Sinh nhật 15 tuổi của Lam Vân Hằng trì hoãn đến một tháng.
Vụ án của Lư Lăng Tiêu thị đưa vào Minh Thất, vấn linh ra nợ máu hãi hùng, đến nỗi Hàm Quang Quân phải dẫn đệ tử đi một chuyến xuống phía nam. Nguỵ Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ buồn chán đã lâu, nghe thấy tin tức, hứng chí bừng bừng muốn đi theo, thúc giục Lam Vân Hằng chuẩn bị sẵn bọc hành lý. Buổi tối Lam Vong Cơ trở về Tĩnh Thất, thấy hai bọc hành lý xếp ngay ngắn chỉnh tề trên bàn, mở miệng chính là "Không thể".
Nguỵ Vô Tiện nằm dựa trên giường, không vội không sầu, một tay chống má nhìn y, mắt hơi chớp chớp, nói: "Biết ngay là ngươi sẽ nói như vậy".
Gần đây hắn buồn ngủ sớm, không còn tinh thần đi ngủ lúc giờ sửu như mọi khi nữa, dĩ nhiên đã cởi áo khoác từ lâu, tóc xoã ra, lại theo động tác của hắn rũ xuống trước vai. Ánh nến lay động, phản chiếu lên mắt hắn, Lam Vong Cơ nhìn một cái, mặt mũi lập tức nhu hoà xuống, nghe Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi đi chuyến này, ít nhất nửa tháng, tiểu lang quân nhà ta qua mất sinh nhật còn đâu".
Lam Vong Cơ ngồi ở mép giường, lấy tay vén một ít tóc của hắn, ngón tay lại vuốt ve từ gò má xuống cằm hắn, rồi nói: "Vân Hằng không đi, ở lại với ngươi".
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ta thấy đây là ở lại trông chừng chằm chằm ta thì có. Nó bây giờ lớn rồi, nói chuyện hành xử đều giống ngươi, ta mà có chút gió thổi cỏ lay gì, Hàm Quang Quân có phải sẽ tính sổ với ta sau đó không?"
Lông mày Lam Vong Cơ hơi nhúc nhích một chút, nói: "Không cần sau đó".
Ngón tay y đang vuốt ve gò má Nguỵ Vô Tiện chuyển sang nâng cằm hắn lên, cúi người hôn lên môi hắn một cái, rồi làm như cánh môi mềm mại dán lên vẫn không đủ, không quên hơi dùng sức cắn một cái. Nguỵ Vô Tiện bị cắn một cái, giả vờ hít hà, bàn tay Lam Vong Cơ trượt xuống dọc theo vạt áo hắn, dừng lại trên cái bụng thấp thoáng lộ ra, nhẹ nhàng mơn trớn.
Hơi ấm của lòng bàn tay cách lớp vải mỏng truyền qua, Nguỵ Vô Tiện thoải mái khẽ hừ một tiếng, dán lên môi Lam Vong Cơ nói: "Ta khoẻ lắm, đứa bé này cũng khoẻ lắm. Ngươi đi, thì nên trừ tuỳ cứ trừ tuý, nên tra xét cứ tra xét, không cần lo lắng".
Lam Vong Cơ lại ra sức hôn lên môi hắn một cái.
Nguỵ Vô Tiện vừa đáp lại nụ hôn kia, vừa nghĩ nghĩ, nói: "Nếu trước tiết Lập Hạ ngươi còn chưa về, thì sinh nhật a Hạ sẽ trôi qua, nó vẫn thích ngươi bồi nó. Nói cho cùng năm đó nó hẳn là sinh ra vào tiết Tiểu Mãn, mỗi năm đều là ăn sinh nhật sớm rồi".
Lam Vong Cơ nói: "Được".
Vừa nói, vừa vòng tay ẵm Nguỵ Vô Tiện lên.
Nguỵ Vô Tiện đang ngồi mệt mỏi ở trên giường, đổi thành ngồi trong lòng Lam Vong Cơ, đầu tựa trên vai Lam Vong Cơ, ngửi mùi hương lành lạnh quen thuộc ở cổ y, đặt tay mình lên bàn tay đang vuốt ve bụng hắn của Lam Vong Cơ.
Hắn dùng đầu ngón tay gõ gõ lên mu bàn tay Lam Vong Cơ, nói: "Bây giờ còn chưa sờ thấy gì, đợi khi ngươi trở về, nói không chừng đã biết đạp rồi – Lam Trạm, ngươi hẳn là cũng rất nhớ ta chứ".
Lam Vong Cơ cúi đầu, hôn nhẹ lên phần cổ trắng nõn lộ ra của hắn, ghé vào tai Nguỵ Vô Tiện nói: "Làm sao không nhớ?"
Dòng khí ấm áp tê dại, kích thích Nguỵ Vô Tiện khẽ run lên, nhưng lại được Lam Vong Cơ vây chặt chẽ trong vòng tay.
Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại nhìn y, mũi cọ vào cằm y, cười nói: "Lam nhị công tử, hiện giờ ngươi thật đúng là quá lợi hại. Ta không có một chút biện pháp nào, ngươi nói cái gì thì phải là cái đó, ta đều phải nghe theo lời ngươi".
Lam Vong Cơ nói: "Đừng nói lung tung".
Mặc dù y nói vậy, nhưng giọng nói rất nhẹ, mềm mại rơi thẳng vào trong tai Nguỵ Vô Tiện, liền khiến cho Nguỵ Vô Tiện đuổi theo giọng nói đó hôn lên lần nữa, hai đôi môi dán vào nhau khó mà chia lìa.
***
Lam Vong Cơ quả thật là sau tiết Lập Hạ mới về. Thời gian chưa tới tiết Tiểu Mãn, nằm ở giữa hai ngày sinh nhật của Lam Vân Hằng, nhưng cậu không quan tâm việc này lắm, nên thuận tiện đúng ý kéo dài thêm một chút.
Ban ngày cậu hỗ trợ trong Tàng Thư Các, sắp xếp và chép lại các cuốn sách cổ, giống Lam Vong Cơ lúc thiếu thời, ngồi xuống một cái là mấy canh giờ. Hôm đó Lam Vân Hằng mới vừa ngồi xuống không bao lâu, thì gặp Lam Tư Truy dẫn sư đệ đến nhận sách, gật đầu chào hỏi nhau, Lam Tư Truy thả sư đệ đến giữa các kệ đầy sách nặng trịch, rồi quay người đến ngồi đối diện Lam Vân Hằng.
Lam Vân Hằng gác bút, ngước mắt nhìn y, đôi mắt bị ánh nắng chiếu vào thành màu sắc gần như trong suốt.
Lam Tư Truy nhíu mày, hạ giọng hỏi: "Nguỵ tiền bối... không sao chứ?"
Tay Lam Vân Hằng ở trên bàn hơi nhúc nhích, nhìn Lam Tư Truy, giống như đang hỏi: Không ngờ kinh động đến bên ngoài Tĩnh Thất?
Lam Tư Truy lắc đầu nói: "Sáng nay vốn có lớp học, đáng lẽ Hàm Quang Quân đến dạy, không ngờ Hàm Quang Quân không tới, đổi thành một sư huynh khác đến dạy thay. Sau đó lại thấy y sư trong tộc đi về hướng Tĩnh Thất, nếu bây giờ ngươi ở đây, vậy thì hơn phân nửa là Nguỵ tiền bối....."
Lam Vân Hằng gật gật đầu, im lặng một hồi, mới nói: "Hắn... không sao. Phụ thân ở cùng hắn".
Lam Tư Truy lúc này mới gật đầu theo cậu.
Lam Vân Hằng đang muốn cầm bút tiếp tục viết, tay vừa nâng lên, lại buông xuống.
Cậu hỏi: "Vì sao nhìn ta?"
Lam Tư Truy nở một nụ cười, không đáp.
Lam Vân Hằng nói: "Sư huynh".
Giọng cậu rất bình tĩnh, nhưng cũng rất trầm. Lúc này Lam Tư Truy mới có chút rầu rĩ mà thở dài một hơi, nói: "Không phải hắn. Chỉ là đột nhiên nhớ ra, ngươi vẫn không chịu kêu Nguỵ tiền bối là 'cha'."
Tay Lam Vân Hằng chợt rung lên, một giọt mực rơi lên trang giấy mới, nở ra một bông hoa màu đen nho nhỏ.
Lam Tư Truy thấy thế, vội vàng nói xin lỗi, lấy một trang giấy khác ở bên cạnh thay vào, thì thấy Lam Vân Hằng đang cúi đầu nhìn bông hoa bằng mực kia, không ngừng xuất thần.
***
Sau giờ trưa Lam Vân Hằng đi đến Tĩnh Thất, tấm rèm ở phòng trong vẫn chưa cuộn lên, thay vào đó rũ xuống đung đưa, tạo thành một không gian mờ tối phù hợp để nghỉ ngơi.
Lam Vong Cơ ngồi trước giường, vươn một tay lên trên giường, nắm cổ tay Nguỵ Vô Tiện, ngón cái thỉnh thoảng cọ qua làn da bên trong cổ tay hắn. Động tác đó như thể trấn an, nhưng lại dường như siết hơi chặt, ngay cả ánh mắt y nhìn Nguỵ Vô Tiện cũng có vẻ hết sức nghiêm trọng.
Lam Vân Hằng ở bên ngoài kêu lên một tiếng "Phụ thân".
Không ngờ Nguỵ Vô Tiện cũng tỉnh, lắc lắc tay Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, kêu a Hạ đi vào để ta nhìn một chút? Đứa nhỏ không biết là đệ đệ hay muội muội của nó vừa mới đá ta đó, cho nó sờ thử một chút?"
Trong giọng nói mang một chút vẻ lấy lòng hiếm thấy, Lam Vong Cơ bên kia lại im lặng một lát, chỉ nói: "Bây giờ tại sao ngươi không than phiền nó trông coi ngươi chặt quá?"
Lam Vân Hằng ở bên ngoài nghe thấy nói như thế, bỗng nhiên cảm thấy, Lam Vong Cơ đây là đang tức giận.
Nguỵ Vô Tiện cười khổ một tiếng tiếp lời: "Cái người trông coi càng chặt hơn đã quay trở lại, nó thì tính là gì".
Bên trong nhất thời rơi vào trầm mặc, Lam Vân Hằng nghĩ nghĩ, đứng thẳng người định đi, thì thấy Lam Vong Cơ đi ra, kêu một tiếng "Vân Hằng".
Lam Vân Hằng quay người lại đáp một tiếng, theo Lam Vong Cơ đi vào. Trong phòng không đốt đèn, Nguỵ Vô Tiện ở trên giường, sắc mặt không thể nói là không tốt, nhưng cũng hơi có chút mệt mỏi, thấy Lam Vân Hằng đi vào, ánh mắt lập tức trở nên sáng bừng, xốc tấm chăn mỏng ở trên người, kêu cậu đến sờ thử. Hắn chỉ khoác hờ tấm áo choàng bên ngoài đồ ngủ, thân hình càng lúc càng không che giấu được, trước bụng lộ ra một vòng cung tròn ủm. Lam Vân Hằng đã không còn tránh né loại yêu cầu này của Nguỵ Vô Tiện, theo lời đưa tay đặt lên chỗ hắn chỉ, một lát sau nói: "Không có cử động".
"Thôi mà," Nguỵ Vô Tiện bày ra vẻ mếu máo, "Tiểu Lam nhị không cho mặt mũi, nói không chừng lại là một đại tiểu thư nữa".
Lam Vân Hằng nói: "Cũng không phải ta chưa từng sờ".
Chỉ trước khi Lam Vong Cơ về vài ngày, một hôm Nguỵ Vô Tiện theo cậu đến Tàng Thư Các, đi nửa đường, chợt "shhh" hít hà một tiếng ở ngay hành lang, dừng lại không nhúc nhích, doạ Lam Vân Hằng nhảy dựng. Hắn đưa một tay về phía Lam Vân Hằng, Lam Vân Hằng theo bản năng nắm lấy tay hắn, cũng không nghĩ Nguỵ Vô Tiện kéo tay cậu đến trước người, đặt lên trên chỗ phồng lên thấp thoáng bên dưới lớp quần áo kia.
Nguỵ Vô Tiện hí hửng phấn khởi: "Có sờ thấy không?"
Lam Vân Hằng sửng sốt: "Cái gì?"
Sau đó cậu cảm thấy có thứ đó lặng lẽ chuyển động.
Động tĩnh dưới lớp áo là cực kỳ nhẹ, nếu năm giác quan của cậu không nhanh nhạy, chắc chắc là không cảm nhận được. Lam Vân Hằng không thể nói được cái đó giống vật gì, như thể có một con cá bơi lên trong hồ nước sâu, lặng lẽ trở mình trên mặt nước, tạo ra một gợn sóng.
Sau đó cậu nhận ra có thứ gì đó lặng lẽ chuyển động một cái.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đứa này cử động sớm hơn ngươi hồi đó, lúc ngươi năm tháng, mới chịu hân hạnh đá ta một cái".
Tay Lam Vân Hằng còn để trên người Nguỵ Vô Tiện, ngẫm nghĩ, hỏi: "Đau không?"
Nguỵ Vô Tiện chọc cậu: "Đau nha, tiểu Lam công tử muốn bồi thường cho ta chút gì không?"
Nói xong, nhìn thấy vẻ mặt Lam Vân Hằng, mới vội vàng sửa lời nói lại: "Không đau không đau, ngươi sao lại tin chuyện này".
Vẻ căng thẳng giữa lông mày Lam Vân Hằng lúc này mới giãn ra một chút.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không có chuyện gì lớn, mà ngươi và phụ thân ngươi cả hai lần nào cũng giống như gặp đại địch".
Lam Vân Hằng chỉ nói: "Nghe lời y sư".
Thần sắc Nguỵ Vô Tiện lập tức suy sụp: "Lúc ta đi học vào năm đó chỉ biết Lam lão nhân đáng sợ, không biết trưởng lão y sư nhà các ngươi mới là đáng sợ nhất".
Lam Vân Hằng nói: "Nếu ngươi yên ổn uống thuốc, thì trưởng lão y sư có gì đáng sợ".
Tháng này không có Lam Vong Cơ ở đây, người Nguỵ Vô Tiện gặp nhiều nhất ngoại trừ Lam Vân Hằng, chính là trưởng lão họ Lam với mùi dược liệu quanh năm ở trên người. Khi bọn họ ở bên ngoài Minh Thất thảo luận về vụ án năm xưa của Lư Lăng, vị trưởng lão này đã ở đó, vẫn còn nhớ rõ vụ Nguỵ Vô Tiện đứng dậy bị té xỉu kia. Ông ấy xưa nay ít xuất hiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, không có khúc mắc gì đối với cái người gọi là đạo lữ của Hàm Quang Quân, nhưng trách mắng Nguỵ Vô Tiện lại không kém một chút nào, cho thuốc uống đến nỗi trong miệng hắn đắng nghét, trong lòng cũng cay đắng.
Tháng này Lam Vân Hằng sắc thuốc cho hắn, sắc xong còn phải đấu trí đấu dũng với Nguỵ Vô Tiện, bắt hắn nhanh chóng uống hết thuốc. Lam Vân Hằng không giống Lam Vong Cơ, thứ nhất không dỗ dành Nguỵ Vô Tiện, thứ hai không sẵn lòng nghe lời lừa gạt của Nguỵ Vô Tiện, cộng thêm bản thân Nguỵ Vô Tiện không làm được chuyện mất thể diện như vậy trước mặt tiểu lang quân này, cuối cùng đều là uống cạn chén thuốc, đắng đến mức thật lâu sau không nói được gì.
Lam Vân Hằng vừa nói như vậy, Nguỵ Vô Tiện dường như lại nghĩ tới vị đắng trong miệng, bụm miệng không nói lời nào, ánh mắt lại nhìn chăm chăm vào thiếu niên trước mặt. Lam Vân Hằng bị hắn nhìn đến không còn cách nào, đành phải nói: "Thân thể này của ngươi không giống ngày xưa, không nói tới người có kim đan, linh lực dồi dào, chỉ so với người bình thường thôi, cũng chẳng tốt hơn chút nào..."
Nguỵ Vô Tiện nói năng hùng hồn đầy lý lẽ ngắt lời cậu: "Cái gì gọi là 'cũng chẳng tốt hơn chút nào', ta đây không phải đẹp trai hơn so với người bình thường hay sao?"
Lam Vân Hằng: "......"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Được rồi được rồi, ta biết là ngươi quan tâm, xin nhận tâm ý".
Lam Vân Hằng im lặng một hồi, ngón tay âm thầm cuộn lại trong tay áo, mới nói: "Đừng phụ tâm ý của phụ thân".
Ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện đảo qua một cái. Khi hắn nhìn Lam Vân Hằng luôn mang theo ý cười, lần này ánh mắt hắn trầm tĩnh xuống, giống như trên mặt hồ gợn lên một tầng sóng.
Hắn nói: "Tiểu lang quân à, ngươi biết ta sẽ không".
Lam Vân Hằng nói: "Ta biết".
Đêm hôm trước cậu bỗng nhiên tỉnh giấc, cũng không biết mơ thấy cái gì, lúc tỉnh lại chỉ nghe tiếng tim đập mạnh, đập đến nỗi cậu choáng váng. Cậu xuống giường rót một chén trà, ngước mắt lên nhìn thấy ngọn đèn bất ngờ được treo ở mấy toà nhà bên ngoài Tĩnh Thất, trong bóng đêm ngưng tụ thành một vùng sáng nhảy nhót ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Ban ngày khi cậu kiểm tra bút ký của đệ tử đi tuần tra ban đêm, gặp hai y sư, đi từ trong Trung Y Các ra, hướng về phía Tĩnh Thất.
Lúc này Nguỵ Vô Tiện ở trên giường chợp mắt, Lam Vân Hằng thu tay lại, nhìn Lam Vong Cơ, giống như đang hỏi "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì".
Lam Vong Cơ thoáng nhìn qua Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện mở mắt, liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, mới nói với Lam Vân Hằng: "Giữa đêm có hơi sốt, bây giờ đã khoẻ rồi".
Lam Vân Hằng biết chuyện này nếu đơn giản như lời hắn nói, thì Lam Vong Cơ đã không có vẻ mặt như thế. Nhưng Nguỵ Vô Tiện đã nói không sao, thì cậu cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ cúi đầu nói với Nguỵ Vô Tiện: "Đừng quên hôm trước ngươi nói gì với ta".
Ngoài dự đoán của cậu, lần này hầu kết Nguỵ Vô Tiện hơi trượt xuống một chút, mím môi không nói.