Bên hồ Thanh Liên có một cửa hàng nhỏ chuyên làm đồ ngọt, Ngụy Vô Tiện thèm bánh ngọt của nhà họ lâu nay, dịp Tết trở về một chuyến, liền nói phải mang về một ít, Lam Vong Cơ đương nhiên là nghe theo hắn. Chỉ là hắn và Lam Vong Cơ vốn định đi ra ngoài hít thở không khí, khi đó ánh mặt trời vừa phải, chiếu bên ngoài nhà ấm ấm áp áp, Ngụy Vô Tiện ngại quần áo mùa đông nặng nề, nghĩ đến thời tiết vừa phải, mình lại có linh lực, nên chỉ mặc quần áo hơi dày. Nhưng không ngờ mới đi được một lát thì trời nổi gió, tuy rằng gió không lớn cũng không thể nói là lạnh thấu xương, nhưng mùa đông tháng chạp thổi lâu vẫn rất lạnh, cửa tiệm kia lại cách hơi xa một chút, Lam Vong Cơ không muốn Ngụy Vô Linh bị gió thổi nhiều rồi lại cảm lạnh, nhìn bụng hắn hơi nhô lên, nói: "Để ta đi, ngươi nghỉ ngơi trước".
Ngụy Vô Tiện xưa nay luôn thích nhìn dáng vẻ Lam Vong Cơ bảo vệ hắn, không quấn lấy muốn đi cùng, chỉ cười gật đầu, chỉ chỉ vào quán trà bên cạnh, nói: "Vậy vất vả Nhị ca ca đi một chuyến, ta qua bên kia chờ. "
Lam Vong Cơ lắc đầu, nhẹ giọng nói một câu: "Không vất vả", mới buông tay Ngụy Vô Tiện ra.
Ngụy Vô Tiện đứng tại chỗ nhìn một hồi, rồi xoay người đi đến quán trà mà lúc trước hắn thường đi.
Ngụy tiểu công tử của Vân Mộng Giang thị sinh ra đã có một gương mặt đẹp đến mức 'trịch quả mãn xa' (một giai thoại về sự đẹp trai của Phan An, tra google giùm!), mặc dù khi phẫn nộ cười nhẹ, lúc giận dữ lại hữu tình, thời niên thiếu khoác áo xuân mỏng, cũng từng có cảnh cưỡi ngựa tựa lan can trên cầu, đầy lầu áo hồng vẫy tay. Hiện giờ đã ở Vân Thâm Bất Tri Xứ vài năm, lớn thêm mấy tuổi, lại nhiễm một chút thiền ý đàn hương, cứ như vậy thoạt liếc mắt nhìn, ngược lại có vẻ trầm ổn hơn rất nhiều, chỉ là người tu tiên phần lớn không thay đổi về diện mạo lắm, không hiện ra tuổi tác, chỉ làm cho người ta cảm thấy có thêm một chút khí chất thư sinh.
Trà lâu này đối với hắn mà nói là rất quen thuộc, trước kia hắn và Giang Trừng không ít lần tới đây, cho nên phần lớn tiểu nhị trong quán trà này đều biết hắn, buổi lễ thành hôn cách đây ba năm có thể nói là cảnh tượng hoành tráng, thật sự là mười dặm của hồi môn, ai cũng biết hắn đi Cô Tô, kết thành đạo lữ cùng Lam Nhị công tử Hàm Quang Quân như thần tiên kia, lúc này thấy hắn vào cửa, liền mặt mày tươi cười nghênh đón.
Bởi vì nghĩ Lam Vong Cơ đi tới lui một chuyến không mất quá nhiều thời gian, lúc Ngụy Vô Tiện vào quán trà chỉ chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi yên tĩnh một mình, không ngờ chỉ trong chốc lát, đã để cho hắn gặp phải thiếu niên bạch ngọc nhà ai, ngồi một mình uống rượu, chiều muộn tựa vào lan can, vừa vặn chấn động đến một công tử ăn chơi.
Ngụy Vô Tiện cho dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được, có một ngày, hắn cũng có thể bị người ta trêu đùa.
Đang lúc thưởng thức trà đạo, dưới lầu bỗng có một đám người tiến vào, Ngụy Vô Tiện vừa mới uống một ngụm trà nóng, liền nhìn thấy một vị công tử mặc áo khoác màu vàng nhạt cũng coi như là trắng trẻo dẫn đầu đi vào, nhìn chung quanh một vòng, sau đó xoay người lại nói vài câu, lại muốn đi lên nhã gian trên lầu, bỗng nhiên nhìn về phía hắn bên này, ngây người một chút, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh hỉ, bước vài bước qua chỗ hắn, vẻ mặt cực kỳ vô lễ săm soi từ trên xuống dưới vài lần, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu, mở miệng chính là một câu "Thái nùng ý viễn thục thả chân, Cơ lý tế nị cốt nhục quân" (Tư thái nghiêm túc vẻ mặt cao xa, Da thịt đầy đặn vóc người cân xứng – Trích trong bài thơ "Mỹ nhân lộ" của Đỗ Phủ đời Đường). Nói xong lời này còn có chút đắc ý nhìn mấy người đi theo phía sau gã, lộ ra nụ cười đầy vẻ phóng đãng.
Sau đó lại có người nhìn hắn cười một tiếng, ngâm nga:
"Yêu yêu đào lý hoa, Chước chước hữu huân quang
Duyệt dịch nhược cửu xuân, Khánh chiết tự thu sương"
"Dung mạo đã tốt, thần thái cũng tốt."
.....
Ngụy Vô Tiện chỉ còn biết kinh ngạc, từ trước đến nay đều chỉ có hắn trêu đùa người khác, nhớ năm đó một quyển Xuân Cung của hắn trực tiếp chọc giận Lam Vong Cơ tới mất bình tĩnh đánh nhau với hắn, nhớ lúc ấy hắn ở một bên cười đến nỗi gần như không đứng thẳng được, bây giờ thì tốt rồi, phong thủy luân chuyển, hôm nay rốt cục là báo ứng đến trên người hắn.
Nghe nói Vân Mộng mấy năm nay rất nhiều thương hộ mới, trong đó không thiếu phú thương giàu có, Giang Trừng cũng từng nhắc đến vài người với hắn. Nghe mọi người xung quanh gọi gã là Tiền công tử, Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một chút, Giang Trừng hình như chưa từng nhắc tới người họ Tiền với hắn, nhưng nhìn kiểu cách này của gã, cũng không phải thương hộ bình thường có thể có được, Ngụy Vô Tiện trong lòng có chút suy đoán, người này chắc là cũng xuất thân từ gia đình giàu có, chỉ là còn chưa đến mức để Giang gia cần lui tới.
Ngày xưa hắn cùng một đám sư huynh đệ gây rắc rối, rất nhiều người ở vùng Vân Mộng quen mặt hắn, đều biết là công tử của Vân Mộng Giang gia, hơn nữa một thân áo tím có hình hoa sen và chiếc chuông bạc chín cánh thể hiện rõ thân phận, trừ phi là thật sự gây chuyện khiến người ta tìm tới cửa, rất hiếm có người dám nói năng vô lễ với hắn.
Hôm nay thật khéo, hắn vừa không mặc giáo phục của đệ tử Giang thị, cũng không đeo mạt ngạch vân văn của Lam thị, chỉ có khuôn mặt cũ hữu dụng kia, lại còn mang rắc rối đến cho hắn, nhìn quần áo trên người mình, Ngụy Vô Tiện cảm thấy hắn thật sự quá khiêm tốn. Tiểu nhị pha trà châm nước ngược lại muốn tới khuyên nhủ, nhưng e ngại thân phận nên không dám mạnh miệng. Công tử kia sợ là đi ra ngoài uống rượu, mang theo không ít bè bạn ăn chơi, nhìn rất có thanh thế, dọa người ta căng thẳng, tiểu nhị mới khuyên một câu, đã bị đẩy sang một bên, Ngụy Vô Tiện vốn nghĩ chuyện này cũng không khó giải quyết, theo cách làm trước kia của hắn, cãi vài câu không phục thì đánh, cùng lắm trở về bị giáo huấn một trận. Nhưng bây giờ không được, trong bụng còn có một Lam tiểu bằng hữu kim tôn ngọc quý, vạn nhất bị thương đến nó thì làm sao.
Cũng may mấy vị đối diện hắn tuy rằng nói năng phách lối, nhưng dù sao cũng không ra tay, kết quả đúng lúc hắn đang cúi đầu suy nghĩ này, vị cầm đầu bên phe đối phương kia hình như nhìn thấy một người quen khiến gã cảm thấy hứng thú hơn, lập tức đi theo, Ngụy Vô Tiện nhìn thoáng qua, là một nam tử hơi gầy mi thanh mục tú, tuổi tác có vẻ không lớn, trông giống như là giúp việc ở quán trà, bị Tiền công tử kia gọi lại trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, tiếp theo cả người đều run rẩy...
Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh nhìn vài lần đã đoán được đại khái chuyện giữa hai người kia, hắn cảm thấy hôm nay mình đáng lẽ không nên ra ngoài, bằng không cũng sẽ không ở đây chờ Lam Vong Cơ chỉ trong một thời gian ngắn, đã để cho hắn gặp phải cảnh ỷ thế hiếp người, cưỡng đoạt Khôn Trạch hết lần này đến lần khác.
Ngụy Vô Tiện vẫn luôn không quen nhìn những chuyện thế này, vì thế hắn mang lòng tốt đi cứu "người đẹp", kết quả mấy lần khuyên giải không thành, liền động thủ, vừa rồi còn nghĩ trong bụng mình có một tiểu bằng hữu, quay đầu làm như đã quên mất, ỷ vào thân thể mình vẫn xem như linh hoạt nhẹ nhàng, một cước đạp té lăn quay gã công tử phóng đãng khiến hắn vừa nhìn đã cảm thấy ghê tởm.
Lúc Lam Vong Cơ mang theo mấy hộp điểm tâm đến, số người trong quán trà rõ ràng chia làm hai phần — phần xem náo nhiệt và phần đang náo nhiệt. Đạo lữ xưa nay không nhàn rỗi của y bị mấy người ăn mặc như gia phó bao vây ở chính giữa, rõ ràng chính mình đang là thân thể không thể va chạm được, lúc này lại còn che chở một thiếu niên yếu đuối ở phía sau, lại nhìn đống hỗn độn kia, hiển nhiên vừa rồi đã đánh rất hăng hái.
***
Ngụy Vô Tiện theo Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình trở về Liên Hoa Ổ, cho đến khi vào phòng vẫn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại. Nghĩ hắn tràn đầy nhiệt huyết muốn đi cứu người đẹp rất anh hùng, kết quả chính mình lại được Lam Vong Cơ cứu, nhìn Lam Vong Cơ đứng trước mặt mình sắc mặt có vẻ hơi u ám, hắn biết rõ Lam Vong Cơ chắc là muốn tức giận rồi, nhưng vẫn cực kỳ không đúng lúc chợt nghĩ thông suốt những cô nương được "anh hùng" cứu trong sách, vì sao chỉ dựa vào duyên phận này mà kích động muốn lấy thân báo đáp... Điều này thực sự rất đúng, quá mức khiến cho người ta rung động mà!
Lam Vong Cơ để hắn ngồi trên chiếc giường nhỏ trong phòng, đang định nói chuyện, thì thấy khóe mắt đuôi mày của Ngụy Vô Tiện đều là ý cười, trong ánh mắt lộ ra một chút si mê, sau đó bỗng nhiên không hề báo trước nói một câu: "Lam Trạm, làm sao bây giờ, ta cảm giác ta thật sự càng ngày càng thích ngươi", giọng điệu luôn luôn hoạt bát lanh lợi lúc này lại mang theo một tia si ngốc, cộng thêm một chút yêu thích không hề che dấu kia, Lam Vong Cơ hơi sửng sốt, đột nhiên liền mềm lòng, khẽ thở dài một tiếng, mặt mày dịu xuống, hỏi hắn: "Có chỗ nào không khỏe không?"
Câu hỏi này đột ngột, trên mặt Ngụy Vô Tiện trong tích tắc xuất hiện vẻ mờ mịt, nhưng khi tay Lam Vong Cơ đặt lên bụng thì lập tức nhíu mày, vừa rồi hắn hoàn toàn quên mất đứa bé trong bụng, bây giờ vừa nhắc đến, lập tức cảm thấy bụng hơi đau, nhất thời vừa khẩn trương vừa sợ hãi, nhớ tới hành động vừa rồi của hắn, có chút chột dạ nhìn Lam Vong Cơ một cái, ôm bụng nói nhỏ: "Lam Trạm, bụng ta không thoải mái..."
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy kết thúc, kết quả ngày hôm sau, Ngụy Vô Tiện mới từ trên giường ngồi dậy chẳng bao lâu, thì thiếu niên nhỏ hôm trước được hắn cứu đã tìm tới cửa. Ngụy Vô Tiện bởi vì hành động anh hùng ngày hôm qua mà động thai khí, bị mọi người trong Giang gia giáo huấn một trận, bị cả đám người ra lệnh nằm yên trên giường nghỉ ngơi, không cho phép hắn đi lại lung tung, vì vậy đành phải dẫn người vào. Không ngờ thiếu niên kia vừa gặp mặt liền dập đầu với hắn, nói là muốn báo đáp ân tình của hắn, nguyện ý ở bên cạnh hắn hầu hạ cả đời.
Ngụy Vô Tiện trợn to hai mắt, nghĩ thầm đây chẳng phải là biến tướng của lấy thân báo đáp hay sao, nghĩ tới đây hắn theo bản năng quay đầu nhìn Lam Vong Cơ đứng một bên. Hôm qua sau khi hắn bị đau bụng, sắc mặt Lam Vong Cơ vẫn luôn không tốt, được hắn dùng đủ loại lời ngon tiếng ngọt dỗ dành hồi lâu mới bình thường lại, bây giờ trong phòng không chỉ có hai người bọn họ, Lam Vong Cơ trước mặt người ngoài vốn có vẻ lạnh lùng hơn rất nhiều, lúc này trông lại càng lạnh lẽo như muốn kết thành băng, Ngụy Vô Tiện nuốt xuống một cái, lặng lẽ kéo chăn trước người lên cao một chút, im lặng nghĩ: Lam Trạm không phải là muốn ghen đấy chứ.
Sự thật chứng minh, Lam Nhị công tử đích thật là ghen. Một ngày trước bởi vì Ngụy Vô Tiện động thai khí chưa kịp hỏi hắn lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể chọc cho Ngụy Vô Tiện động thủ với người khác, cho đến sáng nay thiếu niên nhỏ được Ngụy Vô Tiện bảo vệ đến cửa cảm tạ, từ trong cuộc đối thoại của hai người Lam Vong Cơ mới biết đạo lữ bảo bối nhà mình thế mà bị người ta trêu ghẹo. Bất quá Lam Nhị công tử quy phạm đoan chính cho dù ghen tuông cũng vẫn như vậy, trên mặt không lộ ra biểu cảm, chỉ yên lặng thay đổi trang phục đã chuẩn bị sẵn cho Ngụy Vô Đích mặc hôm nay, đem toàn bộ quần áo phục sức của Lam gia mặc vào cho Ngụy Vô Tiên. Thắt lưng thắt hơi chặt hoàn toàn làm lộ ra cái bụng đã dần dần nhô lên của người nọ, người tinh mắt vừa nhìn là biết người này đang có thai, Lam Vong Cơ không chút dấu vết đánh giá vài lần, mới hài lòng dẫn người ra cửa. Ngụy Vô Tiện cũng không biết tiểu phu quân nhà mình đã lặng lẽ động tâm tư nhiều như vậy, chỉ thấy Lam Vong Cơ đối xử với hắn vẫn tỉ mỉ như bình thường, không hề tức giận một chút nào, nụ cười trên mặt lại càng không ngừng được, nghĩ thầm Lam Nhị ca ca nhà hắn quả nhiên là người tốt hiếm có trên thế gian.