Editor: Cogau
“Mẹ đã về rồi!” Nghe ngoài cửa có tiếng chìa khóa vang lên, Nguyên Bảo chạy tới mở cửa. Thấy Hạ Hi Tuyền xách theo một đống lớn đồ vào nhà, Nguyên Bảo kêu lên: “Mẹ, có phải mẹ mua rất nhiều, rất nhiều đồ ăn ngon cho Nguyên Bảo không vậy?”
Hạ Hi Tuyền buông đồ trong tay xuống, mới xoay người đi thay giày, cười trả lời: “Đúng rồi, mua rất nhiều đồ ăn ngon nha, bởi vì Nguyên Bảo nhà ta đã hoàn toàn trở thành tham ăn rồi.” Hạ Hi Tuyền xoay người lại nhéo cái mũi nhỏ của con gái.
“Hừ...” Nguyên Bảo nhăn mũi tỏ vẻ bất mãn: “Con vẫn muốn ăn.”
“Đúng nha... ăn, ăn, biến thành cô bé Mập Mạp đấy.” Phương Chính lại gần, đưa tay bóp gương mặt em gái mình.
“Ah... ah...” Nguyên Bảo kêu lên, đẩy tay Phương Chính ra.
“Được rồi.” Hạ Hi Tuyền ngăn lại sự đùa giỡn của hai anh em: “Ăn cơm tối chưa vậy?”
Nguyên Bảo lặng lẽ lùi hai bước về phía sau lưng anh trai mình, Hạ Hi Tuyền nhìn thấy hết: “Nào, nói chuyện đi.”
“Chưa ăn ạ.” Phương Chính cúi đầu trả lời.
“Tại sao chưa ăn cơm?” Hạ Hi Tuyền cau mày hỏi.
“Bọn con muốn ăn cơm cùng mẹ, nhưng mà có ăn canh trứng gà rồi nha.” Nguyên Bảo chớp mắt to nhìn Hạ Hi Tuyền, nói.
“Mẹ, có phải mẹ gói đồ ăn về cho bọn con không?” Phương Chính chỉ vào trong túi có đựng cái hộp đóng gói thức ăn hỏi.
Hạ Hi Tuyền thở dài: “Thôi được rồi, đi ăn đi.”
“Vậy, con muốn ăn đồ ăn ở trong này.” Nguyên Bảo nhìn đồ ăn ở trong hộp, mắt tỏa sáng lấp lánh hỏi, nhìn qua giống như ăn rất ngon.
Phương Chính ra tay trước nên chiếm được lợi thế đã lấy được đồ ăn ra, nhìn cái hộp một chút, sau đó hỏi Hạ Hi Tuyền đang rửa tay: “Mẹ, đây không phải là của nhà hàng hay quán ăn nha!”
Hạ Hi Tuyền vừa lau khô nước trên tay, vừa có chút kinh ngạc nhìn Phương Chính: “Làm sao con biết?”
“Nếu như là của nhà hàng hay quán ăn thì nhất định sẽ có logo, mà cũng sẽ không dùng cái hộp tốt thế này để đóng gói, cũng không nhiều như vậy, con nói có đúng hay không, mẹ?” Phương Chính cầm cái hộp trong tay hỏi.
Hạ Hi Tuyền gật đầu, cười nói: “Oa, con của mẹ năng lực quan sát thật tốt đấy, ăn nhanh lên chút đi, lần sau mẹ chưa về, dì Tiểu Mẫn nấu cơm nhất định phải ăn, biết không, hai đứa?”
“Dạ, biết!” Nguyên Bảo và Phương Chính hai đứa cùng hô. Hạ Hi Tuyền gật đầu: “Ừ, vậy bắt đầu ăn đi.”
Ăn đến cuối bữa, Phương Chính và Nguyên Bảo ôm bụng kêu lên: “No căng bụng rồi, mẹ.”
Hạ Hi Tuyền đưa tay cốc cho mỗi đứa một cái: “Đáng đời, hai đứa tụi con như chết đói ba năm vậy, đồ ăn ăn ngon không?”
Phương Chính và Nguyên Bảo hai đứa gật đầu lia lịa: “Mẹ, mẹ phải đi bái sư, mặc dù thức ăn của mẹ ăn cũng rất ngon.” Phương Chính nghiêm chỉnh nói, Nguyên Bảo đi theo phụ họa.
Hạ Hi Tuyền giận: “Ha ha... Rõ ràng là mẹ nuôi hai đứa tới lớn thế này, vậy mà chỉ một bữa ăn đã thu phục hai đứa tụi con rồi.”
“Ha ha...” Phương Chính xin lỗi cười, suy nghĩ một chút hỏi tiếp: “Mẹ, những đồ ăn này là ai nấu vậy, không phải là cái chú Biếng lần trước đó nấu chứ!?”
“Cái gì mà chú Biếng, là chú Bát.” Hạ Hi Tuyền tức giận cười nói, kể từ lần xem phim đó về, Phương Chính mỗi lần nói đến Bát Tiến Thịnh cũng đều gọi là chú Biếng, Hạ Hi Tuyền nói rất nhiều lần cũng không thay đổi được.
“Cũng là một thôi.” Phương Chính vẻ phớt lờ nói: “Sẽ không phải đi.” Phương Chính gương mặt ghét bỏ.
“Không phải, đừng có đoán mò, đi rửa tay nhanh lên, luyện chữ đi.” Hạ Hi Tuyền đứng lên hạ lệnh.
Chờ hai đứa bé vào phòng học, Hạ Hi Tuyền vỗ vỗ ngực, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa thì nói ra là ba tụi con nấu rồi. Nhớ tới vừa rồi, trong lòng Hạ Hi Tuyền lo lắng, xem ra sau này nói chuyện phải cẩn thận.
Cùng Tiểu Mẫn thu dọn bàn xong, Hạ Hi Tuyền về phòng mở tài liệu lên lớp của mình. Lúc hơn chín giờ, Lý Hạ Thu gửi tin nhắn tới, gửi cho cô địa chỉ một trang web. Hạ Hi Tuyền mở ra xem, là một cửa hàng bán đồ trên mạng, xem trên đó thấy là đồ bộ cho ba mẹ và con. Hạ Hi Tuyền chăm chú xem kỹ, cũng có hai bộ.
“Có ý gì????”
“Ha ha... đẹp không, đẹp không?”
“Ai nói chuyện có đẹp hay không, chị nói là sao em chọn hai bộ?”
“(*^__^*) hì hì...... Còn một bộ người lớn cho em.”
Hạ Hi Tuyền gửi một khuôn mặt ‘bó tay’ qua, liền tắt QQ. Kể từ sau khi Hạ Hi Tuyền sinh con xong, Lý Hạ Thu liền bắt đầu điên cuồng mua quần áo cho ba mẹ và con. Mà sau khi thịnh hành mua bán đồ trên mạng, thì Hạ Hi Tuyền cứ ba ngày hai bữa lại được nhận hàng. Gọi điện thoại hỏi, Lý Hạ Thu hùng hồn nói: “Em mua cho Phương Chính và Nguyên Bảo của em, chị chỉ là thuận tiện, thuận tiện thôi, biết không?” Hạ Hi Tuyền bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là thuận theo cô ấy. Rồi sau đó quả đúng là trong tủ treo quần áo nhà cô, một nửa số quần áo là Lý Hạ Thu mua.
Đến mười một giờ đêm thì Hạ Hi Tuyền mới nhận được tin nhắn của Phương Minh Vĩ: “Đã đến nơi, ngủ ngon!”
Nhìn mấy chữ ngắn ngủn, Hạ Hi Tuyền suy nghĩ một chút vẫn chưa nhắn lại. Bởi vì cô chỉ cần nhắn lại, điện thoại của Phương Minh Vĩ nhất định sẽ gọi tới, không biết lại muốn nói chuyện đến khi nào. Mình và anh ấy ngày mai đều phải dậy sớm đi làm, tốt hơn là sáng sớm ngày mai nhắn lại đi!
Sáng sớm hôm sau, sau khi Hạ Hi Tuyền đưa Phương Chính và Nguyên Bảo đến nhà trẻ, thì nhắn tin lại cho Phương Minh Vĩ: “Nhận được rồi, buổi sáng tốt lành.”
Khi Phương Minh Vĩ nhận được tin nhắn đã sớm bắt đầu một ngày làm việc, biết lúc này Hạ Hi Tuyền sắp đi dạy. Nhìn tin nhắn cười cười, rồi thả điện thoại di động vào trong ngăn kéo. Cầm tài liệu trong tay tiếp tục làm việc.
Hạ Hi Tuyền xong tiết học trở lại phòng làm việc, vừa cất đồ trong tay xong, Tôn Kiêu liền kéo cô ra ngoài.
“Nói, ngày hôm qua cậu và Phương Minh Vĩ có hay không, hả...?” Tôn Kiêu chẳng cần để ý tốt xấu gì, nhíu mày.
“Aizz... Cô giáo Tôn, dù gì cậu cũng là gương sáng cho người khác, nói chuyện không cần bỉ ổi như vậy có được không!”
“Không cho nói sang chuyện khác.”
“Không!”
“Ah...” Tôn Kiêu thất vọng: “Sớm biết như vậy, mình còn giúp cậu lôi giáo sư Bát đi làm gì!”
“Aizz, có người như cậu sao.”
“Nhưng Phương Minh Vĩ nhà cậu thật đúng là không kém nha, là một người đàn ông tốt, bây giờ so với giáo sư Bát nhìn còn phong độ hơn nhiều.”
“Ha ha...” Hạ Hi Tuyền cười, trả lời: “Không phải cậu vốn coi trọng giáo sư Bát sao?”
“Hừ... đúng là vậy, nhưng hôm qua anh ta đã phá vỡ hoàn toàn hình tượng trong cảm nhận của tớ rồi.”
“Làm sao?”
“Hôm qua, lúc mình kéo anh ta đi, vừa tới chỗ không có ai, anh ta liền đẩy mình ra, sắc mặt thật khó coi nha, rồi nói với mình: ‘Cô giáo Tôn, cô đi một mình đi, tôi chợt nhớ còn có chút việc, nên đi trước.’ Sau đó đi cũng không ngoảnh đầu lại, cậu nói xem tại sao anh ta như vậy, sắc mặt biến đổi quá nhanh, bây giờ ngẫm lại, cậu không quan tâm tới anh ta là đúng!”
“Xì...” Hạ Hi Tuyền lắc đầu cười.
“Mình quyết định, sau này sẽ đứng về phía đồng chí Phương Minh Vĩ!” Tôn Kiêu biểu quyết, thầm nghĩ: “Bởi vì mình cảm thấy anh ấy là người đàn ông tốt, tối hôm qua còn nói mình tới ăn cơm.”
Hạ Hi Tuyền trừng mắt nhìn, xoay người lại gõ đầu Tôn Kiêu một cái: “Cút đi!”
Đáng tiếc, một Đoàn trưởng Phương mới vừa được khen là một người đàn ông tốt, lại đang bị người khác đeo bám?!
“Aizz, ông Phương! Hôm qua ông đi đâu vậy?” Trương Triêu Lâm sốt ruột hỏi.
“Ah, tôi đi giải quyết chút việc riêng, sao vậy?”
“Cái gì mà ‘sao vậy’, thật vất vả ông mới được nghỉ ngơi một ngày, không nghỉ ngơi cho khỏe, chạy loạn cái gì!”
“À... Anh có việc gấp tìm tôi sao?” Phương Minh Vĩ khó hiểu, hỏi.
“Không phải là tôi có việc gấp tìm ông, ông có biết không, ngày hôm qua có người chờ ông một ngày rưỡi ở đây đấy!”
“Chờ tôi á, ai vậy?” Phương Minh Vĩ hỏi, trong đầu đang nghĩ không biết là ai mà đến đơn vị tìm anh, người ở nhà ư, không thể nào!?
“Là em!”
P/s: Bắt đầu xuất hiện một chú kỳ đà rồi... Hic...