Đường Ân không thể thở nổi, nàng nhấc môi, quay mặt đi, thở hổn hển. Tử Nhạc từ từ mở mắt, hờ hững nhìn biểu cảm của nữ nhân trước mặt. Hắn đưa tay vuốt má nàng, gạt lọn tóc ướt sang sau tai, đôi môi mỏng bạc tình cười rất ôn nhu.
– Sao thế, làm nàng sợ rồi?
Đường Ân cúi mặt, vẫn thở không ra hơi. Đối với một nữ nhân chỉ mới 18 tuổi như nàng, lần đầu tiên môi chạm môi như vậy, đương nhiên không tránh khỏi cảm giác sợ hãi, lạ lẫm. Tâm hồn nàng cũng không phải là non nớt, nhưng so với Tử Nhạc, nàng thật sự khó lòng theo kịp những hành động của hắn, lại càng không chống đối được.
Tay nàng bám vào tay áo rộng của hắn, đầu lắc nhẹ, miệng cười chúm chím:
– Không sợ, ta chỉ thấy không quen.
– Từ từ sẽ quen.
Tử Nhạc vừa cười vừa đáp lại, dáng vẻ rất tinh ranh. Ngón tay cái của hắn vuốt nhẹ cánh môi dưới của nàng rồi trượt sang ôm lấy chiếc vai trần trắng trẻo mịn màng, ánh mắt dán chặt vào nàng đầy hứng thú.
Đường Ân hơi co người, mặt đỏ bừng bừng, xấu hổ muốn chết.
– Tể tướng, để ta mặc đồ rồi ra ngoài. Ngài có thể ra trước không?
Nàng muốn lùi lại phía sau để tránh sự đụng chạm từ hắn. Nàng có chút sợ, hắn lại quá chủ động.
Tử Nhạc khẽ buông tay, đôi mắt đen nhánh trở nên thâm thúy. Hắn cười lạnh:
– Muốn tránh ta rồi?
– Ta không có ý đó. Án Nhy mang đồ đến cho ta, em ấy chờ ở ngoài cũng lâu rồi..
Nghe nàng nói, Tử Nhạc đưa mắt liếc nhìn ra phía cửa. Quả thật có một cô nương đang đứng nép vào đó, quay lưng không dám nhìn vào. Hắn tuy cũng không vui nhưng cũng phải đứng dậy, đưa tay chỉnh trang lại áo, trước khi ra còn nói nhỏ:
– Ra ngoài ta có chuyện muốn hỏi nàng.
Khi hắn rời đi, Án Nhy nhanh chóng chạy vào. Mặt em hiện rõ sự lo lắng và hốt hoảng, miệng liên tục hỏi:
– Tiểu thư, người không sao chứ? Có chuyện gì xảy ra, sao Tể tướng lại vào đây...?
Đường Ân mắt vẫn dõi theo bóng lưng cao lớn của hắn cho đến khi khuất hẳn, nàng mới quay mặt về phía Án Nhy, miệng chẹp chẹp, ánh mắt có chút long lanh.
– Ta không dễ bị bắt nạt đâu, em đừng lo.
– Tiểu thư, cứ để lần sau em trong đây cùng người nhé, để tránh việc này xảy ra nữa.
Ánh mặt Án Nhy ánh lên tia sợ hãi. Trong đầu em biết rõ Tể tướng này tính tình điên cuồng thế nào nên em vừa sợ vừa lo cho tiểu thư. Nhưng Đường Ân lại đánh nhẹ vào tay em một cái, mắt liếc ra bên ngoài, miệng nói nhỏ thì thầm:
– Không cần phải thế. Dù gì thì ta cũng thấy, ngài ấy đẹp trai đến thế nào. Tại sao trước kia ta lại không nhận ra nhỉ????
Vừa nói nàng vừa cong người, hai tay đưa lên che miệng thể hiện sự ngại ngùng, đôi mắt to tròn như sáng lên cho thấy nàng thích thú vô cùng.
Quả thật ở kiếp trước, nàng một lòng yêu Khuynh Thần, mê mẩn hắn nên cái gì nàng cũng nghe theo, trở nên ghét những người có mưu đồ bất chính như Tể tướng. Có lẽ vì thế nàng mới không thấy vẻ đẹp của hắn. Nhưng hiện tại, nàng phải thú nhận rằng, Tử Nhạc này có một khí chất phải gọi là cuốn hút người khác, cả hành động lẫn giọng nói có một ma lực mà không ai có thể cưỡng lại được, vị Hoàng thượng đó thật sự chẳng bằng.
Nghe tiểu thư của mình nói, Án Nhy lại một lần nữa há hốc mồm, mắt chữ O mồm chữ A. Em chề môi làm bộ dạng khóc, giọng than vãn:
– Tiểu thư sao lại trở nên thế này, chẳng lẽ ngài ấy cho người ăn bùa mê thuốc lú gì rồi, người tỉnh lại đi, làm ơn!
– Trật tự ngay. Em không biết là ta phải giả bộ thế nào từ nãy đến giờ đâu, mệt muốn chết rồi. Nữ nhân ấy, phải yếu đuối, yểu điểu một chút thì người ta mới thích được. Em nghĩ thử xem, một khi ta đã lấy được sự tin tưởng tuyệt đối của Tể tướng, chẳng phải muốn làm gì thì làm sao. Hahaha!!
Đường Ân nhếch miệng cười, khuôn mặt nàng như hiện rõ bốn chữ "giả bộ yếu đuối". Kiếp trước một mình nàng gồng ghánh tất cả cho khuynh Thần để rồi bị hắn coi thường, giờ nàng nhất quyết phải thay đổi, không thể đi tiếp con đường cũ nữa.
Án Nhy mở to hai mắt. Không ngờ tiểu thư lại có thể suy nghĩ kĩ càng đến như vậy. Em cũng gật gật đầu tán thưởng rồi nhanh chóng giúp nàng mặc đồ để ra ngoài.
....
Trời cũng đã tối, nàng cùng Tử Nhạc thưởng thức bữa ăn. Trên bàn bày biện bao nhiêu là thức ăn ngon làm khơi gợi tất cả các giác quan của nàng.
Tuy rằng rất đói nhưng nàng không ăn ngay mà còn biết ý rót rượu cho Tử Nhạc ngồi đối diện rồi mời hắn dùng trước. Thế nhưng Tử Nhạc không ăn luôn, tay hắn đã cầm đũa rồi nhưng cứ để yên như vậy, mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào những cử chỉ của nàng. Ánh mắt này thật sự rất sắc bén, nhìn vào thôi cũng đã thấy hắn đang thích thú với nữ nhân ở đằng trước đến thế nào, cứ như thú dữ đang nhắm vào con mồi của mình vậy.
Đường Ân thì đói, Tử Nhạc lại cứ không ăn, nàng thật sự có chút bất lực, tay chống cằm nhìn lại hắn, vẻ mặt hơi nũng nịu.
– Tể tướng, đồ ăn ngon thế này, ngài không thích ăn sao?
– Ta lại thích nàng hơn.
Tử Nhạc hơi nghiêng đầu, nhướn mày, nhếch miệng cười, điệu bộ đầy bá đạo. Tim Đường Ân suýt nhảy vọt lên cổ họng, trong lòng nàng ngứa ngay, thật sự rất muốn trêu lại hắn.