Editor: Cogau
Câu nói của Hạ Thiên Minh làm cho Hạ Hi Tuyền rơi nước mắt lần nữa.
Dĩ nhiên, Hạ Hi Tuyền hiểu, ban đầu để mình đi Hạ Thiên Minh phải đối mặt với biết bao nhiêu áp lực. Năm đó, Hạ Hi Tuyền là cô cháu gái duy nhất của hai dòng họ lớn Diệp-Hạ, không biết có bao nhiêu người trông chờ muốn kết thân, nhưng chỉ vì một câu nói của mình mà Hạ Thiên Minh dứt khoát kiên quyết để con gái đi. Khi đó, ông mới vừa trải qua nỗi đau mất vợ, lại phải đối mặt với chuyện con gái cố ý rời đi, yên lặng gật đầu chỉ nói một câu: “Ba sẽ thu xếp mọi chuyện cho con.”
“Ba, hồi đó sao ba lại dung túng con vậy?”
“Hồi đó, nếu như không để cho con đi, thì con trốn không thoát được việc sắp đặt hôn nhân của dòng họ, mặc dù nhìn qua ba con không gì không làm được, nhưng rất nhiều chuyện ba lại không thể ra tay đấy!” Hạ Thiên Minh nhìn con gái nói, giống như lúc đầu ông cũng không nghĩ đến việc vợ mình tự sát vậy, nhưng cuối cùng thì thi thể cũng không tìm được. Nên những năm này Hạ Thiên Minh vẫn cho là may mắn khi để con gái đi, rồi vẫn sống trong nỗi nhớ nhung đối với đứa con gái cưng và người vợ đã chết.
Hạ Hi Tuyền gật đầu: “Ba, cám ơn ba, không biết con đã từng nói chưa, ba là một người cha tốt!”
“Nhưng ba lại không phải là một người chồng tốt!” Hạ Thiên Minh nhìn con gái áy náy nói.
Hạ Hi Tuyền nhìn ba mình tóc đã hoa râm, hàng loạt trong lòng khổ sở, ông mới 57 tuổi thôi, đã tới 60 đâu. Nghĩ đến mẹ phiêu bạt ở ngoài nhiều năm như vậy, trong lòng Hạ Hi Tuyền dấy lên một niềm kích động, muốn nói ngay cho ba là thật ra thì mẹ còn sống.
“Tiểu Hi, con nói ba nghe xem rốt cuộc tại sao lại ly hôn?” Hạ Thiên Minh cắt đứt suy nghĩ của Hạ Hi Tuyền.
“Ba...” Hạ Hi Tuyền khổ sở nhìn ba.
“Con phải nói cho ba biết, là tại sao?”
Hạ Hi Tuyền cúi đầu suy nghĩ một chút vẫn nói thật: “Mẹ của anh ấy không thích con, tự tiện làm chủ, ly hôn giúp bọn con!”
Hạ Thiên Minh trợn tròn cặp mắt, không thể tin được nhìn con gái, lửa giận không ngừng dâng lên, tay dùng sức bóp trắng bệch: “Vậy còn câu ta thì sao?” Hạ Thiên Minh gầm nhẹ, hỏi.
Hạ Hi Tuyền đỡ ba, lấy tay vỗ nhẹ sau lưng ông, để ông bình tĩnh lại: “Khi đó, anh ấy đang ở đơn vị tham gia diễn tập, căn bản không biết chuyện, tình cảm của bọn con luôn luôn rất tốt, anh ấy đối với con cũng rất tốt, chờ tới khi anh ấy biết thì bọn con đã ly hôn lâu rồi, hơn nữa con vẫn trốn tránh anh ấy.”
“Là một quân nhân sao! Vậy những năm này cậu ta có kết hôn không?” Hạ Thiên Minh hỏi.
Hạ Hi Tuyền lắc đầu: “Sau khi bọn con ly hôn, anh ấy tìm con suốt một thời gian dài, nhưng không tìm được nên tham gia vào Đơn vị Đặc công, năm ngoái mới được điều về, hai bọn con thời gian vừa rồi vẫn ở cùng nhau, nhưng gần đây xảy ra chút vấn đề.”
“Như vậy thì vẫn có thể ở chung một chỗ!” Tới đây, Hạ Thiên Minh mới có một chút vui mừng.
Hạ Hi Tuyền gật đầu: “Ba, con với anh ấy vẫn sẽ bên nhau, nếu không vì mẹ của anh ấy thì...”
Hạ Thiên Minh cười: “Con gái lớn không dùng được!”
Hạ Hi Tuyền nhìn dáng vẻ của ông cũng biết, sẽ không có chuyện gì: “Này ba, con đi về trước đây, mọi người khi nào thì về Bắc Kinh?”
“Đã trễ thế rồi à, được rồi, chắc vài ngày nữa.”
“Vậy ngày mai tới chỗ con ăn cơm tối nha! Ở thành phố B con cũng có một căn hộ nhỏ!”
Hạ Thiên Minh gật đầu: “Để ba cho người đưa con về!”
“Không cần đâu, con ở đây cũng lâu rồi, hơn nữa chỗ con trị an rất tốt!” Hạ Hi Tuyền từ chối nói.
Hạ Thiên Minh đành nhìn con gái cười, phất phất tay để cho cô đi về.
Người cả nhà Phương Minh Vĩ sau khi trở về nhà họ Phương thì bắt đầu họp lại.
“Em nói này chị hai, ban đầu thật đúng là không nhìn ra, con bé đó lại có lai lịch lớn như vậy.” Lâm Hồng Mai xấu bụng mở miệng nói với Mã Anh.
“Hồng Mai, tạm thời em đừng ồn ào nữa!” Người nói chuyện là bác gái Trình Bội Nhàn của Phương Minh Vĩ.
“Chị cả, chị là không biết thật hay giả bộ không biết vậy, người cả nhà chúng ta này chỉ sợ cũng đều bị người mẹ chồng ‘hiểu sâu biết rộng’ – chị hai này hại chết thôi!”
“Hồng Mai, em im mồm cho anh!” Phương Vị Gia quát vợ mình im.
Lâm Hồng Mai trợn mắt nhìn chồng mình một cái: “Sao em lại không được nói?”
Mã Anh đứng lên nhìn con trai vẫn ngồi im lặng ở bên: “Minh Vĩ, là mẹ có lỗi với con, để mẹ đi xin lỗi con bé, cầu xin nó tha thứ...” Mã Anh ôm ngực khổ sở nói.
Phương Minh Vĩ đỡ mẹ mình: “Mẹ, sẽ không đâu, cô ấy sẽ không làm như vậy đâu!”
Mã Anh khổ sở lắc đầu, túm được tay của con trai: “Con đừng an ủi mẹ!”
“Mẹ, con không lừa mẹ đâu, con sẽ giải thích với cô ấy!” Phương Minh Vĩ khẳng định. “Bác gái, bác đưa mẹ con lên lầu đi!”
Trình Bội Nhàn gật đầu, kêu Lâm Hồng Mai cùng đi lên lầu.
“Minh Vĩ, đừng quá lạc quan, Hạ Thiên Minh cưng chiều con gái ở nổi tiếng ở Bắc Kinh, mặc dù bác không biết tại sao Hi Tuyền bỏ nhà đi nhiều năm như vậy, hơn nữa lại còn nói mình là một đứa mồ côi! Cho nên...” Phương Vị Dân nói ra quan điểm của mình.
Phương Vị Quốc cũng gật đầu phụ họa: “Hi Tuyền thì ba không biết, nhưng gia đình họ Hạ và gia đình họ Diệp thì đúng là không dám khẳng định!”
Phương Minh Vĩ cười khổ, nhưng vẫn kiên trì với ý kiến của mình: “Sẽ không đâu!”
“Tới đâu hay tới đó đi!” Phương Vị Gia bất đắc dĩ nói.
“Cái ông này, muốn giấu giếm, đã biết rồi còn định gây hiềm khích.” Phương Vị Quốc chờ ý kiến của anh mình.
Phương Vị Dân gật đầu: “Minh vĩ, con tự ăn thêm gì đó đi nha, bác đi lên trước nghỉ ngơi...” Nói xong cũng quay người đi lên lầu.
Phương Vị Gia thấy Lâm Hồng Mai từ trên lầu đi xuống, liền đứng lên nói: “Vậy cũng về đi, có chuyện điện thoại cho em nha, anh hai!”
Phương Vị Quốc gật đầu, ý bảo Phương Minh Vĩ tiễn chú thím ra ngoài. Đêm nay nhất định đêm mù mịt nhất, bởi vì chẳng ai xác định được hai nhà Diệp - Hạ có thể vì chuyện của Hạ Hi Tuyền mà làm to chuyện với nhà họ Phương không nữa.
Ngày hôm sau, tất cả tài liệu về chuyện ly hôn của Hạ Hi Tuyền đều được đưa đến tay mấy người nhà Tướng Diệp và Hạ Thiên Minh. Hạ Hi Thần xem xong tài liệu thì liên tục rơi vào trạng thái giận dữ, Tướng Diệp nhìn Hạ Thiên Minh đang chăm chú hút thuốc lá mà không nói lời nào, rồi hỏi: “Thiên Minh, em thấy thế nào?” Dù cho vợ chồng Tướng Diệp có thương Hạ Hi Tuyền bao nhiêu đi nữa, thì cũng không có chuyện nhà họ Diệp ra tay trước.
“Để xem ý Tiểu Hi đã!” Lời của Hạ Thiên Minh hoàn toàn chọc giận Hạ Hi Thần. Một phát đá lăn cái bàn trà nhỏ, dùng tay chỉ Hạ Thiên Minh nói: “Đó là con gái của ba đấy, chị ấy bị người ta ăn hiếp như vậy...”
“Chính bởi vì nó là con gái của ba, cho nên ba mới chịu tôn trọng ý kiến của nó!” Hạ Thiên Minh cũng không liếc cậu con trai cái nào.
“Thôi được rồi, tối đến nhà Tiểu Hi xem ý con bé thế nào đã!” Tướng Diệp nhìn hai ba con đang đối đầu, nói.
Buổi tối, chờ đến lúc mấy người Hạ Thiên Minh đến, Hạ Hi Tuyền đã nấu được mấy món ăn rồi. Nghe chuông cửa vang, Hạ Hi Tuyền chạy ra mở cửa rồi lại vội vã chạy về phòng bếp, vừa chạy vừa nói: “Không cần đổi giày đâu!”
Mấy người đi vào mà chẳng hiểu chuyện gì, Hạ Hi Tuyền đã múc mấy món ăn trong nồi đặt lên bàn, bưng ra ngoài.
“Chị, chị còn biết nấu ăn sao?!” Hạ Hi Thần kinh ngạc hỏi.
“Chuyện này lạ lắm sao, hôm nay nếm thử tài nấu nướng của chị một chút, còn mấy món nữa, rất nhanh thôi, mọi người ngồi trước đi!” Hạ Hi Tuyền nói xong lại quay lại bếp.
Đào Ánh Ngọc thấy thế, liền đi theo Hạ Hi Tuyền đến phòng bếp: “Tiểu Hi, để chị giúp em.” die~ nđ@`n leequ’y đo^n.c0m
Hạ Hi Tuyền cười gật đầu: “Vâng chị dâu.”
Khi ăn tới giữa bữa tối, Tưởng Lệ Bình kéo tay áo Tướng Diệp. Tướng Diệp lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hắng giọng một cái hỏi: “Tiểu Hi, chuyện của con và Phương Minh Vĩ là thế nào?”
Tưởng Lệ Bình trừng mắt liếc ông ấy một cái, nghĩ thầm hay là mình hỏi đi: “Chúng ta đã biết quá trình con ly hôn rồi, cho nên con có muốn làm gì không?”
Hạ Hi Tuyền cười: “Cậu mợ, con biết rõ mọi người muốn nói đến chuyện gì, bình thường cậu mợ qua lại với họ thế nào, thì bây giờ cứ vậy đi!”
“Không có chuyện dễ dàng như vậy được, tối thiểu cũng phải xách cái tên Phương Minh Vĩ ấy ra ngoài đánh cho một trận!” Hạ Hi Thần căm tức nói.
Hạ Hi Tuyền trợn mắt nhìn em trai, rồi quay đầu nói với ba mình: “Ba à, ba nên lấy lại Tập đoàn Hạ Thị về tự mình quản lý đi!”
“Đúng rồi đấy, con cũng thấy nên lấy lại đó, dượng út!” Diệp Hướng Đông phụ họa.
Hạ Hi Thần giang hai tay ra, rồi nhún vai một cái tỏ vẻ chẳng có gì áp lực. Người cả bàn nhìn cậu ấy buồn cười, mãi lâu Hạ Hi Tuyền mới nói: “Cậu mợ, con biết rõ mọi người đang bất bình thay con, thế nhưng chuyện đó cũng do con không xử lý tốt, hơn nữa con với Minh Vĩ phục hôn là chuyện sớm hay muộn thôi!” Hạ Hi Tuyền tỏ rõ lập trường của mình.
“Đừng có phục hôn, chị, em sẽ tìm cho chị người thương yêu chị hơn anh ta.” Hạ Hi Thần cả gan nói tiếp. die~ nđa`n leequ’y đôn.cơm
Mọi người cũng chẳng nhìn cậu ta mà tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Hai ngày sau, Tướng Diệp mời mọi người nhà họ Phương ăn cơm, Tưởng Lệ Bình kiên quyết yêu cầu Hạ Hi Tuyền đi, nhưng Hạ Hi Tuyền nhất quyết không đi: “Con đi làm gì, đi để ra oai với họ sao, để làm gì chứ? Vả lại, mợ ơi, sau này con còn muốn sống chung với họ nữa mà!”
“Về sau họ còn dám gây khó dễ với con sao?” Tưởng Lệ Bình khinh thường nói.
“Mợ...” Hạ Hi Tuyền rất bất đắc dĩ nhìn Tưởng Lệ Bình, gặp chuyện của cô, chẳng còn để ý chút nào đến phong độ phu nhân tướng quân nữa cả!
“Được rồi... không đi thì thôi!” Tưởng Lệ Bình có vẻ uất ức, nói.
Tiệc tối, Hạ Thiên Minh và Hạ Hi Thần cũng tham gia, hai cha con rất ăn ý nhất trí chuốc rượu cho Phương Minh Vĩ. Tất cả mọi người đều biết được nội tình, cũng biết chỉ cần hôm nay qua được cửa ải này, đối với sự việc đó thì hai nhà Diệp - Hạ cũng sẽ không truy xét nữa.
Hai cha con nhà họ Hạ mời rượu, Phương Minh Vĩ đều không từ chối, giữa bữa thì có vẻ chịu không nổi, trong lòng Phương Minh Vĩ cười khổ, xem ra hôm nay anh phải ‘chết’ ở Nhà hàng rồi.