Đôi bên đều tinh thần tỉnh táo, không có hiểu lầm, không có tự mình đa tình, cũng không có ngập ngừng.
Cảm xúc dục vọng cả đời của Lam Vong Cơ chưa bao giờ nảy mầm ở thời điểm rõ ràng như vậy, nhưng cố tình càng ngẫm nghĩ lại càng cảm thấy không phải đối phương thì không được, bởi vì Nguỵ Anh nói tâm duyệt y.
Ý tưởng về định mệnh của nhau đã bén rễ một cách hoang dã và đầy sức sống trong sơn động hoang vu, bởi vì Nguỵ Anh nói tâm duyệt y.
Cuộc đời y chưa bao giờ có khoảnh khắc mừng rỡ điên cuồng như thế, trước ngày hôm nay, tình yêu say đắm chôn giấu tận đáy lòng từ thời thiếu niên ngu ngơ đều ngập trong khổ sở cay đắng cùng với cánh đồng tuyết cực lạnh, liều chết đè nén, chưa được giải thoát. Một câu nói của Nguỵ Vô Tiện đã cứu y ra khỏi vực sâu vô vọng, thay đổi vận mệnh của y, mà y chỉ cần lấy tấm lòng chân thành đối đãi để báo đáp điều đó, nói như thế nào y vẫn cảm thấy thiệt thòi cho Nguỵ Anh.
Huống chi... Nguỵ Vô Tiện thậm chí không biết mình sẽ gặp chuyện gì.
Hắn sẽ hối hận không?
Lam Vong Cơ không dám tiếp tục suy nghĩ.
Ánh sáng của minh hoả phù chiếu sáng huyệt động sâu thẳm, hai người hoàn toàn không biết bên ngoài hiện tại là giờ nào phút nào, nơi chật hẹp ẩm ướt đáng lẽ phải cảm thấy lạnh lẽo lại bị đống lửa bùng cháy ấm áp đẩy lui, hiện giờ cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ một người khác truyền đến, có thể làm tan chảy lớp băng giá bảo vệ bao quanh trái tim.
Bên tai vang lên tiếng thở càng lúc càng nặng nề, Lam Vong Cơ mới phát hiện ra đó là Nguỵ Vô Tiện bị hôn đến sắp sửa không thể hít thở, từ cổ họng phát ra tiếng rên rỉ thở dốc. Y căn bản không nỡ nhắm mắt lại, ỷ vào sức lực chênh lệch mà đè chặt người nọ vào vách hang động khoá lại, nhìn đôi mắt đen láy xinh đẹp của người nọ ngấn nước vẻ uỷ khuất, đôi môi bị hôn đến nỗi sưng lên có màu đỏ tươi, hai chân nhũn ra ngồi quỳ trên mặt đất, tóc dài ướt đẫm dính vào sườn mặt, lưng trần và quần dài ướt đẫm đều bị đất cát làm cho dơ bẩn, đầu v* màu hoa anh đào vì ngực hai người kề sát cọ tới cọ lui mà sưng đỏ đứng thẳng lên, tất cả sự phản kháng đều yếu ớt đến buồn cười.
Một người mạnh mẽ trong trận chiến với Kỳ Sơn Ôn thị, Nguỵ Vô Tiện, quỷ tu Vân Mộng người gặp người sợ trên chiến trường, trút bỏ bộ hắc y dựa vào trong lòng ngực mình, lại ngọt ngào xinh đẹp như thế, khiến người ta yêu thương đến nỗi trái tim phát đau.
"Ưm, a... này, Lam Trạm, khoan đã..." trong lúc đôi môi Lam Vong Cơ đang hôn liên tục không ngừng lên vùng ngực dính đầy đất cát của hắn, Nguỵ Vô Tiện giơ tay đẩy trán y ra, dải băng trắng cột ở cổ tay trái buông thõng xuống ngay trước mắt, thành công ngăn lại động tác của y.
"Hả?" Lam Vong Cơ ân cần lắng nghe mà ngẩng mặt lên, thay vào đó dùng cánh môi nhẹ nhàng mơn trớn đầu v* cứng ngắc của chàng thanh niên, cảm giác da thịt dưới lòng bàn tay dần dần nóng lên. Y không thích cơ thể lạnh lẽo của Nguỵ Vô Tiện khi bị oán khí nhập thể, cho dù là tà linh quỷ vật gì cũng không được phép chiếm lấy người này làm của riêng.
"Trên người rất dơ..." Nguỵ Vô Tiện co rúm người lại nghiêng người tránh né y, quẫn bách nói: "Đều là bùn đất, ngươi đừng liếm".
"Ta không ngại" Lam Vong Cơ nghiêm túc nhìn hắn, cởi lớp áo khoác may bằng loại vải quý hiếm sang trọng trải ra trên mặt đầu, làm động tác muốn ôm Nguỵ Vô Tiện ngồi lên trên đó.
Lam Trạm là dạng người thế này sao? Tiểu cũ kỷ kia chạy đâu mất rồi?
Trái tim Nguỵ Vô Tiện nhảy loạn xạ, toàn bộ khuôn mặt tuyệt đẹp của nam nhân trước mắt phát ra vẻ chiều chuộng sủng nịch, lời nói dịu dàng, cử chỉ lại mạnh mẽ, quả thực muốn hắn chết ngay tại chỗ mà!
"Vẫn là đi rửa một chút đi" Nguỵ Vô Tiện mặt mũi đỏ bừng đứng lên, Lam Vong Cơ dính chặt lấy hắn giống như một khối kẹo mạch nha, hết ôm eo lại sờ lưng, Nguỵ Vô Tiện chỉ đành kéo theo y chậm chạp đi tới bên bờ hồ, vốc nước rửa sạch những đất cát dính trên người do hồi nãy đánh nhau.
Dù sao cũng đều là nam tử, Nguỵ Vô Tiện tuy rằng hơi để ý đến ánh mắt của Lam Vong Cơ nhưng cũng không phải cảm thấy quá xấu hổ. Hắn không thích trên người dơ bẩn, nên thoải mái cởi bỏ quần dài, sung sướng bước xuống nước đến đầu gối để rửa sạch một hồi, đôi tay vén mái tóc dài ướt đẫm lên, không hề ngại ngùng quay người lại nói: "Cho nhờ một khẩu quyết khử nước... Ủa?"
Không ngờ Lam Vong Cơ thế mà cũng xuống nước, Nguỵ Vô Tiện tình cờ đánh trúng ngực y, thắc mắc nghiêng đầu hỏi: "Lam Trạm? Làm sao mà ngươi cũng... ưm..."
Tầm mắt của người nọ khoá chặt trên người hắn, ngón tay lướt dọc theo cánh tay nhỏ nước trượt qua xương quai xanh, ôm lấy gương mặt hắn, không nhịn được phải hôn xuống, môi lưỡi mạnh bạo tách hàm răng của chàng thanh niên ra, công thành đoạt đất quét qua những chiếc răng trắng bóng và vách thịt non mềm trong miệng, chỉ có đôi mắt nhìn hắn là đau khổ kéo dài vô tận.
Tiểu cũ kỷ này thật là bá đạo... Nguỵ Vô Tiện cùng y thân thể trần trụi dán sát vào nhau, không nhịn được thầm oán trách, ngay cả hôn môi cũng hung bạo, một bộ giống như hôn xong lần này thì tương lai không thô bạo.
Hai người đều là dáng người cao gầy, nhưng Lam Vong Cơ mỗi ngày không ngừng rèn luyện thân thể suốt mười mấy năm, rốt cuộc thời điểm này đã có tác dụng, Nguỵ Vô Tiện dù cho thiên tư thông minh, căn cốt cực tốt, nhưng không luyện ra được cơ ngực cơ lưng khoẻ mạnh có lực để có thể dễ dàng bế một nam nhân trên cánh tay, hắn cảm thấy trong cơ thể giống như có một thứ gì đó rất nóng bốc hơi lên, hội tụ lại ở vùng bụng dưới thành cảm giác căng trướng kỳ lạ, cho đến khi hôn thở không nổi, hai chân nhũn ra phải tránh đi để hít không khí mới cúi đầu xuống, chợt thấy giữa vùng bụng dưới dán sát của hai người, là dục vọng cứng rắn đang đứng lên.
Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc duỗi tay nắm lấy vật cực lớn kia của Lam Vong Cơ, nhịn không được thử ước lượng, phát hiện vật kia so với bàn tay hắn còn dài hơn, trêu đùa: "Lam Trạm, thứ này của người đúng là... rất nặng nha".
Hô hấp của Lam Vong Cơ trở nên nặng nề một cách bất thường, để tay lên lưng bàn tay của chàng thanh niên, giữ tay của hắn ở phía sau thắt lưng nhưng bất giác lại ôm hắn càng sát hơn một chút, mới vất vả lên tiếng cảnh cáo: "Nguỵ Anh".
Ngón tay Nguỵ Vô Tiện linh hoạt, một phen nắm lấy quy đầu to như trứng ngỗng, giọng điệu giống như tống tiền mà cười xấu xa với y: "Lam Trạm, vừa rồi ngươi nói thích ta. Vậy còn không cho ta sờ?"
"...." Lam Vong Cơ không nói nên lời, kêu y đồng ý hay không đồng ý với câu hỏi kiểu này, có vẻ như đều không đúng lễ nghĩa.
Nguỵ Vô Tiện thấy vành tai người nọ ứng đỏ, tay vẫn không ngừng lại, rõ ràng vuốt ve không có kỹ thuật gì cả, dựa vào sự run lên nhè nhẹ và trở nên cứng rắn hơn của vật kia cũng có thể đoán được Lam Vong Cơ đang thật sự thoải mái, thế là hắn càng được voi đòi tiên mà đùa giỡn: "Ngươi nói xem cho hay không cho? Không cho thì chính là muốn ta buông tay nha".
"..." Cơ bắp ở bả vai Lam Vong Cơ cứng như đá, giống như dùng hết nghị lực để ép mình bất động, sau một hồi lâu mới nói giọng khàn khàn: "Cho...."
Trong sơn động u tối tĩnh mịch, thỉnh thoảng có tiếng giọt nước nhỏ lên đá, Lam Vong Cơ ôm lấy vòng eo thon của chàng thanh niên, nhịn không được bấu chặt ngón tay, để lại dấu bầm đỏ bên hông hắn.
Nguỵ Vô Tiện bị đau, động tác tay càng tăng thêm sức, trong đôi mắt hắn sáng rực vẻ phấn khích, lòng bàn tay khéo léo xoa nắn vòng quanh phần trụ thô to, lại dùng hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) chống ở ngay phía dưới đầu khấc, ngón cái cố tình chơi xấu xoa lỗ sáo trên đỉnh quy đầu, kích thích khiến cho phần đầu tràn ra chất dịch ướt đẫm, thật tuyệt khi nhìn thấy những đường gân màu xanh nổi rõ ràng trên bề mặt của vật to bự đứng thẳng đó, phần thân trụ đỏ thẫm, dáng vẻ như là cực kỳ hưởng thụ.
"Thoải mái không?" Nguỵ Vô Tiện khẽ cười, kéo bàn tay Lam Vong Cơ qua cùng hắn nắm lấy thứ đó của hai người vuốt ve lên xuống, "Ngươi cũng giúp ta một chút nha. Thứ lớn như vậy, một tay không thể cầm hết được".
Tiếng thở hổn hển của nam nhân nọ cuối cùng cũng rõ ràng rơi vào bên tai hắn.
Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt lại, một tay vòng sau cổ Lam Vong Cơ, cằm để ở bả vai đối phương giống như đôi uyên ương bắt chéo cổ nhau, tiếng thở gấp gáp nặng nề quanh quẩn trong sơn động trống trải, động tác tay càng lúc càng nhanh giống như trong một cuộc cạnh tranh gay cấn, Lam Vong Cơ vì luyện đàn nên lòng bàn tay có một lớp chai mỏng, khi xoa qua khấc quy đầu, chàng thanh niên rốt cuộc phát ra tiếng thở dốc khó nhịn, chất dịch trắng đục ấp áp chảy ướt qua kẽ tay của nhau, và cây thịt mà hắn đang nắm trong lòng bàn tay lại nóng hổi lần nữa.
"Ha, ha..... Lam Trạm, ngươi thật sự có thể à..." Nguỵ Vô Tiện thoải mái thở ra, dựa vào bả vai Lam Vong Cơ vẫn không ngừng kinh ngạc cười rộ lên: "Ta xem vô số Đông cung, thế nhưng không thắng được tiểu cũ kỷ ngươi".
Thời thiếu niên ai không có kinh nghiệm lén lút tự xử, mà Nguỵ Vô Tiện nhớ tới phản ứng của Lam Vong Cơ khi nhìn thấy sách Đông cung ở Tàng Thư Các năm đó, bất chấp chân mềm nhũn, cười to đến mức vai rung rung, Lam Vong Cơ nửa là dung túng nửa là bất đắc dĩ ẵm hắn bước lên bờ.
"Lam Trạm, khẩu quyết khử nước đâu?" Nguỵ Vô Tiện được đặt lên tấm áo trắng trải trên mặt đất, nước nhỏ xuống từ mái tóc dài lập tức làm ướt lớp vải áo dày dặn.
Lam Vong Cơ lại nằm phủ lên người hắn, mạnh mẽ chen vào giữa hai chân hắn, giọng nói khàn khàn: "Không cần".
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, cảm giác được một vật cứng ngắc nóng rực chống vào phần thịt non mềm bên trong đùi, làm như ngây thơ vô tội đưa tay sờ đến: "Đừng chỉ chiếu cố ta, để ta giúp ngươi làm".
Lam Vong Cơ lại nắm lấy cổ tay trái hắn, chỗ mới hồi nãy bị kiếm sắt cắt một đường, hiện giờ máu đã ngừng chảy, nhưng cho dù mạt ngạch dùng để cố định hay miếng vải từ ống tay áo dùng để cầm máu đều đã thấm ướt máu đỏ sậm.
Nguỵ Vô Tiện thấy y trầm tư nhìn cổ tay mình, bối rối tháo miếng vải vốn cột trên cổ tay để cầm máu ra, xoắn dải lụa có thêu vân văn đó của Lam Vong Cơ và quấn lên đầu ngón tay thon dài, giọng nói chậm rãi: "Thực xin lỗi, Lam Trạm, làm dơ mạt ngạch của ngươi rồi".
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào các ngón tay hắn đang nắm mạt ngạch, nghe vậy hơi ngẩn người ra. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
2. Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ
3. Thanh Xuân Vội Vã - Ta Đã Cuồng Nhiệt
4. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
=====================================
"Sao vậy... Ồ đúng rồi, ngươi rất coi trọng mạt ngạch này, làm thế nào cũng không cho ai chạm vào một chút". Nguỵ Vô Tiện chột dạ ngẩng đầu liếc nhìn y, có chút đứng ngồi không yên, lo sợ Lam Vong Cơ sẽ tức giận.
Đôi mắt đen láy tuyệt đẹp nhìn trái nhìn phải mong đợi, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện tình trạng của mình lúc này không thể dùng một dải lụa để mô tả, quần vừa ướt vừa dơ ném bên bờ hồ, mà áo khoác và trung y còn ở chỗ Lam Vong Cơ cất, ngay cả muốn chạy, cũng không thể loã thể mà chạy được.
Nhưng Lam Vong Cơ lại một lần nữa ngoài dự đoán, y làm như đã ra một quyết định nào đó mà không muốn người khác biết, nắm lấy tay Nguỵ Vô Tiện, trịnh trọng nói: "Ngươi có thể".
"A?" Nguỵ Vô Tiện sửng sốt.
"Mạt ngạch của ta, cho ngươi". Lúc Lam Vong Cơ nói như vậy, ánh lửa trong mắt sáng rực, như là muốn đem chàng thanh niên này mãnh liệt đốt cháy sạch sẽ ngay tại chỗ.
Bị ánh mắt nghiêm túc của y nhìn đến tâm trạng hoảng loạn, Nguỵ Vô Tiện cẩn thận vo vo dải lụa trong tay, chất vải trơn lạnh, mỗi người Lam gia đều có một cái, cuối dải lụa có thêu tên bằng màu xanh nhạt, chứng tỏ mạt ngạch đúng thật là đồ vật riêng tư, hơn nữa không cho người khác chạm vào, hay là... Hắn sau khi suy nghĩ thì mở miệng: "Mạt ngạch này là tín vật gia truyền gì đó hay sao?"
Nếu là vật kỷ niệm có giá trị như cuống rốn thì khá phiền phức rồi, dính đầy máu như vậy, không thể dùng lại. Nguỵ Vô Tiện rầu rĩ không thôi: Hay là hôm nào phát minh ra một loại bồ kết chuyên tẩy vết máu nhỉ? Lúc trước hắn ở Loạn Tán Cương tại sao không nghĩ đến phải làm ra thứ này chứ?
Lam Vong Cơ trân trọng gập ngón tay hắn lại, để hắn nắm mạt ngạch thật đàng hoàng, như thế vẫn chưa hài lòng, dứt khoát kéo hai đầu mạt ngạch cột thành nút thắt, trực tiếp cột vào cổ tay trái Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện cho dù ngốc thế nào cũng cảm thấy hành động của Lam Vong Cơ quá mức thâm tình, đành phải hỏi: "Mỗi người Lam gia đều có mạt ngạch, thứ này đến tột cùng là dùng làm gì?"