Ngụy Vô Tiện tỉnh lại không chút ngạc nhiên khi mặt trời đã lên cao, cũng không ngoài dự liệu trong phòng chỉ còn lại một mình hắn. Toàn bộ rèm cửa trong phòng được kéo xuống, che đi ánh nắng chói chang bên ngoài. Canh giờ đã không còn sớm, người bán hàng rong trên đường đã bắt đầu công việc từ lâu, vì thế tiếng người ồn ào xuyên qua đủ loại ngăn cách truyền vào, tuy bị cửa sổ cản lại, âm thanh đã yếu đi rất nhiều, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra sự náo nhiệt bên ngoài.
Bọn họ đi tới trấn nhỏ Tuyền Đình này đã được một thời gian, những gì cần điều tra đến nay vẫn không thu hoạch được gì, chuyện quỷ quái không điều tra được ngược lại cứ tăng dần hết mớ này đến mớ khác. Lúc đến đã nói rõ Ngụy Vô Tiện không tham dự vào việc này, hắn thật sự không quản chút nào. Mỗi ngày ngoại trừ phải đi dạo phơi nắng, thời gian còn lại chỉ ở trong phòng không ăn thì ngủ, nhìn qua dường như còn thoải mái hơn so với lúc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cả người có thể thấy bằng mắt thường đã mập lên một vòng, tốt xấu gì cũng đã bù được cho phần đã nôn ói thời gian dài lúc trước, làm cho Lam Vong Cơ nhìn thấy rất vui mừng.
Ngụy Vô Tiện ngẩn người nhìn lên đỉnh màn trên đầu hồi lâu, cho đến khi trong bụng truyền đến một loạt tiếng động, ngay cả tiểu bằng hữu luôn luôn an tĩnh cũng phát ra phản kháng, mới sột soạt đứng lên khỏi giường, tùy ý rửa mặt ăn chút gì đó, rồi xuống lầu đi ra đường.
Ánh mặt trời sáng đến hơi chói mắt, ngược lại không nóng, nắng chiếu trên người vừa vặn ấm áp, gió nhẹ thổi vào mặt, mang theo chút hơi lạnh khiến tinh thần sảng khoái. Ngụy Vô Tiện đi từ đầu đường này đến đầu đường kia, nhìn ngắm không ít cửa hàng nhỏ, đi dạo không ít hàng quán nhỏ, cả cái thành nhỏ sắp bị hắn đi hết, nhưng cũng không mua được thứ gì. Mấy năm nay đã quen có Lam Vong Cơ ở bên người, lần này đột nhiên không đi cùng hèn chi không quen, đi dạo phố cũng không có ý nghĩa. Ngụy Vô Tiện buồn bực vừa đi về vừa nghĩ chờ Lam Vong Cơ bận rộn xong phải kêu y đi theo một lần nữa mới được, ánh mắt lại đột nhiên liếc thấy một ngọn núi nhỏ với bậc thang trải dài đầy người chen chúc ở ngoài thành cách đó không xa.
Trong lòng hắn sinh ra tò mò, tại sao hình như lúc trước vẫn chưa từng thấy qua, liền đi đến một cửa hàng bên cạnh tìm người hỏi, "Đó là chỗ gì?"
Người nọ quay đầu nhìn thoáng qua, liền cười nói: "Công tử từ nơi khác đến đúng không? Đó là miếu Tố Nữ của chúng ta, lúc trước bởi vì đóng cửa tu sửa một thời gian, hôm nay mở cửa trở lại, cho nên rất nhiều người cùng đến." Người nọ nói xong nhìn thoáng qua bụng Ngụy Vô Tiện, cười nói: "Công tử đang mang thai, không bằng đi miếu Tố Nữ cầu nguyện, ngôi miếu này là linh nghiệm nhất trong khu vực lân cận của chúng ta, nhất là mấy chuyện như chữa bệnh sinh con cầu bình an, rất nhiều gia đình đi đến đây đó."
"Ồ?" Ngụy Vô Tiện nhịn không được nhướng mày, có chút thú vị, nói đi là đi, tiện tay mua mấy miếng bánh ngọt nhỏ, Ngụy Vô Tiện cứ như vậy một đường nhàn nhã tùy ý đi dạo.
Trong thành đi ra ngoài thành hơn nửa ngày, lại leo lên bậc thang gần một canh giờ, rốt cục nhìn thấy ngôi miếu Tố Nữ nghe nói rất linh nghiệm kia. Không thể không nói, Ngụy Vô Tiện rất thất vọng, đây là một ngôi miếu nhỏ cực kỳ bình thường, thậm chí có thể nói là bình thường đến có chút đơn sơ. Ngụy Vô Tiện trong lòng thở dài, uổng phí hắn vất vả khổ cực leo lên bậc thang dài như vậy mệt gần chết, kết quả chỉ có căn nhà gỗ nhỏ xíu như vậy chào đón ha... Nói nhiều vô dụng, trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi đã, miễn cho đứa nhỏ trong bụng đại náo thiên cung.
Ngụy Vô Tiện thở hồng hộc định tìm chỗ ngồi một lát, người tới ngôi miếu nhỏ thì nhiều mà không gian lại chật hẹp, đương nhiên chỗ nghỉ ngơi rất ít, nhưng nhờ phúc của tiểu bằng hữu trong bụng, hắn hiếm khi được hưởng thụ đãi ngộ của người già yếu bệnh tật một lần, vì thế Ngụy Vô Tiện vô cùng hạnh phúc cảm thấy ngôi miếu nhỏ này thoạt nhìn làm như cũng không tệ.
Ngụy Vô Tiện vừa híp mắt phơi nắng vừa xuất thần nhìn dòng người lui tới này, nhìn một hồi, Ngụy Vô Tiện liền nở nụ cười, nhìn đi, tục ngữ nói rất hay, người thích cười vận khí cũng sẽ không quá kém, người ta điều tra mấy ngày không điều tra được thứ gì, hắn ra ngoài đi dạo một chuyến liền đi dạo tới, thật sự... thật sự là sợ cái gì đến cái đó. Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn cái bụng mấy ngày nay càng ngày càng tròn trịa, thở dài về sự suy đồi của thế gian, thói đời nóng lạnh mà, tại sao hắn cứ luôn phải mang con nhỏ đi theo trừ tuý vậy?! Chẳng lẽ trên đời này không thể thiếu Ngụy Vô Tiện hắn?
Quả thật là ông trời giao trọng trách lớn cho người giỏi nha!
Ngụy Vô Tiện tập trung nhìn bức tượng Tố Nữ trong miếu hương khói mờ mịt, khói mù lượn lờ, càng làm cho bức tượng Tố Nữ có vẻ thần bí và trang nghiêm hơn. Nghĩ thầm tuy rằng trừ tuý có thể là không trừ được, lúc hắn đi ra cũng chỉ muốn tùy tiện đi dạo một chút rồi trở về, hoàn toàn không ngờ ông trời lại muốn đuổi theo đút cơm cho hắn ăn. Nhưng nếu đã gặp phải, cái gì cũng không hỏi đã trở về thì không hay lắm đúng không. Vì vậy, hắn nhìn xung quanh và đi về phía người bán hàng rong bày hàng bên ngoài miếu.
Bỏ chút bạc trước mặt người bán hàng rong, Ngụy Vô Tiện trực tiếp hỏi: "Ngươi có biết ngôi miếu này được xây dựng từ khi nào không?"
Người bán hàng rong ánh mắt sáng ngời, đánh giá công tử trẻ tuổi mặt ngọc áo gấm ở đối diện vài lần, mặt mày rạng rỡ cất tiền, lập tức lộ ra nụ cười hiền lành thân thiết, nói: "Công tử ngài hỏi đúng người, ở đây sợ là không có ai quen thuộc chuyện ngôi miếu này hơn ta."
Ngụy Vô Tiện nhướng mày cười: "Ồ, nói thế nào?"
Người bán hàng rong nói, "Nhà ta từ ông nội ta đã bắt đầu bày hàng ở đây, người tới người đi thế này, đương nhiên nghe được không ít, ta nghe từ nhỏ tới lớn, tất nhiên là biết nhiều! "
Ngụy Vô Tiện vẻ mặt đồng ý gật đầu, "Kể nghe một chút."
Người bán hàng rong vừa nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đứng hơi dựa vào tường, vô cùng thân mật kéo ra một cái ghế dưới gầm bàn mời hắn ngồi xuống, hỏi: "Không biết công tử cụ thể muốn nghe cái gì?"
Ngụy Vô Tiện vuốt cằm suy nghĩ một chút, nói: "Miếu này được xây dựng từ khi nào, vì sao xây? Đã từ xảy ra chuyện gì? "
Thời xa xưa, ngôi miếu tàn này năm đó vì sao mà xây rồi vì sao hoang phế rách nát không ai biết được, là bởi vì nhiều năm trước có thôn dân bị dã thú trong núi truy đuổi cắn bị thương, chạy trốn vào ngôi miếu tàn này, nhìn thấy tượng Tố Nữ nương nương trong miếu, tuyệt vọng hoảng loạn cũng chỉ có thể hy vọng vào thần linh phù hộ. Mấy thôn dân trải qua một đêm cực kỳ bất an ở trong miếu, nhưng không ngờ ngày hôm sau tỉnh lại từ giấc ngủ mê, vết thương trên người lại tốt hơn phân nửa.
Dân làng lánh nạn trong miếu nhất trí cho rằng bức tượng Tố Nữ trong miếu hiển linh, ngay lập tức kích động liên tục dập đầu quỳ lạy. Thôn dân được che chở, trở lại trong trấn ca tụng khắp nơi. Không ít người tò mò to gan sau đó đến xem xét, vì thế lại kinh ngạc phát hiện ngôi miếu nhỏ mặc dù bỏ hoang nhiều năm, vô cùng cũ nát, nhưng bức tượng nữ thần khắc bằng gỗ kia lại không hư hại một chút nào, càng cho rằng ngôi miếu này linh thiêng, vì thế ngôi miếu nhỏ lại liên tục bắt đầu có hương khói.
"Nếu nói ngoài chuyện này ra còn có chuyện gì đặc biệt khác không," người bán hàng rong suy nghĩ một chút nói, "thì hình như cũng không tính là đặc biệt lắm."
Lúc ấy thành Tuyền Đình còn chưa có quy mô như bây giờ, vị trí của ngôi miếu nhỏ lúc ấy mà nói vẫn cực kỳ hẻo lánh, vả lại quanh năm có dã thú lui tới, cho nên cũng không có tăng nhân ở lâu dài, chỉ có một ông lão, thường xuyên được nhìn thấy ở nơi này quét tước. Có một năm, bên ngoài ngôi miếu này bỗng nhiên xuất hiện một đứa bé bị bỏ rơi, ông lão tốt bụng, tự mình nuôi nấng đứa nhỏ này lớn lên trong miếu, cũng là từ lúc đó trở đi, trong miếu này thường xuyên nhận nuôi một ít người già và trẻ mồ côi không nơi nương tựa.
Ngụy Vô Tiện kỳ quái: "Trong miếu này hình như cũng không nhìn thấy người già và trẻ con nha? "
Người bán hàng rong cười trả lời: "Đã không có từ lâu rồi."
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Tại sao lại không có?"
Vốn nghĩ rằng thu nhận người cô đơn không nơi nương tựa là việc thiện, dân chúng thành Tuyền Đình - lúc ấy vẫn chỉ có thể miễn cưỡng xem như một thị trấn nhỏ - đã đồng ý việc làm này. Mỗi nhà quyên góp một vài thứ, cung cấp cho người già trong miếu sống qua ngày, nhưng không ngờ trong một đêm tai hoạ giáng xuống. Một năm nọ lũ lụt càn quét thôn xóm vùng núi gần Tuyền Đình, người tị nạn lưu lạc ở đây tạm thời được sắp xếp trong ngôi miếu nhỏ này, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, mới chỉ mấy ngày, người già trẻ con trong miếu đều chết oan uổng, người tị nạn cũng biến mất không tăm tích.
Sau đó, ngôi miếu nhỏ này ban ngày vẫn có người đến bái lạy cầu phúc, vẫn linh nghiệm như cũ, nhưng buổi tối cũng không ai dám ở lại nữa, bởi vì từ sau chuyện đó, đã truyền ra lời đồn buổi tối ở trong miếu sẽ bị ma ám.
Ngụy Vô Tiện nghe xong, đang định hỏi lại một chút, lại bỗng nhiên nghe được trong miếu đột nhiên ồn ào, tiếp theo nghe mấy người kêu to lên: "Tố Nữ nương nương hiển linh!" Sau đó chỉ thấy mọi người xung quanh đều xông vào, Ngụy Vô Tiện vừa nghe, trực giác thấy không đúng, đứng dậy đến gần nhìn, chỉ thấy chung quanh tượng thần phát ra một tầng ánh sáng màu xanh lá cây nhàn nhạt. Ngụy Vô Tiện cả kinh, lập tức hét to: "Không phải hiển linh, có nguy hiểm, mau chạy! Đều ra ngoài hết đi!" Hắn vừa hét vừa niệm quyết kết ấn. Vừa hạ một kết giới ngăn cách ở trước bức tượng, thì thấy ánh sáng màu xanh đột nhiên bùng lên, đã đánh giá thấp uy lực của tượng thần, vả lại Ngụy Vô Tiện vốn chỉ muốn phòng ngừa xui xẻo, ngăn cản một chút cho người trong miếu đi ra hết bên ngoài là ổn rồi, nhưng không ngờ sóng ánh sáng kia trực tiếp phá tan kết giới.
Ngụy Vô Tiện đột nhiên bị chặn đường ra ngoài, đang nghĩ lần này sắp tiêu rồi, thì bỗng nhiên đằng sau có một sức mạnh nhu hòa giúp hắn ổn định thân hình, tiếp theo một tay đỡ lấy hắn, cùng lúc đó, phía sau truyền đến một giọng nói cực kỳ quen thuộc ——