Đêm đó Nguỵ Vô Tiện nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó chặn lên ngực bụng, đè ép thở không nổi.
Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, mơ hồ cảm thấy Lam Vong Cơ tỉnh lại từ lâu, đang vươn một bàn tay để lên trán hắn, cẩn thận kiểm tra một chút. Tiếp theo đó, lại giống như không tin được, bàn tay lại lần nữa kiểm tra trán hắn, rồi đổi thành đôi môi lành lạnh dán lên, sau đó bên tai truyền đến giọng nói gần như kinh hoảng: "Nguỵ Anh?!"
"..... Ưm?"
Nguỵ Vô Tiện cố gắng mở mắt, sờ soạng lung tung trước người, chụp được tay Lam Vong Cơ. Tay hắn hơi dùng sức, Lam Vong Cơ liền theo ý của hắn, thật cẩn thận kéo hắn ngồi dậy. Khi nằm Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy có chút khó chịu không hiểu do đâu, cho đến khi ngồi dậy, không biết tại sao, liền cảm thấy trời đất quay cuồng, giống như lại trở về tháng trước cảm thấy buồn nôn khi thức dậy buổi sáng, dạ dày nhộn nhạo, bụm tay không kịp, đành vịn vào mép giường, nghiêng đầu quay ra ngoài, ho sặc sụa.
Giờ là nửa đêm, trong dạ dày hắn sớm đã tiêu hoá hết, có ói cũng không ói ra được cái gì, chỉ dựa vào lòng Lam Vong Cơ thở dốc một hồi. Lam Vong Cơ cầm chặt tay hắn, đợi Nguỵ Vô Tiện thở bình tĩnh lại, lúc này mới thắp đèn lên, nói: "Ta đi gọi y sư đến".
Giọng y rõ ràng rất nhẹ, nhưng sức lực cầm cổ tay Nguỵ Vô Tiện lại lớn đến doạ người.
Đầu Nguỵ Vô Tiện xây xẩm, cho đến khi Lam Vong Cơ đỡ hắn nằm xuống lại trên giường, lát sau mới hỏi: "Ta bị sao vậy....?"
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi phát sốt."
Nguỵ Vô Tiện hậu tri hậu giác ừ một tiếng, tự lấy lưng bàn tay mình dán lên trán, phát hiện thật sự có hơi nóng, nhưng cũng không phải là nóng đến mức khiến người ta nhảy dựng, không khỏi lắc đầu nói: "Không sao, sáng mai lại nói...."
Lam Vong Cơ đột nhiên kêu: "Nguỵ Anh!"
Nhiệt độ trên trán không hề làm Nguỵ Vô Tiện sợ, ngược lại giọng điệu của Lam Vong Cơ bỗng làm Nguỵ Vô Tiện giật mình đến tỉnh cả người. Lam Vong Cơ đứng ở trước giường nhìn hắn, bóng sáng lay động, chiếu lên gương mặt y lúc sáng lúc tối, không đủ để Nguỵ Vô Tiện thấy rõ được thần sắc của y.
Nguỵ Vô Tiện nhìn y một lát, nghe thấy Lam Vong Cơ thở dài một tiếng, giọng nói chợt nhẹ hơn.
Y nói: "Ngươi nghỉ ngơi trước, một lát ta về".
Khi Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại lần nữa, còn chưa tới bình minh, ngọn nến trong đèn lồng đã cháy hơn phân nửa, lắc lư toả ra ánh sáng ấm áp. Bên trong rất yên tĩnh, có ai đó nhỏ giọng nói chuyện, Lam Vong Cơ bất ngờ không có trong phòng, ngồi trước giường là một dược đồng (cậu bé nấu thuốc) khá nhỏ tuổi, cũng là người Nguỵ Vô Tiện quen biết, thấy Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại, thấp giọng kêu: "Nguỵ tiền bối".
Dược đồng này tuổi không lớn, lúc trước cũng là lực lượng chính cung cấp thuốc đắng bắt hắn uống, thường hay đi cùng với Lam Vân Hằng. Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy cậu bé là trong miệng đắng nghét, nuốt một cái, mới chỉ tay vào mình, nói: "Cảm mạo?"
Dược đồng lắc đầu nói: "Sư phụ nói, thân thể này của Nguỵ tiền bối bản chất kém cỏi, đương không phát sốt cũng không phải là chuyện hiếm thấy, không hẳn là cảm mạo".
Nguỵ Vô Tiện nghe vậy ngược lại nở nụ cười: "Nghe ra có vẻ không phải chuyện gì lớn, ngươi là người thứ hai trong nhiều ngày nay nói bản chất ta kém cỏi rồi á".
Dược đồng không nói gì, bỗng nhiên có người ở bên ngoài bình phong nói: "Đều đã nói như thế rồi, mà ngươi vẫn không nghe hay sao?"
Dược đồng đứng dậy kêu một tiếng "Sư phụ", lại gọi một tiếng "Hàm Quang Quân"
Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Lam trưởng lão, người làm cho hắn khổ không nói nổi. Lam Vong Cơ đứng sau lưng y sư, Nguỵ Vô Tiện lén lút chớp chớp mắt về phía y, lông mi Lam Vong Cơ hơi rung rung, làm như đáp lại, nhưng lại làm như không.
Trái tim Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng chìm xuống.
Hắn quay đầu nói: "Vị Lam... lão tiên sinh này, có thể cho phép ta nói với Hàm Quang Quân vài lời không?"
Y sư Lam thị giao đơn thuốc đã viết xong cho đệ tử, sau đó trừng mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, xoay người đi ra khỏi phòng.
Lam Vong Cơ đứng trước giường, nhìn Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện ngẩng mặt nhìn y cười cười, vỗ vỗ xuống mép giường, Lam Vong Cơ ngồi chỗ đó, Nguỵ Vô Tiện lập tức lăn vào trong lòng y.
Hắn đột nhiên bị Lam Vong Cơ dùng hết sức lực ôm chầm lấy.
Cánh tay Lam Vong Cơ siết Nguỵ Vô Tiện đến mức xương cốt phát đau. Ngọn đèn trước buổi bình minh, tô thành một màu sắc dịu dàng, Nguỵ Vô Tiện ngước mắt nhìn Lam Vong Cơ, thấy y khoác áo choàng, mạt ngạch dù đã buộc lại, nhưng cũng không đội phát quan, mái tóc xoã tuỳ ý lên bờ vai, là bộ dạng vội vã hiếm thấy. Nguỵ Vô Tiện liền để mặc cho Lam Vong Cơ ôm chặt mình đến hơi đau, sau một lúc lâu mới nói: "Y sư trong nhà ngươi nói, ta không sao... Ngươi đừng tức giận".
Lam Vong Cơ siết hắn thật chặt, môi hé ra, rồi đóng lại. Hồi lâu, lồng ngực y phập phồng một cách nặng nề: "Ta không tức giận".
"Ngươi chính là tức giận," Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng than thở, "Ngươi cũng không chịu nhìn ta".
Lam Vong Cơ thở dài nói: "Nguỵ Anh".
Nguỵ Vô Tiện đợi y nói tiếp, hồi lâu, Lam Vong Cơ nói: "Ta muốn nói gì, ngươi đều biết".
Mái tóc Nguỵ Vô Tiện cọ cọ qua cổ Lam Vong Cơ, thấp giọng nói: "Thật sự không sao, thật mà, so với a Hạ lúc đó..."
Hắn đột nhiên không nói được nữa.
Cánh tay Lam Vong Cơ chợt siết chặt một lần nữa, lúc này lực đạo càng lớn hơn, đau đến mức Nguỵ Vô Tiện phải khẽ rên lên một tiếng. Nhưng Lam Vong Cơ lại hiếm khi không thả lỏng tay ra, để cho Nguỵ Vô Tiện rên một lát, mới từ từ giảm lực đạo.
Nguỵ Vô Tiện dứt khoát ngậm miệng không nói.
Hồi lâu, lâu đến mức Nguỵ Vô Tiện nghĩ rằng Lam Vong Cơ ôm hắn ngủ mất rồi, thì Lam Vong Cơ mới cúi đầu, hôn hôn lên thái dương hắn, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi".