"Tình hình chiến đấu ở thành Lang Gia không tốt ha".
Lều chỉ huy của Vân Mộng Giang thị mở ra, những tin tức chiến sự đã phê duyệt mọc thành ngọn núi nhỏ ở bên chân Nguỵ Vô Tiện, mà hắn đang ngồi trên ghế với tư thế rất không quy củ, các ngón tay phải kẹp lấy cây sáo đen xoay chuyển nhẹ nhàng, thoạt nhìn, giống như cây sáo lơ lửng trong tay hắn, cho dù xoay tròn như thế nào cũng không bay ra khỏi đầu ngón tay hắn, cực kỳ linh động. Nhưng vẻ mặt hắn lại không nhẹ nhàng vui sướng như ngón tay, trên mặt bàn phía trước là một sa bàn thật lớn, từ tây bắc Kỳ Sơn đến đông nam Cô Tô, vẽ ra cái nhìn tổng thể toàn bộ cuộc chiến Xạ Nhật Chi Chinh.
Giang Trừng chăm chú xem một bản báo cáo lương thảo trước mặt, nhanh chóng tính nhẩm xong, sau khi lấy bút lông chấm mực đỏ phê vào chỗ sai và đặt xuống bên cạnh, rồi mới nói tiếp: "Kim gia thế nào? Hiện giờ tiền tuyến Lang Gia là ai dẫn đầu?"
"Còn có thể là ai? Kim Tử Hiên đó. Gã Kim Quang Thiện kia rất là giảo hoạt, cho dù đã mang binh tới thành Lang Gia rồi, mà nghe nói cũng suốt ngày ở thanh lâu sung sướng, sao có thể tự mình ra tiền tuyến?" Nguỵ Vô Tiện rút ra mấy cây que lớn nhỏ, cắm một lá cờ nhỏ bằng gỗ có chữ "Ôn" lên sa bàn để đánh dấu vào vị trí tượng trưng cho vùng Lang Gia, ngẫm nghĩ nói: "Quân Ôn gia tách ra ở khu vực Hà Giản, chúng ta dự đoán sắp tới viện trợ cho quân lực Ôn gia cũng không nhiều như tưởng tượng. Đối với Ôn Nhược Hàn mà nói, Cô Tô quá xa, Vân Mộng tuy sản vật phong phú, nhưng cách xa Kỳ Sơn, hai chúng ta ở giữa tuyến phòng thủ Giang Lăng, Ôn gia tập trung binh lực đánh chúng ta cũng không có ích lợi gì mấy".
Giang Trừng tiếp tục suy luận: "Mà Thanh Hà Nhiếp tông chủ chém chết con trai trưởng của hắn, coi như là mối thù mạnh nhất, uy hiếp lớn nhất. Đồng thời, nơi có sức hấp dẫn nhất đối với hắn vì hàng hoá giàu có và dân cư đông đúc, chính là Lang Gia."
Thành Lang Gia là một thành lớn giàu có và đông đúc ở phía đông nam Hà Giản, huyện lệnh có mối quan hệ rất tốt với Lan Lăng Kim thị, Kim gia hàng năm quyên tiền xây cầu lát đường, hơn nửa tu tiên thế gia bên trong thành là dưới trướng Kim gia, hầu kết ngành nghề kinh doanh của người dân cũng liên quan chặt chẽ với tu tiên thế gia, thóc gạo, rau dưa, hoa cỏ, dệt vải, ngựa xe đều được sản xuất ở đây và vận chuyển tới Lan Lăng, có thể nói đây là vùng đất trọng yếu cung cấp hàng hoá cho Lan Lăng Kim thị. Cho nên từ khi Xạ Nhật Chi Chinh bùng nổ, Kim gia lập tức phái quân phòng thủ toà thành này.
"Cùng với việc kéo dài chiến tuyến của Kỳ Sơn Ôn thị, xuất binh hao tốn của cải đáng kể, mà quân Vân Mộng Giang gia ta liên tục thắng lợi, tình hình chiến đấu của phe Ôn gia tại khu vực giao tranh ở Vân Mộng cũng không tốt, nếu bọn chúng đánh chiếm thành Lang gia tài nguyên phong phú trước, thì cũng là mối đe dọa rất lớn đối với chúng ta". Giang Trừng đóng mộc Vân Mộng lên một công văn đưa cho Nguỵ Vô Tiện, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi đem danh sách tù binh chiến tranh Ôn thị này đến lều chỉ huy của Lam gia".
Nguỵ Vô Tiện nghe vậy hai vai cứng đờ, làm như nghĩ đến chuyện gì đó mà có vẻ tâm phiền ý loạn, ánh mắt hoảng loạn, lập tức từ chối nói: "Ta còn lâu mới đi, hiện giờ bận muốn chết, tin tức chiến sự trong tay ít nhất còn 60 trang đợi xem xét. Giang Trừng, quản sự của ngươi đâu? Thế mới nói bình thường phát lương cho quản sự không thể quá hà khắc, bây giờ thiếu quản sự thật là bất tiện..."
Giang Trừng ném cho hắn một ánh nhìn sắc lẹm: "Ngươi đi đối chiếu những tin tức hỏi được từ tù binh về động thái của Ôn gia với những tù binh trong tay Lam gia cho ta! Chuyện này quản sự không thể làm được".
Từng chữ Giang Trừng nói đều có lý, Nguỵ Vô Tiện dùng dằng tới lui mới để bút xuống đứng dậy, thở dài nói: "Đi, thì đi".
Nguỵ Vô Tiện mới đi được một bước, thì nghe Giang Trừng nói: "Ờ đúng rồi, cầm cái này đi". Ngay sau đó ném qua một món đồ bằng bạc sáng loáng, hắn trở tay chụp được nhìn xem, trong lòng bàn tay là nửa khối bạc ròng có khắc hình hoa sen chín cánh --- Hổ phù của Vân Mộng.
"..." Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc quay đầu lại, đôi mắt nhìn Giang Trừng tràn ngập thắc mắc: "Đưa ta cái này làm gì?"
Gia chủ trẻ tuổi mặc bào phục màu tím ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc đó ánh mắt hắn gần như giống y chang ánh mắt kiên nghị ôn hoà của Giang Phong Miên quá cố, ngay sau đó khôi phục lại vẻ mặt sắc bén trào phúng bình thường của hắn, lạnh giọng nói: "Để một mình ta làm việc là muốn ta mệt chết hay sao? Nguỵ Vô Tiện, ngươi đừng mơ trốn tránh".
Nguỵ Vô Tiện không trả lời, cánh tay cầm tấm binh phù bằng bạc lơ lửng trong không trung, sau khi bình tĩnh nhìn thẳng hắn (Giang Trừng) một lúc lâu, mấy lần bên môi sắp nở nụ cười khổ đều không thể cười nổi, mới do dự hỏi Giang Trừng: "Ngươi tin ta?"
Giọng trả lời của Giang Trừng rất chắc chắn, ánh mắt dừng lại trên sa bàn phức tạp được đánh dấu bằng những lá cờ nhỏ có màu sắc khác nhau, hắn vốn dĩ không định trả lời trực tiếp câu hỏi của Nguỵ Vô Tiện, những điều mắt thấy tai nghe ở Di Lăng thoáng hiện lên trong đầu, cuối cùng chỉ khô khan trả lời: "Ngươi dám hứa hẹn khi ta làm tông chủ sẽ làm thuộc hạ của ta, thì ta dám tin tưởng đại sư huynh nhà ngươi --- tuy rằng ngươi chỉ lớn hơn ta có mấy ngày".
Hắn vừa đổi đề tại, liền tức giận nói thêm: "Lần sau Ôn cẩu mà đến đốt lương thảo nữa, bắt sống, mọi người lăng trì hắn ở trước mặt tu sĩ Ôn gia. Dám hại tỷ của ta, mẹ kiếp thật không muốn sống mà!"
Nguỵ Vô Tiện lúc này mới nhướng mày, sảng khoái nói: "Được thôi".
"Nói đến cái này," Giang Trừng dù bận vẫn ung dung mà lấy bút lông chỉ chỉ ra bên ngoài đầy vẻ ám chỉ, "Ngươi phải cẩn thận Lam nhị, ta cảm thấy y đối với ngươi có ý tưởng không an phận, đừng để người ta lừa đi mất".
Nguỵ Vô Tiện há miệng thở gấp gáp, mặt hơi ửng đỏ, giấu đầu lòi đuôi phản bác: "Ngươi ngốc hả? Ta không thích nam nhân! Hơn nữa rõ ràng là y rất ghét ta tu quỷ đạo, sao có thể có suy nghĩ gì. Dù, dù sao ta đi đối chiếu khẩu cung tù binh đây!" Nói xong hắn chụp lấy bản danh sách kia ở trên bàn, vội vội vàng vàng chạy mất.
"Hừ" Giang Trừng không cho là đúng mà cười một tiếng, cũng không biết là tin hay không tin lời hắn nói.
Nhưng thật ra nhìn ánh mắt hoảng loạn bỏ chạy của Nguỵ Vô Tiện với khi bọn hắn mười mấy tuổi chèo thuyền hái trộm đài sen bị truy đuổi, đều đơn thuần giống nhau.
Sáng sớm hôm nay, toàn quân đều biết khối binh phù Vân Mộng Giang thị đã chia làm hai, cả hai tấm cùng xuất hiện một lúc mới có thể hiệu lệnh toàn quân, quyền hạn của một tấm tương đương như đích thân tông chủ đến.
Từ giây phút Nguỵ Vô Tiện tiếp nhận tín vật bằng bạc ròng khắc hoa sen chín cánh kia, toàn bộ binh mã tương ứng của Giang gia Vân Mộng, đều dốc lòng nghe theo lệnh của Vân Mộng Song Kiệt.
Nhưng lúc này Nguỵ Vô Tiện lại rất chật vật, hắn cầm danh sách tù binh của Vân Mộng lê bước chân chậm chạp đi tới, trong đầu ngàn câu vạn chữ rối như mớ bòng bong.
Sau chuyện hôm Ôn gia tấn công lương thảo, hắn căn bản không dám chạm mặt Lam Vong Cơ. Nhìn thấy người ta biết nói gì đây?
『Xin chào, Lam Trạm. Hôm đó tại sao ngươi hôn ta? 』
Hỏi như vậy không phải là rất ngu xuẩn sao? Nếu Lam Trạm không thừa nhận thì làm sao bây giờ? Ngày đó thật sự không phải là sơ ý chạm vào hay sao? Lúc đó lo cứu hoả hắn quá bực tức nên đánh Lam Trạm, Lam Trạm thực sự là ôm chặt hắn không cho động đậy, hẳn là chuẩn bị đấm hắn một quyền đi?
『Lam Trạm, tên lưu manh nhà ngươi nạp mạng đi!』
Nói vậy càng ngu xuẩn hơn.
『Lam Trạm, ta sẽ không theo ngươi trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.』
Có vẻ không đúng trọng điểm lắm.
『Lam Trạm, có phải ngươi thích ta hay không? Nhưng ta không thích nam nhân...』
Tự mình đa tình quá mức!
Hơn nữa... Nguỵ Vô Tiện buồn rầu nghĩ: Ta hẳn là thật sự, không thích, nam nhân sao?
Nhưng hắn không hề chán ghét một chút nào việc Lam Vong Cơ làm với mình.
Khoảng thời gian trên chiến trường Giang Lăng cho tới nay, thái độ của Lam Vong Cơ đối với hắn rất là biến hoá khôn lường. Nhìn thấy hắn mang theo tà ám hành động, sắc mặt liền đen như đít nồi, nhưng thấy hắn bị thương hoặc khó xử, thì lại lập tức đến giải vây.
Còn nói, lo lắng hắn...
Quả nhiên vẫn là sợ linh lực của hắn có tổn hại, rồi sẽ làm lỡ tình hình chiến sự....
Nghĩ đến đây, Nguỵ Vô Tiện nhịn không nổi ngửa mặt lên trời hét lên: "A a a a --- Rốt cuộc là như thế nào, ngươi dứt khoát cho ta thoải mái cái coi!"
"Nguỵ công tử? Sao ngài tới đây?" Một tu sĩ mặc bạch y trực luân phiên cẩn thận nhìn hắn.
Lúc này Nguỵ Vô Tiện mới nhận ra hắn đã đi xuyên qua rừng trúc, đến doanh trại của Cô Tô Lam thị, phát hiện số lượng tu sĩ mặc bạch y nhiều hơn lúc trước, hỏi ra mới biết tông chủ Cô Tô Lam thị Trạch Vu Quân từ Hà Giản đến đây, lúc này đang ở trong lều chỉ huy cùng Hàm Quang Quân bàn bạc tình hình chiến sự.
Cái gì? Trạch Vu Quân đến Giang Lăng? Vậy thì hắn sẽ không phải ở một mình cùng với Lam Trạm!
Nghe vậy chàng thanh niên mặc hắc y như thể được giải cứu bước vội về phía lều chỉ huy Cô Tô, vừa đi vừa nói: "À! Thông báo với Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân một tiếng, ta tới đối chiếu khẩu cung của tù binh!"
Tu sĩ Lam gia, với gia phong nho nhã trứ danh, đành phải chạy vội tới lều chỉ huy để thông báo.
***
Vào lúc hoàng hôn cửa thành Giang Lăng đóng lại, phe Vân Mộng chọn ra 200 tu sĩ có kim đan tập hợp ở ngoài thành, kết hợp với các tu sĩ Lam gia do Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ lãnh đạo.
Tranh thủ ban đêm tiêu diệt cứ điểm Ôn gia ở thành Giang Lăng là một cuộc tấn công bất ngờ, không được để lộ ra, cần ngự kiếm vào thành, vì vậy phải chọn ra những tinh binh để thực hiện. Tuy thủ hạ tà linh của Nguỵ Vô Tiện đã hồi báo rằng tu sĩ Ôn gia trong thành bị thương vong số lượng lớn do hiệu lực của ác chú, nhưng không ai biết quân Ôn gia ở phía đông thành sẽ ứng phó thế nào, cho nên vẫn cần cẩn thận nghênh địch.
Ngoài ra, căn cứ tin tức đánh giá Lam Hi Thần mang đến, Xạ Nhật Chi Chinh tiến hành cho đến nay, thuận lợi nhất chính là chiến tuyến của Vân Mộng Giang thị. Nếu Giang Vãn Ngâm và Nguỵ Vô Tiện có thể thuận lợi đánh bại lực lượng Ôn gia ở thành Giang Lăng, quân Giang gia vài ngày nữa sẽ có thể tiến thêm một bước như tằm ăn rỗi nuốt chửng cả khu vực sông ngòi Vân Mộng, cũng nhân cơ hội này bao vây Liên Hoa Ổ đang bị Ôn gia chiếm cứ. Nhưng gần đây vùng Hà Giản Kỳ Sơn và khu vực Lang Gia, tình hình chiến sự vẫn cứ giằng co. Càng tồi tệ hơn là, theo khẩu cung của tù binh và tin tức từ các phe, gia chủ Ôn gia Ôn Nhược Hàn vẫn yên ổn ở thành Bất Dạ Thiên, chỉ bằng vào việc binh mã Ôn gia rất nhiều cùng với thiệt hại của các thế gia, cho dù Nhiếp Minh Quyết giết đứa con trai lớn ở Hà Giản, Vân Mộng Song Kiệt giết đứa con trai thứ và tâm phúc ở trạm dịch, hắn vẫn hoàn toàn không coi lực lượng của bốn thế gia ra gì.
Bên Cô Tô Lam gia đã có gia chủ trấn giữ ở ngoài thành, nên Hàm Quang Quân dẫn người kết hợp cùng tinh binh của Vân Mộng Giang thị đi vào trong thành.
Lam Hi Thần đứng khoanh tay trong gió lạnh, phía sau là một trăm tu sĩ mạnh mẽ nhà mình đang chờ xuất phát, tuy rằng sắp vào thành tập kích ban đêm quân Kỳ Sơn Ôn gia, nhưng y không có vẻ khẩn trương, ngược lại còn mỉm cười nói với Lam Vong Cơ bên cạnh: "Vong Cơ, sáng nay lúc Nguỵ công tử đến đây, thái độ có vẻ rất kỳ quặc, thậm chí không nhìn vào mắt của ngươi lần nào. Các ngươi làm sao thế?"
Lam Vong Cơ nhìn huynh trưởng nhà mình muốn nói nhưng lại thôi, ánh mắt ẩn chứa chút ý trách móc yếu ớt: "Huynh trưởng, sắp sửa phát binh rồi, lúc này không nên nói nhiều đến những việc không liên quan".
Ánh mắt Lam Hi Thần ôn hoà, đè thấp giọng: "Ta nghe người ta nói, đêm hôm đó Giang gia bị đốt lương thảo, ngươi ngăn cản Nguỵ công tử nhảy vào đám cháy, động thủ với hắn trước mặt mọi người. Ngươi có bị thương không?"
Lam Vong Cơ lắc đầu: "Không có"
Lam Hi Thần lại cười nói: "Sơn trà cho các ngươi lần trước, thích chứ?"
Lam Vong Cơ rũ ánh mắt xuống, giọng nói đè nén sự lúng túng: ".... Dạ"
Vị tông chủ ôn hoà tao nhã của Cô Tô Lam thị nhìn về hướng Vân Mộng Song Kiệt đang bận rộn điều binh khiển tướng cách đó không xa, hai vị chủ nhân trẻ tuổi của Vân Mộng tướng mạo đường đường, bất kể là trong bộ áo tím đẹp đẽ quý phái hay trong bộ hắc y phóng khoáng đều cực kỳ loá mắt. Y vỗ tay nói: "Tháng này ngươi và Giang gia hiệp đồng tác chiến vất vả rồi. Theo quan sát của ngươi, khả năng chiến thắng của trận này thế nào?"
Lam Vong Cơ vốn đang nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, ánh mắt đảo qua đám đông tu sĩ vũ trang đang xếp hàng, cẩn trọng nói: "Tình hình bên trong thành không nắm rõ lắm, cố gắng hết sức".
Lam Hi Thần gật đầu: "Vậy đi cẩn thận, nếu có bất thường, bắn pháo hiệu báo tin".