Edit: Cogau
“Mẹ! Anh ấy không cần con nữa... không cần con nữa!”
Mẹ Hạ bị Hạ Hi Tuyền dọa sợ, con gái khóc nức nở nghẹn ngào như vậy bà chưa bao giờ thấy. Ngay cả lúc ly hôn thì cũng không khóc đến mức thế này. Mẹ Hạ đau lòng ôm con gái, vỗ nhè nhẹ lưng của cô.
“Tiểu Hi, con nghe lời đi, con còn có mẹ, có Nguyên Bảo, có Phương Chính mà!” Mẹ Hạ lẩm bẩm nói, ban đầu bà cũng khổ sở một lòng muốn tìm chết, nhưng không ngờ ông trời lại không thu nhận bà, để cho bà sống, không ngờ lại được gặp con gái. Bà đã từng gặp Phương Minh Vĩ, cậu ta là một chàng trai tốt, nếu quả thật có chuyện gì, thì chắc là phải có nguyên nhân thôi.
Hạ Hi Tuyền chỉ liều mạng khóc, còn mẹ Hạ thì cứ từ từ khuyên ở bên. Cho đến lúc Tiểu Mẫn xuống: “Dì, chị, sao hai người không lên đi, Nguyên Bảo và Phương Chính nói con xuống xem hai người một chút đấy.”
Lúc này, Hạ Hi Tuyền mới từ từ nín, để mẹ Hạ cùng Tiểu Mẫn đỡ xuống xe. Sau khi xuống xe, Hạ Hi Tuyền không còn sức lực tựa vào người Tiểu Mẫn, còn mẹ Hạ thì giúp cô xách hành lý ra ngoài.
Phương Chính và Nguyên Bảo đang chơi cờ ở phòng khách, nghe tiếng cửa mở, cũng vui mừng nhảy lên, hai đứa bọn chúng đã lâu rồi không gặp mẹ.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ!” Nguyên Bảo thấy mẹ đi vào, nhào tới ôm chân Hạ Hi Tuyền. Hạ Hi Tuyền cúi thấp đầu, bởi vì khoảng cách xa, cho nên Nguyên Bảo không nhìn thấy hai mắt mẹ đỏ bừng. Hạ Hi Tuyền giơ tay lên sờ sờ đầu con gái, muốn nói gì đó, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Mẹ Hạ thấy con gái như vậy, kéo Nguyên Bảo ra: “Nguyên Bảo ngoan, mẹ đã lái xe cả buổi chiều rồi, rất mệt, chúng ta để cho mẹ đi nghỉ trước đã, có được hay không?”
Thấy Nguyên Bảo gật đầu, mẹ Hạ liền ra hiệu bảo Tiểu Mẫn đỡ Hạ Hi Tuyền về phòng. Đưa tay kéo tay Phương Chính ở bên cạnh: “Phương Chính ngoan, dẫn em gái đi chơi, để bà ngoại đi xem mẹ thế nào nha!”
Phương Chính nghe lời, cầm bàn tay nhỏ bé của em gái: “Được ạ, bà ngoại, bà đi xem mẹ đi, con trông em gái!” Hôm nay trông mẹ rất đau khổ.
Mẹ Hạ thu xếp xong hai đứa nhỏ, thì tới phòng xem con gái.
Hạ Hi Tuyền cuộn tròn thân mình nằm ở trên giường, ôm chăn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đôi mắt trống rỗng, không có tiêu điểm. Mẹ Hạ ngồi xuống bên giường, dặn dò Tiểu Mẫn đi ra nấu cháo. Tiểu Mẫn gật đầu, nhẹ nhàng đi ra.
Hạ Hi Tuyền vẫn nhìn ngoài cửa sổ, mẹ Hạ không nói không rằng, cũng cứ yên lặng như vậy cùng với cô. Mấy phút sau, Hạ Hi Tuyền chợt ôm lấy hông của mẹ Hạ, cúi đầu. Mẹ Hạ vỗ lưng của cô, từng cái từng cái như lúc nhỏ vậy. Mà Hạ Hi Tuyền cứ như vậy dần dần chìm vào giấc ngủ. Đợi cô ngủ say, mẹ Hạ nhẹ nhàng đắp kín chăn cho con gái, rồi đi ra.
Khi Bà ngoại đưa em gái đi ngủ thì Phương Chính len lén chạy vào phòng mẹ. Nằm ở mép giường nhìn mắt sưng lên của mẹ, sau đó đưa bàn tay nhỏ ra vén những sợi tóc rơi trên mặt ra.
Lúc mẹ Hạ vào tới cửa đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, một đứa nhỏ lẳng lặng nằm ở mép giường trông chừng mẹ. Bỗng nhiên, nước mắt tràn ra, hồi đó bà bất chấp tất cả rời khỏi Tiểu Hi và Tiểu Thần nên có biết bao nhiêu khó khăn.
Phương Chính thấy bà ngoại đứng ở cửa, cũng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng đi tới. Mẹ Hạ thấy cậu bé đi ra thì đóng cửa lại.
Đi tới phòng khách, Phương Chính mới lên tiếng hỏi: “Bà ngoại, mẹ con sao vậy, con thấy mẹ rất buồn!”
Mẹ Hạ khiếp sợ nhìn cậu bé trai năm tuổi trước mặt này, sao cái gì thằng bé cũng biết thế, vui mừng xoa đầu Phương Chính: “Mẹ chỉ gặp phải một số chuyện, chỉ cần mẹ con nghĩ thông suốt thì sẽ không buồn nữa. Cho nên Phương Chính, con và Nguyên Bảo phải nghe lời đó nha, ngày mai chúng ta đều ở nhà cùng với mẹ có được không?” Vốn là đã nói với tụi nhỏ ngày mai đến khu vui chơi chơi rồi, nhưng hiện tại đành để hôm nào vậy.
“Vâng, chúng ta đều ở nhà với mẹ!” Phương Chính ngoan ngoãn gật đầu.
Đêm đó, mẹ Hạ qua xem Hạ Hi Tuyền thì phát hiện con gái bị bệnh, cả người nóng ran. Gọi bác sĩ của tòa nhà, bác sĩ kiểm tra hồi lâu, mới nói, chỉ là cảm nên bị sốt, truyền nước uống thuốc sẽ khỏe thôi. Lúc này, mẹ Hạ mới yên lòng lại, tiễn thầy thuốc.
Tiểu Mẫn đứng ở một bên nhìn Hạ Hi Tuyền, suy nghĩ một chút rồi nói: “Dì ơi, dì đi ngủ đi, con chờ để rút kim truyền cho chị cho, dì yên tâm, con đã từng chăm sóc bệnh nhân, biết rõ phải làm thế nào.”
Mẹ Hạ gật đầu: “Ừ, vậy vất vả con rồi, có chuyện gì con nhớ gọi dì đấy, đợi lúc chị con truyền nước xong, con ngủ cùng với chị đi nha!” Mẹ Hạ cũng không còn cách nào, dù sao cũng lớn tuổi rồi, thật sự là không chịu đựng được.
“Aizz... con biết rồi ạ!”
Hạ Hi Tuyền tỉnh lại lần thứ hai đã là xế chiều ngày hôm sau, toàn thân rất nhức mỏi, mở to mắt nhìn thật lâu thấy rõ ràng đây là phòng ngủ ở nhà. Bên ngoài còn có tiếng đùa giỡn của Phương Nguyên với Phương Chính, Hạ Hi Tuyền từ từ ngồi dậy.
Mẹ Hạ vào thấy con gái ngồi ở đó ngẩn người, vỗ vỗ đầu của cô: “Tỉnh rồi sao?”
“Mẹ …!” Hạ Hi Tuyền vừa mở miệng đã phát hiện giọng khản đặc, căn bản không thể nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
“Vậy con dậy đi, trong nồi có cháo rồi, dậy cố gắng ăn một chút!”
Hạ Hi Tuyền nhìn ánh mắt quan tâm của mẹ, rồi nghe tiếng cười vui của hai con ở phòng ngoài, miễn cưỡng gật đầu một cái.
“Mẹ...!” thấy Hạ Hi Tuyền ra ngoài, Nguyên Bảo vui mừng gọi.
Hạ Hi Tuyền đi tới phòng khách, ngồi xuống trước mặt hai đứa bé, đưa tay ôm chặt chúng. Lần này, Phương Chính và Phương Nguyên không kêu ca gì, hai đứa cứ yên lặng để cho mẹ ôm. Cuối cùng, vẫn là Phương Chính lên tiếng nhắc nhở: “Mẹ, mẹ nên ăn cơm đi.” Lúc này, Hạ Hi Tuyền mới thả chúng ra, đi tới phòng khách nhỏ ăn cháo.
Chiều hôm đó, Hạ Hi Tuyền ngồi ở phòng khách nhìn hai đứa con chơi đùa, ngay cả Lý Hạ Thu điện thoại tới, cũng chỉ khoát khoát tay tỏ ý không nghe, mẹ Hạ cười với Lý Hạ Thu rồi nói: “Không việc gì, mất giọng thôi. Hai ngày nữa con gọi lại đi!”
Lý Hạ Thu bất đắc dĩ cúp điện thoại, hiện tại cô cũng đang rối loạn, gần đây các cụ trong nhà đang ép cô đi xem mắt đấy.
Cho đến giữa trưa ngày hôm sau, Hạ Hi Tuyền đang cầm chén cơm ăn cơm, nhìn thấy đĩa sườn xào chua ngọt thì nước mắt tuôn ra, làm người cả bàn đều giật mình. Phương Nguyên thấy mẹ khóc, cũng khóc theo, mẹ Hạ vội vàng ôm cô bé dỗ dành.
Phương Chính rút hai tờ khăn giấy, lau nước mắt giúp Hạ Hi Tuyền, sau đó đưa tay ôm mẹ nói: “Mẹ, mẹ đừng buồn nữa, mẹ xem mẹ vừa khóc Nguyên Bảo cũng khóc theo. Hai người định làm nước ngập trong nhà sao? Vả lại, hai người khóc như vậy, con là đàn ông duy nhất trong nhà, con rất áp lực đó!”
Phương Chính đồng ngôn đồng ngữ không chọc cười Hạ Hi Tuyền, ngược lại làm cô càng thêm buồn bã và áy náy. Lau khô nước mắt, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, miễn cưỡng cười nói: “Không việc gì, mẹ không buồn, chỉ là một bên mắt bỗng đau, ăn cơm nhanh một chút đi! Rồi đưa tụi con đến khu vui chơi chơi, gọi điện thoại kêu chị Hiểu Phàm đi luôn, có được không!?”
“Hay quá, hay quá!” Vừa nghe thấy được đến khu vui chơi chơi, Nguyên Bảo lập tức quên luôn mình đang khóc, vui sướng gật đầu.
Phương Chính cố làm ra vẻ từng trải than thở lắc đầu, đúng là Nguyên Bảo ngốc nghếch: “Mẹ, vậy mẹ hết bệnh chưa?”
“Mẹ khỏe rồi, ăn cơm nhanh một chút, chúng ta đi sớm còn đón chị Hiểu Phàm nha!”
“Vâng, vậy bà ngoại với dì Tiểu Mẫn cũng đi nha?” Nguyên Bảo yêu cầu.
“Được, đều đi!” Chợt tâm tình Hạ Hi Tuyền thật tốt.
“Mọi người đi đi, em ở nhà đọc sách.” Tiểu Mẫn lên tiếng cự tuyệt, gần đây ấy đang chuẩn bị dự thi Đại học C.
“Này Tiểu Mẫn, nếu con ở nhà, khỏi nấu cơm tối luôn nha, chúng ta ăn ở ngoài, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho con, để con tới ăn cùng mọi người, nếu bất đắc dĩ thì chúng ta sẽ mua về cho con!” Mẹ Hạ giải vây cho Tiểu Mẫn, bà thấy cô bé này hiểu chuyện khiến người ta yêu thương.
“Vâng, vậy cứ quyết định như thế đi.”
Buổi chiều, Hạ Hi Tuyền thái độ khác thường dẫn theo ba đứa trẻ chơi đùa, ngay cả mẹ Hạ đi cùng cũng tươi cười. Bữa tối thì ăn ở Pizza Hut, lấy thêm hai phần mang về, về rất sớm.
“Hiểu Phàm, để dì đưa con về tiệm của mẹ nha?” Hạ Hi Tuyền quay đầu lại hỏi cô gái nhỏ xinh đẹp đang nhỏ giọng nói chuyện cùng Nguyên Bảo.
“Dạ được ạ, hôm nay cám ơn dì Hạ.” Tiểu Phàm năm nay đã tám tuổi, được mẹ dạy rất lễ phép.
“Ha ha, không cần cám ơn, nếu mẹ bận rộn, thì con tới nhà dì ở mấy ngày, được không?” Hạ Hi Tuyền rất thích cô gái nhỏ cũng không có ba này.
“Cám ơn dì, không cần đâu ạ, con đi cùng với mẹ là được rồi.”
Đến trung tâm thành phố thì Hạ Hi Tuyền dừng xe ở bên đường, dắt Hiểu Phàm đi vào phố bộ hành. Mẹ của Hiểu Phàm là một người bạn tốt mà Hạ Hi Tuyền bất ngờ quen biết, tên là Phó Sính Dương, cũng là người một thân một mình nuôi dưỡng con gái, mở một tiệm bán quần áo ở phố bộ hành, quần áo của tiệm đều do chính cô ấy thiết kế, rồi mang đi đặt may, có khi cũng tự mình may luôn.
Hạ Hi Tuyền vào, chỉ thấy Sính Dương vẫn ngồi trong tiệm bận rộn: “Sính Dương...!”
Phó Sính Dương ngẩng đầu, thấy Hạ Hi Tuyền đã đưa con gái về, cười chào hỏi: “Hi Tuyền, hôm nay làm phiền cô quá.” Sau đó, lại nhìn con gái: “Hôm nay Hiểu Phàm có ngoan không?”
Hiểu Phàm khéo léo gật đầu, Hạ Hi Tuyền đến gần mới nhìn thấy sắc mặt Phó Sính Dương vẫn tái nhợt, mặt thì ‘góc cạnh’, đau lòng nói: “Sính Dương, buôn bán được nhiều được ít gì, thì chị cũng phải tự chăm sóc mình tốt đấy nha.”
Phó Sính Dương cười cười: “Được rồi, cũng đừng có nói tôi, cô cũng giống như vậy đấy, sao, chọn mấy bộ đồ mang về đi!”
Hạ Hi Tuyền khoát tay: “Không, họ vẫn còn ở trên xe, chỉ mang cho chị đồ ăn mua ngoài, ăn một chút, em đi trước nha.”
“Vậy thì tốt, có rảnh rỗi nhớ tới đây chơi, Hiểu Phàm chào dì đi con!”
“Con chào dì ạ.”
Về đến nhà, sau khi thu xếp xong cho hai đứa, mẹ Hạ nhìn Hạ Hi Tuyền đang ngồi trên ghế salon, rồi tới phòng bếp bưng hai ly sữa tươi ra, để một ly đặt ở trước mặt Hạ Hi Tuyền, sau đó nhìn cô nói: “Tiểu Hi, nói chuyện với mẹ một chút đi.
Hạ Hi Tuyền gật đầu.
“Nói cho mẹ nghe coi, con và Minh Vĩ xảy ra vấn đề gì sao?” Mẹ Hạ hỏi rất trực tiếp.
Sau khi Hạ Hi Tuyền chậm rãi nói rõ đầu đuôi, mẹ Hạ hỏi: “Vậy bây giờ con tính thế nào?”
Hạ Hi Tuyền lắc đầu thở dài: “Con cũng không biết nữa.”
“Tiểu Hi, mẹ nghĩ trong chuyện này nhất định là có nguyên nhân gì đó, có lẽ cũng không như con tưởng tượng đâu! Gọi điện thoại nói con bé Tiểu Hạ thăm dò giùm con chút đi!”
Hạ Hi Tuyền lắc đầu: “Con không muốn hỏi, mà cũng không nên hỏi!”
“Tiểu Hi, con không thể trốn tránh thực tế như mẹ được, con phải hiểu rõ, con còn có Nguyên Bảo và Phương Chính, bọn chúng còn nhỏ!” Mẹ Hạ sợ nhất chính là Hạ Hi Tuyền bất chấp.
Hạ Hi Tuyền đang cầm cái ly, nước mắt lại chảy xuống lần nữa, giọng thê lương nói một câu: “Mẹ ơi, thật sự con rất yêu anh ấy.”
Mẹ Hạ ôm lấy con gái: “Mẹ biết, cho nên Tiểu Hi à, con càng không thể cứ giữ tình trạng thế này được.” Trong lòng mẹ Hạ khổ sở, năm đó không phải là bà không muốn thay đổi tình hình, nhưng cuối cùng chính mình lại không chịu nổi, do đó mới bước tới đường cùng! Đứa con gái này tính tình rất giống bà, nếu như bà vẫn luôn ở bên cạnh con gái, dạy con gái phải ăn ở với mẹ chồng ra sao thì cũng không rơi vào tình cảnh như hôm nay!