Lam Vong Cơ trong bóng đêm giống như một bức tranh.
Nguỵ Vô Tiện nghĩ ra loại hình dung này, một mặt là bởi vì người trước mặt quả thật rất đẹp. Ánh trăng sáng ngời, gương mặt của Lam Vong Cơ dưới ánh trăng có một vẻ đẹp như ngọc, kết hợp với biểu tình thanh lãnh, tay áo trắng được ánh trăng chiếu vào như lớp tuyết tươi mới, ngay cả ánh sáng trong con ngươi cũng hiện ra vẻ lành lạnh.
Một mặt khác là ở chỗ, từ lúc ban đầu nhìn thấy y, Lam Vong Cơ chỉ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, lặng lẽ như thể ai đó vẽ vài nét trên cánh đồng dưới ánh trăng.
Lam Vong Cơ bất động, Nguỵ Vô Tiện dứt khoát cũng bất động, chuyển cái xẻng từ trên vai xuống cắm vào mặt đất, chống cán xẻng thật dài, ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ.
Đêm trăng thật tĩnh lặng, hiếm nghe âm thanh gì của sông núi. Suy nghĩ Nguỵ Vô Tiện đi từ "Lam Trạm tại sao ở đây" miên man đến "Y là đã đi rồi về hay căn bản là chưa đi", rồi sắp nghĩ đến "Dùng cái xẻng này quả nhiên thoải mái hơn dùng kiếm nhiều", Lam Vong Cơ rốt cuộc đã mở miệng.
Y nói: "Ngươi....."
Nguỵ Vô Tiện theo bản năng đi tới trước vài bước, Lam Vong Cơ đột ngột ngậm miệng lại.
Nguỵ Vô Tiện bỗng dưng bật cười: "Đây là sao vậy hả?"
Hắn vỗ vỗ đất trên tay, từng bước đi tới chỗ Lam Vong Cơ. Bọn hắn rõ ràng cách nhau rất xa, nhưng vẫn giống như lúc buổi trưa, hắn tới gần một bước, Lam Vong Cơ lập tức lùi lại một bước. Chỗ này rất rộng lớn, Nguỵ Vô Tiện đi tới một hồi, một suy nghĩ ngớ ngẩn chợt loé lên trong đầu, cảm thấy với tính cách này của Lam Vong Cơ, hai người bọn hắn nói không chừng mỗi người một bước, chắc hẳn có thể đi lùi từ Lang Gia đến Kỳ Sơn ấy nhỉ.
Nghĩ đến đây, hắn không tự chủ được mà bật cười, bước chân cũng theo đó dừng lại. Lam Vong Cơ ở xa xa nhìn hắn, ánh mắt mờ mịt không rõ, Nguỵ Vô Tiện hắng hắng giọng, nói: "Lam Trạm, ngươi không phải muốn hỏi ta điều gì hay sao?"
Lam Vong Cơ không nói gì.
"Ngươi hỏi đi," Nguỵ Vô Tiện nói xong, buông thõng tay, ý bảo mình không đi nữa, "Ta sẽ trả lời hết".
"........"
Bọn hắn thực sự cách nhau quá xa, toàn thân Lam Vong Cơ được bao quanh bởi một vầng sáng màu trắng, vẻ mặt mờ ảo như cách một lớp sương mù. Y chắc là mở miệng xác nhận một câu, người tu tiên nhĩ lực rất tốt, nhưng Nguỵ Vô Tiện cố ý nói: "Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ".
Lam Vong Cơ dùng động tác thở dài mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Y đi tới trước một bước, sau đó bước tiếp từng bước đến gần về phía Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ đến gần rồi, trong khoảnh khắc đó, chính mình cũng sinh ra một xúc động muốn tránh né, gót chân theo bản năng dịch chuyển, nhưng khó khăn lắm đã nhịn xuống được ở một khắc cuối cùng.
Cơn xúc động đó không phải xuất phát từ sự sợ hãi, mà giống với đột ngột chưa kịp phòng bị hơn, không biết làm thế nào để bộc lộ điều bí mật riêng tư nhất của bản thân, điều khiến hắn khó mở miệng nói ra nhất.
Nguỵ Vô Tiện có một chút hối hận vì quyết định đêm nay mang xẻng đi ra ngoài của mình.
Nhưng hắn dường như cũng không hối hận lắm.
Hắn cứ thế nhìn Lam Vong Cơ đi ra khỏi ánh trăng sáng loá, đứng trước người hắn, quanh người giống như còn mang theo chút lành lạnh của ánh trăng. Hoặc là ảo giác của hắn, lỗ tai của người trước mặt thế mà hơi ửng hồng.
Lam Vong Cơ dùng giọng nói rất thấp nhưng rất rõ ràng để hỏi: "Trên người của ngươi, tại sao có khí tức của Khôn Trạch?"
"Ngươi đoán xem" Nguỵ Vô Tiện cười nham nhở.
Sắc mặt của Lam Vong Cơ trong nháy mắt trở nên thật khó coi. Nguỵ Vô Tiện nhớ tới mới vừa rồi chính mình còn nghiêm túc nói "Ta sẽ trả lời hết", vội vàng xua tay: "Ý của ta là... trước tiên ngươi nói xem ngươi nghĩ như thế nào?"
Tình cảnh này không giống như giải đáp nghi vấn, mà giống giải đố hơn. Lông mày của Lam Vong Cơ nhíu lại thật sâu, giống như không phân biệt rõ được đây có phải là một trò đùa hay không, khoảnh khắc tiếp theo chỉ muốn dứt khoát quay người bỏ đi, nhưng cuối cùng y vẫn nghe theo lời của Nguỵ Vô Tiện, chậm rãi mở miệng.
Y nói: "Ngươi... không phải là Khôn Trạch".
Đôi mắt Nguỵ Vô Tiện cong cong: "Làm thế nào chắc chắn?"
Lam Vong Cơ nói: "Trong động Huyền Vũ".
Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, nụ cười càng thành thật hơn: "Nói có sách mách có chứng, khiến người khác tin phục".
Đệ tử tiên môn từ khi kết kim đan, hơn một nửa sẽ bắt đầu phân hoá. Kết đan càng sớm, càng mới có thể phân hoá thành Càn Nguyên Khôn Trạch, còn kết đan quá muộn, hoặc không thể kết đan, thì đa phần sẽ giống như người bình thường, duy trì thể chất Trung Dung suốt đời. Đương nhiên mọi việc đều có ngoại lệ, những người kết đan cực sớm không hẳn sẽ không là Trung Dung, người bình thường không hề tu tiên cũng có thể phân hoá. Ôn gia hoành hành ngang ngược nhiều năm, các tu sĩ chức vị cao nuôi riêng trong phủ một lượng lớn Khôn Trạch không phải là ít, Khôn Trạch tu tiên không dễ có được, thậm chí còn ra tay vơ vét những đứa nhỏ có tiềm năng phân hoá từ các gia đình nghèo khổ trong dân chúng.
Nguỵ Vô Tiện dĩ nhiên đã phân hoá trước khi đi học ở Lam gia, đoán chừng Lam Vong Cơ năm đó cũng phân hoá xấp xỉ tuổi này. Càn Nguyên dễ cạnh tranh hiếu chiến nhất, hai người ở trong động Đồ Lục Huyền Vũ liều chết chiến đấu, căn bản không thể giấu bớt khí tức, vẫn luôn va chạm nhau trong hang động kín mít trộn lẫn mùi máu tanh tưởi, nói dễ nghe là hai con thú bị mắc kẹt, nói khó nghe thì càng là hai con gà chọi. Nguỵ Vô Tiện khi đó vừa bị thương vừa bị bệnh, bản năng tích tụ trong lồng ngực, nhưng đã không còn sức lực để nổi lên xung đột thực sự với Lam Vong Cơ nữa, vẫn còn nhớ Lam Vong Cơ có lúc kéo lê cái chân bị thương ngồi thật xa, đành đợi hai người bọn hắn khôi phục bình thường một chút, mới từ từ ngồi trở về.
Hắn nói khẳng định như vậy, Lam Vong Cơ lại hỏi: "Không phải Khôn Trạch, tại sao có khí tức Khôn Trạch trong người?"
Nguỵ Vô Tiện hỏi lại: "Vì sao ngươi biết ta không phải đi tìm một người vợ Khôn Trạch?"
Lời vừa nói ra, hắn liền có chút hối hận, tự cảm thấy trêu đùa hơi quá đáng rồi. Lam Vong Cơ lại giống như không hay biết gì, lập tức bỏ qua câu nói đùa này của hắn, ánh mắt sáng quắc nhìn qua: "Không phải là người khác, mà chính là... ngươi".
Y nói chắc chắn như thế, thật sự làm cho Nguỵ Vô Tiện cảm thấy có chút phiền não không rõ nguyên do.
Đúng rồi, hắn nghĩ, Càn Nguyên Khôn Trạch hai loại trời sinh phù hợp, Càn Nguyên phân biệt rõ khí tức của Khôn Trạch, giống như chim ưng trên núi lao xuống bắt con thỏ trong lùm cây, không lý nào không bắt chính xác.
"Đúng vậy, là ta". Trong giọng nói đó có chút ý tứ vò mẻ không sợ rơi, "Lam nhị công tử có cao kiến gì không?"
Lam Vong Cơ lại không nói lời nào.
Lúc này y đứng rất gần, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy y năm lần bảy lượt mấp máy môi, giống như có rất nhiều lời nói mắc kẹt ở đầu lưỡi, nhưng không biết làm thế nào để mở miệng, thỉnh thoảng chớp mắt một cái, ánh trăng chiếu lên hàng lông mi in bóng mờ, ngược lại khiến cho bản thân Nguỵ Vô Tiện cũng trầm tư nặng nề. Hắn nhất thời cảm thấy đề tài đi vào tình cảnh xấu hổ, một người quân tử quy phạm như Lam Vong Cơ, chắc chắn khó mở lời, lại cảm thấy chính mình cũng bị mắc kẹt bởi dáng vẻ muốn nói lại thôi kia của Lam Vong Cơ, ước gì có thể banh miệng của y ra, để cho tiểu cũ kỷ kia nói ra được mới thôi.
Cuối cùng Lam Vong Cơ nói: "Là bởi vì, bởi vì... quỷ đạo ư?"
Nguỵ Vô Tiện ngẩn người.
Ánh mắt của hắn bởi vì kinh ngạc mà trợn to, Lam Vong Cơ nhận ra mình đã nắm được điểm quan trọng, lại truy vấn: "Thể chất thay đổi, là bởi vì quỷ đạo sao?"
"Phải, mà cũng không phải". Nguỵ Vô Tiện nói.
Tiếp đó hắn dừng lại một chút, làm như không muốn nói nữa, Lam Vong Cơ vẫn nhìn hắn, con ngươi nhạt màu khi ngưng tụ lại sẽ hiện lên vẻ sắc bén, Nguỵ Vô Tiện cho dù cố tình lảng tránh, vẫn cảm thấy không có chỗ nào để trốn.
"Ngươi đã nói ---" Lam Vong Cơ tiến lên một bước, mùi hương mà lúc trưa Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được lại ập đến, lần này không hề nhượng bộ và do dự, trong nháy mắt hoàn toàn bao phủ lấy hắn, "--- ngươi sẽ 'trả lời hết'".
Càn Nguyên như sương như tuyết kia gần như khiến cho Nguỵ Vô Tiện phải rùng mình một cái, ngón tay trong tay áo siết chặt. Ánh mắt Lam Vong Cơ di chuyển, phát hiện Nguỵ Vô Tiện không thể không bị ảnh hưởng, hơi chùn chân, lui lại một bước, nhưng ánh mắt vẫn nặng trịch dừng trên người Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện hắng hắng giọng, hồi lâu, lắc đầu cười khổ.
"Quỷ đạo cực kỳ âm hàn, ta lại là thể chất Càn Nguyên. Dùng cực dương truy đuổi cực âm, sẽ giống như nghịch thiên cải mệnh, thật sự là khó làm".
Giọng của hắn trầm trầm, lông mày của Lam Vong Cơ cũng giãn ra một chút, ánh mắt rũ xuống, nghe hắn nói.
"Nhưng mọi sự trên thế gian, luôn luôn có cách giải quyết. Ta liền đi tìm biện pháp, làm cho thể chất trở nên càng......"
Hắn chưa nói xong, sắc mặt Lam Vong Cơ đã biến đổi, Nguỵ Vô Tiện vội vàng phất tay kêu ngừng, giải thích thêm một chút.
"Lam Trạm, ngươi nghĩ nhiều rồi! Không phải là bí thuật cấm kỵ gì, thuật pháp này có lẽ ngươi từng nghe thấy. Có vài Khôn Trạch trời sinh thể chất quá âm, lúc săn đêm dễ bị tai hoạ quấy nhiễu, hoặc dứt khoát có vài người bát tự trùng hợp, bẩm sinh từ nhỏ có thể gặp quỷ cũng không ít. Sau đó có người đã sáng tạo ra một thuật pháp, sau khi tăng cường có thể khiến cơ thể có xu hướng mang tính dương hơn, ngăn cản ma quỷ, thậm chí trong lúc nguy cấp có thể cứu được mạng người".
Giọng Lam Vong Cơ nặng nề thốt lên: "Đó là đánh lừa".
Nguỵ Vô Tiện nhướng mày mỉm cười: "Đúng, nhưng không chỉ là đánh lừa. Thuật pháp tạo ra biểu hiện dương khí tràn đầy một cách giả tạo, đánh lừa các thứ âm tà ở bên ngoài, bên trong cơ thể vẫn không thay đổi. Ta bất quá là đảo ngược thuật pháp này, từ dương chuyển sang âm thôi".
Lam Vong Cơ nói: "Nhưng cơ thể ngươi có thay đổi".
"Quỷ đạo kết hợp cực kỳ sâu sắc với thân thể của ta, bên ngoài ta lừa hung thi lệ quỷ, bên trong cũng phải đánh lừa bản thân mình, ít nhất phải làm ra bộ dạng này, nếu không chỉ trị phần ngọn không trị phần gốc, thì vẫn không thể thành công. Nói thế này là được rồi chứ?"
Lam Vong Cơ trầm mặc, Nguỵ Vô Tiện cũng trầm mặc theo, nhưng trái tim âm thầm đập như nổi trống.
Lời hắn nói tất nhiên không phải là lời nói thật. Nhưng hắn không thể nói kim đan của mình đã mất, linh căn không vững chắc, thuật pháp này tuy hiệu quả, nhưng mấy tháng nay dần dần đã ăn mòn cơ thể, có dấu hiệu nghịch chuyển cơ thể, đành phải chọn cách giải thích nghe thấy huyền diệu khó tưởng tượng này.
Sau một hồi lâu, Lam Vong Cơ như thể cuối cùng đã nghĩ thông suốt, mở miệng: "Ý của ngươi là... bởi vì thuật pháp, cho nên cơ thể sẽ...."
Y làm như không tìm ra từ ngữ thích hợp để mô tả, lần này Nguỵ Vô Tiện thật sự xác nhận, lỗ tai Lam Vong Cơ đúng là hơi ửng hồng.
"--- cho nên thân thể sẽ biểu lộ ra, cái, cái khí tức Khôn Trạch đó".
Nguỵ Vô Tiện vốn định nói "Dục cầu bất mãn", gần ra khỏi miệng, nhìn thấy ánh mắt vừa trong suốt vừa nhạt màu của Lam Vong Cơ, vẫn là không thể nói ra lời.
Lam Vong Cơ lại im lặng một trận, giống như đang suy ngẫm xem cách giải thích của hắn rốt cuộc có đáng tin hay không. Nguỵ Vô Tiện quan sát kỹ y, nhưng không nhìn ra trong mắt y đến tột cùng là cảm xúc gì.
Cuối cùng Lam Vong Cơ dịu giọng hỏi: "Ngươi không thể suốt ngày như thế. Có cách nào giảm bớt hay không?"
"Đang tìm" Nguỵ Vô Tiện thật thà nói.
"Sao không... uống thuốc?"
Hai bình sứ nhỏ kia vẫn ở trong ngực áo Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện kéo vạt áo, lắc đầu nói: "Mới vừa rồi không phải đã nói, ta vẫn là thân thể Càn Nguyên, chỉ là biểu hiện khác thường, bị thuật pháp tạo ra một bộ dạng của Khôn Trạch. Thuốc đó là để ức chế tình triều của Khôn Trạch, đương nhiên không thể có tác dụng với ta".
Lam Vong Cơ nói: "Không thử sao biết?"
Nguỵ Vô Tiện dứt khoát lấy bình sứ ra, đổ một viên Thanh tâm đan ra lòng bàn tay, "ực" một tiếng nuốt vào, nhắm mắt một lát, lại mở mắt, hai tay áo rung lên, hỏi: "Có tác dụng không?"
Lam Vong Cơ đột ngột lùi lại một bước.
Người tu tiên đại khái đều phải học qua cách kềm chế khí tức của mình, lúc này Nguỵ Vô Tiện thu hồi lá chắn, toàn bộ mùi hương toả ra quanh người, rõ ràng vẫn là Khôn Trạch không thể nghi ngờ.
"Thấy không? Ta đã nói mà, vô dụng".
"........"
Lam Vong Cơ nhất thời không lên tiếng, Nguỵ Vô Tiện không biết có phải y vì chịu không nổi khí tức Khôn Trạch mà nín thở hay không, đành phải nói: "Thật có lỗi, khí tức này hơi khác so với khí tức của Càn Nguyên, thả ra là không thể thu lại được. Ta đứng xa hơn một chút".
Lam Vong Cơ đột nhiên gọi hắn: "Nguỵ Anh!"
"Chuyện gì?"
Hắn có vẻ biết Lam Vong Cơ sẽ nói cái gì, nhưng chỉ khoanh tay chờ đợi, nhìn thấy Lam Vong Cơ trầm ngâm hồi lâu, biểu tình trong ánh mắt biến hoá, câu nói thốt ra khỏi miệng đầu tiên cũng chính là những gì hắn nghĩ trong đầu.
"Theo ta trở về..."
"Cùng ngươi trở về Cô Tô hả?" Nguỵ Vô Tiện thản nhiên ngắt lời y, "Để cho thúc phụ của ngươi hỏi ta tội tu luyện tà ma ngoại đạo, cộng thêm tội nghịch chuyển thuật pháp tự huỷ đi căn cơ của bản thân luôn một thể phải không?"
"......"
"..... Nguỵ Anh"
"Ừ, ngươi nói đi"
Lam Vong Cơ ngập ngà ngập ngừng nói: "Việc này, cũng không phải vì trị tội ngươi".
Nguỵ Vô Tiện nét mặt giãn ra, cười nói: "Không phải trị tội, thì càng không thể đi".
"..... Ngươi!"
"Đừng gấp, hãy nghe ta nói hết đã," Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, "Xạ Nhật chưa xong, Ôn cẩu chưa diệt trừ, sau này còn biết bao nhiêu trận chiến ác liệt cần phải đánh, bất kỳ trận chiến nào thiếu ta cũng đều sẽ gây ra nhiều tổn thất sinh mạng không cần thiết, sao ngươi có thể kêu ta cứ thế trở về cùng với ngươi được?"
Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Trở về, hoặc là tìm ra biện pháp gì đó, để ngươi không cần một thân mang hai loại thể chất..."
"Ý tốt xin nhận" Nguỵ Vô Tiện lại ngắt lời y.
Khí tức của câu nói đó rất đầy đủ, nói ra thật chậm rãi, từng chữ rõ ràng, hẳn là xuất phát từ thật lòng. Lam Vong Cơ ngẩng đầu, ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện cũng nhìn lại, không hề là vẻ mặt trêu chọc như ngày xưa, màu mắt dưới ánh trăng vô cùng trong trẻo, nhưng chỉ duy trì một khoảnh khắc, rồi lại biến thành cái vẻ bỡn cợt mà Lam Vong Cơ nhìn riết đã quen.
"Về phần biện pháp, ta đã nghĩ đến một cái".
Lam Vong Cơ hỏi: "Là gì?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi".
Lời còn chưa dứt, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên tiến đến trước một bước, phá tan khoảng cách mà hắn và Lam Vong Cơ nãy giờ vẫn cẩn thận đứng cách xa nhau. Lam Vong Cơ bất ngờ không kịp phòng bị, cảm giác mùi hương trên người Nguỵ Vô Tiện thừa dịp len lỏi vào mọi giác quan của mình, vốn định lùi lại, thì đã bị Nguỵ Vô Tiện kéo tay áo.
Lam Vong Cơ lớn tiếng nói: "Hồ nháo!"
Y có vẻ thật sự có chút nôn nóng, trở tay giãy ra, Nguỵ Vô Tiện lại không kịp để ý nhiều như vậy, cánh tay Lam Vong Cơ vừa di chuyển, hắn đã thuận thế nắm được tay của đối phương. Lam Vong Cơ trong lúc nhất thời sửng sốt, thế nhưng một lực rơi tác động lên cánh tay đột nhiên tăng lên, khiến cho y vô thức nắm giữ lấy.
Cú nắm giữ này, đã đỡ lấy Nguỵ Vô Tiện gần như mềm nhũn hai đầu gối.
"Ngươi....."
"Ta thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện đứng không vững, toàn bộ dựa vào Lam Vong Cơ đỡ lấy hắn, chính mình cũng đang nắm lấy cánh tay Lam Vong Cơ, nhưng vẫn có tâm trạng nói chuyện.
"Ta hiện giờ là thế chất Khôn Trạch, bị khí tức của ngươi quấy nhiễu lâu như vậy... có chút phản ứng, cũng xem như là bình thường đúng không?"
Cánh tay Lam Vong Cơ run rẩy kịch liệt một hồi.