì chỉ trích mình chứ.
Vì thế, cô thẹn quá hóagiận đi tới cửa, kéo mạnh ra: “Nếu đã như vậy, anh nên đi tìm người luôn quan tâm chăm sóc anh, tìm người tình nguyện để anh đụng vào đi!”
Ngô Thân tự biết đã nóilỡ lời, hơi hối hận nhỏ giọng xuống nước: “Phi Phi, em biết anh không có ý này mà. Anh biết là lỗi của anh, nhất thời bị ma ám, anh cũng quyếtđịnh cắt đứt với cô ấy rồi, hôm qua là lần gặp cuối cùng. Người anh yêulà em. Chúng ta đã nói sẽ kết hôn mà. Nếu em đổi ý, chúng ta phải ăn nói với ba mẹ thế nào.”
“Anh cút ngay cho tôi!” La Phi kéo anh, liều mạng đẩy ra ngoài.
Bị từ trong đẩy ra, thình lình đụng vào một người xuất hiện ở cửa.
Ngô Thần nhanh chóng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi!”
La Phi vốn cũng định nóixin lỗi, nhưng vừa ngước lên nhìn, trước mắt suýt tối sầm. Còn ngại chưa đủ loạn sao, tên khốn này lại đến góp thêm loạn?
Trịnh Thiên Dã phủi phủiquần áo, như là ghét người khác làm dơ chính mình. Cũng không thèm nhìnNgô Thần, chỉ ngẩng đầu nhìn La Phi trân trối, thấy cô muốn đóng cửa,anh nhanh chóng đưa tay để lên cửa, thấp giọng nói: “Sao em không đilàm?”
La Phi không nói gì, nhìn người đứng trước cửa như nhìn một con quái vật, khi anh đã làm rachuyện như vậy với cô, giờ còn ngang nhiên hỏi cô tại sao không đi làm.
Cô bỗng nhiên rút ra được một kết luận chắc chắn, đầu óc tên này nhất định không bình thường. Chắc luôn!
La Phi trừng mắt liếc anh một cái: “Tổng giám đốc Trịnh, tôi từ chức, không làm nữa.”
Ngô Thần vừa nghe, nhanhchóng xoay người túm lấy tay cô: “Phi Phi, anh biết em giận anh. Nhưngđừng vì vậy mà nghỉ làm, công việc của em không phải tốt lắm sao!”
Hình như bây giờ TrịnhThiên Dã mới phát hiện ra người tên Ngô Thần này, nhìn thấy anh ta túmchặt tay La Phi, anh nhíu mày, sau đó chộp lấy vai anh ta, dừng sức kéomạnh, tách anh ta khỏi La Phi, bản thân đứng chắn trước mặt cô, nghiêngđầu liếc nhìn anh ta: “Anh là ai vậy?”
Thật ra anh biết Ngô Thần là ai. Nhưng mà, trong khái niệm của anh, Ngô Thần mà La Phi gọi là bạn trai này chỉ là người La Phi dùng để chọc tức anh, hoàn toàn chỉ lànhân vật nhỏ bé không đáng kể.
Ngô Thần vừa mới nghethấy La Phi gọi anh là tổng giám đốc Trịnh, lại nhìn đến diện mạo và khí chất của anh, hẳn là Trịnh Thiên Dã, tổng giám đốc nổi tiếng trongtruyền thuyết của Hằng Thiên. Tuy rằng không biết tại sao anh lại xuấthiện trước nhà của La Phi, nhưng vẫn lịch sự nhã nhặn nói: “Tôi là bạntrai của La Phi. Tổng giám đốc Trịnh, tôi và cô ấy có chút hiểu lầm, cho nên hôm nay cô ấy không đi làm, mong tổng giám đốc Trịnh bỏ qua cho.”
“Bạn trai?” Hình nhưTrịnh Thiên Dã để ngoài tai mấy lời khác của anh ta, chỉ nghiền ngẫm mỗi hai chữ bạn trai, “Nói sai rồi, phải là bạn trai cũ.”
Thật ra ngay cả ba chữbạn trai cũ anh cũng không muốn thừa nhận, đối với người phụ nữ củamình, người như anh ta hoàn toàn là kẻ qua đường.
Ngô Thần còn chưa hiểutình hình lắm, ngượng ngùng nói: “Tôi và La Phỉ chỉ có chút hiểu lầmthôi. Tổng giám đốc Trịnh không cần lo lắng, La Phi sẽ nhanh chóng đilàm lại.”
Trịnh Thiên Dã cười nhạo một tiếng, quay đầu hỏi La Phi: “Em và anh ta chỉ có chút hiểu lầm thôi à?”
Đứng trước hai người đànông này, La Phi quả quyết mình càng lúc càng ghét Ngô Thần, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân anh ta đều vô cùng ghê tởm, liền lạnh lùng trả lời: “Em đã chia tay với anh ta rồi, không còn chút quan hệ nào hết.”
“Phi Phi…”
Ngô Thần bước lên trướcmột bước, muốn kéo La Phi, nhưng lại bị Trịnh Thiên Dã ngăn lại: “Nghethấy chưa? Người phụ nữ của tôi nói hai người không có chút quan hệ gìcả, anh có thể đi rồi.”
Lời anh vừa thốt ra, NgôThần ngớ ra một hồi mới hoàn hồn lại, cơ thể muốn tiến lên liền lùi lạimấy bước. Giống như có chút không tin vào tai mình, ngập ngừng hỏi: “Anh mới nói gì? Người phụ nữ của anh ư?”
Trịnh Thiên Dã đương nhiên gật đầu: “Chính xác, La Phi là người phụ nữ của tôi. Cho nên, anh có thể đi rồi.”
Nói xong, anh còn cầm lấy tay La Phi, như là đang chứng minh.
Ngôn Thần nhìn La Phi, không tin: “Không thể nào. Phi Phi, em hãy nói là anh ta đang gạt anh đi.”
La Phi nhìn vẻ mặt phờphạc của Ngô Thần, bỗng nhiên có hơi khoái trá, dứt khoát khoác tay của Trịnh Thiên Dã: “Anh ấy nói không sai. Anh ăn chả, không cho phép tôiăn nem sao.” Nói xong, lại mỉm cười kiêu ngạo, “Nhưng mà, tầm mắt củatôi cao hơn anh nhiều.”
Những lời này có lẽ đãbức chết cọng cỏ cuối cùng của lạc đà, vốn dĩ Ngô Thần còn có chút tựti, hiện giờ người đứng trước mặt mình lại hơn hẳn mình về tất cả mọimặt, anh càng cảm thấy bản thân như một tên hề.
Anh cười lạnh gật đầu:“Hóa ra là vậy, khó trách em tuyệt tình như vậy, hóa ra đã tìm được cành cao. La Phi, anh nhìn lầm em rồi, anh nghĩ em không phải là người phụnữ chuộng hư vinh chứ, hóa ra em và người khác, không có gì khác biệt.”
Trịnh Thiên Dã tất nhiênrất bất mãn với mấy lời nói của anh ta, không đợi La Phi trả lời, đã lên tiếng trước: “Được rồi, giữa hai người đã không còn quan hệ gì, anh cóthể đi rồi, đừng đứng ở đây cản trở chúng tôi.”
Ngô Thần bị dáng vẻ kiêu căng khinh thường của cô đâm bị thương, cũng không muốn lưu lại lâu hơn, anh lảo đảo chạy xuống lầu.
Nơi ngực La Phi đau đớn,hóa ra ăn miếng trả miếng cũng không dễ chịu là bao. Ngô Thần là tênkhốn, nhưng mấy năm trôi qua anh đối xử với cô rất tốt, là điều khôngthể chối bỏ. Lời chỉ trích của anh đối với cô, tất cả cũng đều là thật,là cô không đủ quan tâm anh, cho nên anh mới có thể ngã vào vòng tay của người phụ nữ dịu dàng khác. Rốt cuộc anh cũng chỉ là người đàn ôngbình thường mà thôi.
Trịnh Thiên Dã thấy LaPhi đột nhiên xoay người phẫn nộ, dáng vẻ hình như sa sầm, biết cô làbởi vì người qua đường kia, trong lòng có chút không vui. Đi theo saucô, lạnh giọng hỏi cô: “Hôm nay tại sao em không đi làm?”
La Phi ngẩn ra, một hồimới hoàn hồn, lại nhìn anh như nhìn quái vật, nhấn mạnh từng chữ: “Anhcảm thấy chúng ta như vậy, tôi còn có thể đi làm? Làm cùng một phòng với anh?”
Trịnh Thiên Dã ngạcnhiên, nhưng lại nghiêm túc gật đầu, trịnh trọng nói: “Cũng đúng, côngty chúng ta luôn không chủ trương tình yêu nơi công sở. Tôi là ông chủtheo lý cũng nên tránh. Nhưng mà nếu khác bộ phận thì cũng không sao,điển hình như vậy ở Hằng Thiên cũng có rất nhiều. Không thì, tôi điềuchuyển em về bộ phận vẽ bản thiết kế nhé?”
Thấy hai mắt La Phi tóelửa nhìn anh, anh nhíu mày suy nghĩ, rồi lại nói, “Nếu em không muốn đilàm, hoặc muốn làm gì khác tôi cũng không có ý kiến. Nhưng mà thế này,tuy rằng tôi nuôi em cũng chẳng thành vấn đề, nhưng tôi vẫn khuyến khích phụ nữ nên có công việc của chính mình, bằng không sẽ bị xã hội đàothải.”