Khói súng tứ phía, không khí chiến tranh dày đặc.
Cửa thành màu đỏ ở phía bắc thành Lang Gia đóng chặt, quân địch với lá cờ hình mặt trời rực cháy đang từ từ tiến đến gần. Tu sĩ mặc giáo phục trắng thêu hoa văn màu vàng trên tường thành không ngừng kéo cung bắn tên, vẫn không ngăn được đội hình tiến quân của Kỳ Sơn Ôn thị, con hào bao quanh thành trì chứa đầy thi thể của những tu sĩ chết trận, nước sông đục ngầu máu người, nhuộm thành màu đỏ nhạt khiến người ta buồn nôn.
Bên tai toàn là tiếng trống trận đánh giáp lá cà, tiếng binh khí va chạm nhau chan chát, làn gió ẩm ướt cùng với huyết khí liên tục không tiêu tan, làm cho người ta sốt ruột và tức giận.
"Đáng chết! Viện quân còn chưa tới sao!" Kim Tử Hiên trừng mắt nhìn đội hình do kỵ quân Ôn gia hộ tống từ từ đến gần cửa thành, đặt một hơi các mũi tên đặc chế có 3 cạnh lên những cây nỏ mạnh trên tường thành, dùng linh lực, mũi tên nhắm ngay tu sĩ đang phất cờ quyết chiến trên con ngựa dẫn đầu của Kỳ Sơn Ôn thị ở phía xa, giận dữ gào bắn tên!
Một tấm chắn linh lực màu đỏ tươi sáng lên giữa đội hình của quân địch, mũi tên còn chưa đến gần đều bị tấm chắn chặn lại rơi hết xuống đất.
Một tu sĩ truyền lệnh trẻ tuổi vội vàng đến báo: "Kim công tử! Cửa đông có xe Lâm Trùng Lã Công (một loại xe khổng lồ dùng để tấn công vào thành trì ở thời Tống) đang tới!"
Kim Tử Hiên lau mồ hôi trên mặt, lớn tiếng hỏi: "Có bao nhiêu người?" Tu sĩ hô: "Khoảng 300 người!"
"Kêu Kim Tử Huân dẫn người mở Phong lôi trận chống đỡ trước!" Kim Tử Hiên cũng không quay đầu lại hạ lệnh.
Tu sĩ kia cuống quýt nói: "Tử Huân, Tử Huân công tử đúng lúc bị thương ở chân, mới vừa được khiêng xuống... Hiện giờ cửa đông như rắn mất đầu, chỉ vài người từ các thế gia nhỏ..."
"Bây giờ làm gì còn có thể quản phải nhà chúng ta hay không? Diêu thị tông chủ An Khánh hẳn là có ở đó? Kêu hắn dẫn người!" Kim Tử Hiên cả giận nói.
"Nhưng thủ hạ Diêu tông chủ thậm chí còn không có tu sĩ có kim đan..." tu sĩ kia chần chừ, thấy sắc mặt Kim Tử Hiên khó coi, đành xoay người đi truyền lệnh.
"Kim công tử! Hiện giờ nên làm cái gì đây?" Tu sĩ phòng thủ ở tường thành gần đó hỏi.
Làm gì bây giờ? Mở cửa nghênh địch hay sao? Kim Tử Hiên sứt đầu mẻ trán, ánh mắt dừng ở lá cờ chủ soái nằm ở cuối đội hình đại quân Kỳ Sơn, cắn răng hạ lệnh: "Tạm thời thủ chặt!"
Lúc này, một âm thanh khác thường xen lẫn trong tiếng gào thét đang chiến đấu hết mình của các tu sĩ và tiếng trống trận.
Nhưng thời gian gần đây những tu sĩ lấy việc trừ tà làm sự nghiệp đều đã quá quen thuộc với âm thanh này --- hung thi!
Những tu sĩ chết trận ở ngoài cửa thành và trong hào bảo vệ thành lại nhúc nhích một lần nữa, lảo đảo đứng lên, đôi mắt mở to mà vô thần, gân xanh nổi lên, đầu lưỡi thè ra ngoài, hung tợn tấn công vào những kẻ đang phá thành.
Gần như đồng thời với lúc chuyện lạ xảy ra, phía chân trời truyền đến một đợt tiếng sáo bén nhọn và quỷ dị, ngay sau đó rất nhiều tu sĩ áo tím ngự kiếm xuyên qua màn đâm dày đặc, đột kích vào đội quân phía sau của Kỳ Sơn Ôn thị.
Kim Tử Hiên kêu lên một tiếng mừng rỡ, ngay sau đó thu binh lại, giục ngựa ra khỏi thành nghênh chiến với tu sĩ Ôn gia, cùng với viện quân của Vân Mộng Giang thị bọc đánh giáp công.
Hơi ẩm tích tụ cả ngày cuối cùng đổ xuống một trận mưa to trong tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Mà Kỳ Sơn Ôn thị thấy việc công thành thất bại, ngọn lửa chiến tranh đã tắt hoàn toàn, lui quân dưới trời mưa to.
***
Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện dẫn tu sĩ nhà mình hạ xuống tường thành, chẳng bao lâu trực tiếp gặp mặt Kim Tử Hiên, Giang Trừng nhíu mày hỏi: "Tướng lĩnh của Ôn cẩu là ai?"
Kim Tử Hiên thu trường kiếm lại, thần sắc ngưng trọng nói: "Con trai thứ tư của Ôn Nhược Hàn, Ôn Xương. Người này thủ hạ binh mã đông đảo, cực kỳ khó chơi, mới vừa rồi chia quân cửa đông, suýt chút nữa công phá được cửa đông. May mắn Giang tông chủ đến kịp thời!"
Giang Trừng xua tay nói: "Đừng nói nhiều, mau phái người dọn dẹp chiến trường, quân chủ lực của Vân Mộng Giang thị còn ở phía sau, hôm nay bắt đầu tiến vào chiếm giữ Lang Gia giúp các ngươi giữ thành". . Ngôn Tình Nữ Phụ
Kim Tử Hiên vui vẻ nói: "Như thế quá tốt! Vậy ta lập tức phái người sắp xếp chỗ ở cho Giang thị".
Vân Mộng Song Kiệt kiểm tra viện quân nhà mình, đang định rời đi, thì một người mặc giáo phục đệ tử Kim Tinh Tuyết Lãng ấp úng tiến lên, ánh mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện cực kỳ khiếp sợ.
Giang Trừng không hiểu được nhìn người nọ: "Kim gia?"
"Có chuyện thì nói". Nguỵ Vô Tiện không để tâm nói.
Tên đệ tử kia đầu tiên nhìn vị tông chủ trẻ tuổi của Vân Mộng, rồi khủng hoảng mà liếc nhìn cây sáo đen bên hông Nguỵ Vô Tiện một cái, rồi thật cẩn thận nói: "Nguỵ công tử... chúng ta muốn dọn dẹp chiến trường, ngài xem những hung thi kia ở ngoài thành..."
"Nói chung cứ trực tiếp thiêu huỷ là được" Nguỵ Vô Tiện lại quay đầu hỏi Giang Trừng: "Ngươi có muốn giữ lại để dùng không? Binh lực Kim gia không đủ, nếu như Ôn gia tăng binh lực cho Lang Gia giống như trước đó chúng ta đã dự đoán..."
Giang Trừng lắc đầu, nói trực tiếp tới tên tu sĩ Kim gia kia: "Thiêu huỷ hung thi, người chết trận thì an hồn siêu độ".
Tu sĩ vội vàng ngàn ân vạn tạ đi truyền lệnh.
***
Sau khi quân Vân Mộng Giang gia tiến vào chiếm giữ thành Lang Gia, Ôn Xương của Kỳ Sơn Ôn thị vẫn chưa khiêu chiến lại, liên tiếp mấy ngày tu sĩ các nhà tạm nghỉ ngơi ngắn ngủi dưỡng sức, để tu sửa tường thành và luyện binh.
Sáng sớm hôm nay, chỗ đại viện nơi các tông chủ tiên môn thế gia ở tạm dường như có chút náo động, rồi nhanh chóng bình ổn, cho nên Nguỵ Vô Tiện ngủ đến giờ thìn bị tiếng gõ cửa của quản sự Giang gia đánh thức, vẫn còn vài phần mờ mịt.
Từ khi hắn trở về cùng đội quân Vân Mộng, ngoại trừ tỷ đệ Giang gia, không có bất kỳ kẻ nào dám quấy rầy hắn.
Đại quản sự của Giang gia đem vật dụng rửa mặt và đồ ăn sáng nghiêm chỉnh bước vào phòng ở tạm của hắn, cung kính nói: "Nguỵ công tử, sáng sớm Trạch Vu Quân của Cô Tô Lam thị đột nhiên đến thăm, hình như có quân tình khẩn cấp, Kim tông chủ mời các vị tông chủ đến nghị sự ở sảnh Mẫu Đơn. Giang tông chủ nói, mời ngài cùng đi".
Nguỵ Vô Tiện lười biếng ngáp một cái: "Đã nói kêu tông chủ đi nghị sự, thì Giang Trừng đại diện đi là được rồi".
Đại quản sự không dám tranh cãi với hắn, sau khi truyền đạt ý của Giang Trừng thêm lần nữa thì lui xuống.
Nguỵ Vô Tiện vốc nước lạnh rửa mặt, thuận tay lấy khăn mặt lau khô, sau đó tinh thần tỉnh táo một chút mới nghĩ ra『Cô Tô Lam thị đột nhiên đến thăm』là có ý gì.
Lam Trạm cũng đến luôn hay sao?
Lúc trước ở Giang Lăng, bọn họ cho rằng Ôn Nhược Hàn rời khỏi Kỳ Sơn, nếu không phải hướng Hà Giản thì sẽ là Lang Gia. Cho nên Cô Tô Lam thị chi viện cho Hà Giản, còn Vân Mộng Giang thị đến Lang Gia, đúng lúc có thể giải quyết một trận nguy khốn.
Nhưng tính thời gian, Cô Tô Lam thị đi Hà Giản rồi lại tới Lang Gia, sợ là đã không tìm thấy bóng dáng Ôn Nhược Hàn ở Hà Giản rồi chứ?
Nói như vậy, Ôn Nhược Hàn khả năng tự mình dẫn quân, dự định nuốt chửng toà thành Lang Gia này sao?
Nguỵ Vô Tiện mặc xong áo khoác, từ trên bàn cầm một cái bánh bao ngậm trong miệng, chậm rì rì lắc lư đi ra khỏi phòng.
Tiên phủ Kim gia mua ở thành Lang Gia có diện tích rất lớn, trong đó cảnh quan sân vườn quanh co uốn khúc, còn chia ra trước sau hai toà nhà to, sương phòng hai bên đông tây song song, chỉ riêng phòng yến tiệc đã có ba phòng, trong đó sảnh Mẫu Đơn là lớn nhất, tuy nói tạm thời dùng làm phòng nghị sự, nhưng có thể thấy chỗ nào cũng có rường cột chạm trổ, ngoài sân hoa cỏ nở rộ, hết sức xa hoa.
Nguỵ Vô Tiện thong thả ung dung đi đến ngoài cửa sảnh Mẫu Đơn, từ bên ngoài song cửa sổ trang trí hoa văn nhìn vào bên trong, có thể thấy bóng người thấp thoáng trong sảnh, tiếng tranh cãi thảo luận từ bên trong truyền ra.
"... Theo lời Trạch Vu Quân nói, nếu Ôn Nhược Hàn dẫn binh rời khỏi thành Bất Dạ Thiên, lại không thấy tung tích, chuyện này sao có thể tốt được?" Một gia chủ trung niên mặc áo vải màu lam giọng điệu kinh sợ nói.
"Phần khó giải quyết của Ôn cẩu, không phải là vấn đề Ôn Nhược Hàn hắn là người có linh lực cao cường nhất". Giang Vãn Ngâm ngồi ở ghế gần trên đầu, ánh mắt chăm chú đảo qua mọi người, rồi nói: "Ôn gia ngang ngược hoành hành nhiều năm, môn hạ tu sĩ đông đảo, lại nuôi dưỡng rất nhiều yêu thú, không so tới tu vi, chỉ cần dựa vào chiến thuật dùng biển người là đã có thể đè chết gia tộc các ngươi về mặt nhân khẩu ít ỏi rồi."
Sau đó nghe thấy một giọng nói trầm thấp lạnh lùng: "Tin tức chiến sự trước mắt chỉ ra, Ôn Nhược Hàn dẫn số tu sĩ và yêu thú ước chừng hơn hai vạn người, mà số tu sĩ có kim đan của các gia tộc ở Lang gia, cộng lại khoảng 4000 người".
"Hàm Quang Quân? Đây là sự thật sao? Vậy, con số này hoàn toàn không phải là đối thủ của Ôn gia a!" Có người hoảng loạn nói.
"Các vị tạm thời đừng sốt ruột". Lam Hi Thần trấn an nói: "Tu sĩ Ôn gia tuy nhiều, nhưng có không ít người nhát gan, tu vi thấp. Lấy trận chiến ở thành Giang Lăng của quân Vân Mộng làm ví dụ, Giang thị chỉ dùng số tu sĩ có kim đan khoảng 250 người, đã đánh tan sáu cứ điểm Ôn gia ở thành Giang Lăng tổng cộng 1200 người và 600 yêu thú, có thể thấy được bên ta tuy số lượng ít, nhưng chỉ cần chiến lược phù hợp, vẫn có thể nắm chắc thắng lợi".
Mọi người nghe vậy bàn luận sôi nổi.
"Trạch Vu Quân nói đúng..." Âu Dương tông chủ của Ba Lăng lên tiếng khen ngợi.
"Vân Mộng Giang thị thật là hùng mạnh" Chiêu tông chủ của Chu Sơn cũng khen.
"Nhưng Vân Mộng Giang gia là có Nguỵ Vô Tiện, chỉ việc điều khiển hung thi là có hàng ngàn hàng vạn, cần gì tu sĩ đi nghênh chiến đâu chứ". Diêu tông chủ của An Khánh không cho là đúng mà bĩu môi.
"Tuy nói chiến công kinh người, nhưng thủ đoạn tà môn kia khiến người ta phản cảm nha". Trương tông chủ của Tương Bôn lập tức phụ hoạ.
"Này, nói gì vậy?" Giang Vãn Ngâm bực bội nhướng cao chân mày sắc bén, hai tay khoanh trước ngực nhìn về phía vị tông chủ ngồi ở đầu bên kia, rõ ràng là giống như thiên lôi của Lan Lăng Kim thị, sai đâu đánh đó.
Lúc này, Kim Quang Thiện ngồi ghế chủ toạ phe phẩy cây quạt gỗ mạ vàng, thái độ ra vẻ tiếc nuối: "Vân Mộng Giang thị ngươi trong chiến dịch nhiều lần lập kỳ công, cùng Thanh Hà Nhiếp Thị đứng hàng đầu. Nhưng... thủ đoạn của Nguỵ Vô Tiện khiến người ta chỉ trích. Đào mồ trộm thi thể là hành vi làm nhục người chết, mấy ngày trước tuy cảm tạ Vân Mộng Giang thị giải vây cho ta, nhưng trong số những hung thi do Nguỵ công tử luyện thành cũng có tu sĩ chết trận của bên ta, lúc cuối cùng dọn dẹp chiến trường, thế nhưng lại tuỳ ý sai người đem thi thể thiêu huỷ hết, người nhà của những người đã chết với bá tánh trong thành giận mà không dám nói gì!"
Có Kim Quang Thiện dẫn đầu, phòng nghị sự lập tức như đàn ong vỡ tổ bắt đầu tranh cãi về thủ đoạn dùng quỷ đạo của Nguỵ Vô Tiện.
Diêu tông chủ cũng lớn tiếng nói: "Đúng vậy, Nguỵ Vô Tiện thật sự quá kiêu ngạo, đúng là không coi ai ra gì."
Giang Vãn Ngâm không vui, hai ngày trước ra lệnh thiêu huỷ hung thi thực tế là hắn chứ không phải Nguỵ Vô Tiện, lời đồn đãi luôn luôn sai lệch, mà đa số hoàn toàn không thèm xác minh cứ tuỳ ý đứng thành hàng ầm ĩ, tóm lại là tìm đại một cá nhân để phê bình chỉ trích, đúng sai trắng đen không còn quan trọng nữa.
Giang Vãn Ngâm trừng mắt nhìn Diêu tông chủ, trào phúng nói: "Kiêu ngạo? Nói thật hay ha, so với ngươi cả ngày co đầu rút cổ ở phía sau, chờ nhặt đại quân còn sót lại, Nguỵ Vô Tiện tuỳ tiện cầm một cây sáo tầm thường liền ra chiến trường, hắn so với các ngươi khí phách hơn nhiều!"
Giang Vãn Ngâm từ trước đến nay lạnh lùng sắc bén, trong tay lại cầm trọng binh, Diêu thị An Khánh nhất thời không dám trực tiếp phản bác, chỉ đành thầm oán giận trong lòng tông chủ trẻ tuổi mới nhậm chức này của Vân Mộng thật đúng là không biết làm người.
Nhưng bên phía Lan Lăng Kim thị vẫn có người cực kỳ không có mắt nhìn mà đáp lại: "Còn không phải bởi vì hắn có thể triệu quỷ..."
Giang Vãn Ngâm cười lạnh ngắt lời gã: "Có bản lĩnh ngươi cũng triệu thử một cái xem?"
Diêu tông chủ không lên tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Trần tông chủ của thế gia khác ngồi gần đó giúp đỡ. Trần tông chủ đành không tự tin lắm nói: "Nhưng nghe nói thủ đoạn của Nguỵ Vô Tiện âm tà, khắp nơi đào mồ lấy thi thể, bá tánh đều cảm thấy sợ hãi, kể từ đó tên tuổi đội quân chính nghĩa của chúng ta chỉ sợ sẽ bị chỉ trích..."
Ai cùng đội quân chính nghĩa với ngươi? Nguỵ Vô Tiện và Giang Vãn Ngâm không hẹn mà nghĩ giống nhau, đấu đá quyền lực giữa các tiên môn suốt nhiều năm, cũng không khác gì trong giới võ lâm giang hồ. Ngươi hại ta thì ta trả thù, không có chỗ cho quan phủ xía vào.
Nhưng ra quân cùng nhau đi chinh chiến, rất nhiều người cần phải lấy trượng nghĩa làm lý do, thật ra bao bọc cho tính toán tranh quyền đoạt lợi cho chính mình mà thôi.
Ánh mắt Giang Vãn Ngâm sắc bén, thái độ cứng rắn nhìn mọi người xung quanh: "Việc đào mồ dơ tay đều để cho người khác làm, trốn ở phía sau quân Vân Mộng mà các người còn dám tự cho mình là thanh cao à? Như vậy đi, vừa rồi ai nói cách làm của Nguỵ Vô Tiện âm tà khiến cho người ta chỉ trích hả? Xin mời chư vị từ bi yêu thương, tiên phong phát binh đi Hà Giản cứu viện cho tình thế nguy hiểm của Nhiếp tông chủ đi, thế nào?
Lúc này thật sự không ai dám ra mặt.
Hà Giản chính là tiền tuyến đứng đầu, sát bên Kỳ Sơn, Ôn Nhược Hàn tuỳ tay vung một cái, thì các tiểu thế gia nhỏ bé này bị diệt sạch không kịp rên một tiếng.
Thế nhưng Cô Tô Lam thị vốn luôn không tham gia vào các cuộc nói chuyện phiếm của mọi người cũng lên tiếng.
Lam Vong Cơ thản nhiên nói: "Các thế hệ tu tiên thế gia có bối cảnh phát triển riêng, cần được tôn trọng. Tu tập quỷ đạo có thể có khuyết điểm, việc này cũng thuộc về cá nhân hắn, mọi người không cần thêm nhiều ý kiến".
Lam Hi Thần thì mỉm cười bổ sung: "Giang tông chủ nói rất đúng, hiện giờ chúng ta tập trung ở đây, nên suy tính khả năng động thái của Ôn Nhược Hàn, rồi định ra đối sách trước".
Nghe đến đó, Nguỵ Vô Tiện khoanh tay đứng dựa vào bên ngoài cửa phòng nghị sự, lười nhác mà mỉm cười, cuối cùng vẫn là không đẩy cửa đi vào, cây sáo xoay tròn vun vút trong tay, bước chân hơi tự mãn đi ra ngoài.