Nguỵ Vô Tiện đau đầu muốn nứt ra mà tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt của Lam Vong Cơ.
Chiếc thuyền nhỏ đang xuôi theo dòng sông, bên tai là tiếng nước vỗ về không dứt. Mấy mạch máu trên đỉnh đầu hắn nảy lên thình thịch, sau một hồi lâu không phản ứng lại, Lam Vong Cơ liền ôm lấy hắn từ phía sau, hai tay vững vàng để trước người hắn. Nguỵ Vô Tiện rũ mắt nhìn một cái, liếc thấy một chuỗi các vệt máu loang lổ trên tay áo y.
Hắn đột nhiên cả kinh nói: ".... A Hạ!"
"A Hạ không sao," Lam Vong Cơ nói xong, siết cánh tay chặt thêm một chút, "ở chỗ Tư Truy".
Nguỵ Vô Tiện im lặng thở ra một hơi, nặng nề dựa đầu vào vai Lam Vong Cơ một lúc, lại nói: "Chúng ta đi ra như thế nào?"
Lam Vong Cơ nói thật đơn giản: "Đánh một trận".
Nói xong, hơi thả lỏng nắm tay, nhẹ nhàng xoa xoa ngực Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện đang cảm thấy tức ngực, nương theo lực xoa đó ho khan vài tiếng, rốt cuộc lồng ngực không còn bị nghẹn dữ dội như vậy nữa, ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ, hỏi: "Lam Trạm, chúng ta cứ thế... đi ra à?"
Lam Vong Cơ nghe hiểu được ý của hắn, trầm mặc một lát, nói: "Để cho nó yên tĩnh một chút".
Nguỵ Vô Tiện hơi sửng sốt, nghĩ nghĩ, đành thở dài, gật đầu nói: "Đúng vậy... cũng tốt. Có Tư Truy ở đó, không xảy ra chuyện bất ngờ gì".
Lam Vong Cơ đáp lại một tiếng.
Nguỵ Vô Tiện nằm trong khuỷu tay Lam Vong Cơ một hồi, chiếc thuyền nhỏ xuôi dòng, trôi giữa dòng sông, đi rất nhanh. Gió sông thổi tóc mai Lam Vong Cơ bay lên, một lọn tóc ở ngay trước mắt Nguỵ Vô Tiện, lại bị Nguỵ Vô Tiện dùng ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Lúc trước ngươi nói, đến khi nó lớn một chút, ngươi ngắm nó, mới cảm thấy nó là 'thật' đúng không".
Lam Vong Cơ gật gật đầu, Nguỵ Vô Tiện nói tiếp: "Chẳng lẽ ta không như thế? Ta nghĩ đến a Hạ, giống như luôn cảm thấy nó là một đứa bé mới sinh có thể ẵm được bằng một tay, càng luôn không tin rằng nó đã cao lớn như vậy".
Lông mày Lam Vong Cơ hơi động đậy.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Trải qua thời gian lâu như vậy, nó không biết ta, ta cũng không biết nó".
Lam Vong Cơ trầm giọng nói: "Sẽ không".
Có lẽ giọng của y hơi quá nặng nề một chút, ngược lại khiến Nguỵ Vô Tiện cười lên một tiếng, ngón tay không an phận đưa tới, lặng lẽ chọc chọc vào cằm Lam Vong Cơ.
"Hàm Quang Quân, ngươi đừng sợ mà," hắn vừa nói, đôi mắt đẹp vừa hơi nheo lại, "Ý của ta là, nếu nó đồng ý chấp nhận ta, ta tất nhiên vui mừng, nếu nó không tiếp nhận ta, ta cũng không vướng mắc gì trong lòng cả. Nói cho cùng, ta thấy nó bình an yên ổn, có thể cùng các sư huynh đệ đồng trang lứa đi ra ngoài săn đêm, có thể cùng bạn bè người thân vui cười đùa giỡn, là đã rất hạnh phúc rồi. Ngươi đặt tên tự cho nó như thế, chẳng phải là có ý này hay sao?"
Đầu lông mày Lam Vong Cơ nhíu lại sâu hơn một chút.
Nguỵ Vô Tiện nhìn vẻ mặt y, cũng nhíu mày lại, kỳ lạ nói: "Thế nào, ý ngươi không phải như vậy à? Lam Trạm, ngươi đến gần như vậy làm cái.... Ưm!!"
Hắn đột nhiên không nói được nữa.
Lam Vong Cơ cúi đầu, tay áo không dính máu che lên trước mặt hắn, người ghé sát vào, hôn Nguỵ Vô Tiện.
Lúc đầu chỉ là dán môi lên. Nguỵ Vô Tiện suốt cả đoạn đường chòng chành, cánh môi hơi khô, cảm thấy môi Lam Vong Cơ vừa mềm vừa ấm hơn. Hắn đột nhiên nhớ tới nhiều năm thật lâu trước đó, cái lần bọn hắn ở trên Bách Phượng Sơn, Lam Vong Cơ dùng hết sức để hôn hắn, ngay cả ánh mắt cũng thiêu đốt người ta, nụ hôn và cái nhìn nóng bỏng đến mức Nguỵ Vô Tiện quăng mũ cởi giáp đầu hàng.
Hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay vén lớp vải áo trước mắt, đối diện với đôi mắt màu lưu ly của Lam Vong Cơ. Vừa nhìn một cái, vẻ mặt đó bỗng nhiên trùng khớp với vẻ mặt trong trí nhớ, sự cố chấp và ham muốn giống như thế, cháy rực trong con ngươi có màu sắc trong suốt đó, dễ dàng nhìn xuyên qua những năm tháng cách biệt.
Nguỵ Vô Tiện đưa tay nắm lấy vạt áo Lam Vong Cơ, khẽ nhắm mắt lại, chủ động làm sâu thêm nụ hôn này.
Hàm răng vừa hé mở, nụ hôn mới vừa rồi còn tỏ ra ôn tồn đã chuyển thành xâm lược trong nháy mắt. Đầu lưỡi của Lam Vong Cơ đè lên lưỡi hắn, không kềm nén được ra sức dây dưa, thậm chí còn hôn ra tiếng nước giữa hai bờ môi. Nguỵ Vô Tiện bị sức lực mạnh mẽ kia liếm mút mấy cái, mặt lưỡi ướt nóng có chút thô ráp dường như cứ liên tục liếm vào một nơi sâu thẳm nào đó trong cơ thể hắn, nhịp thở cũng theo đó trở nên nhanh hơn, tiếng tim đập mạnh đến mức màng nhĩ của mình phát đau, cổ họng không ngăn nổi phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn cực nhỏ.
Âm thanh đó vừa thoát ra, bản thân Nguỵ Vô Tiện cứng đờ, động tác Lam Vong Cơ ôm hắn lại đột nhiên mạnh hơn. Đầu lưỡi mềm mại đổi sang càn quét khắp hàm răng, lần lượt thăm dò, chiếm lấy mọi ngóc ngách bí ẩn bên trong khoang miệng, Nguỵ Vô Tiện bị hôn đến phát ra tiếng "ưm ưm", nhất thời suy nghĩ hoàn toàn trống rỗng, hai tay vòng lên sau cổ Lam Vong Cơ, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương lạnh lẽo.
Đó là mùi hương của Lam Vong Cơ.
Rõ ràng ngửi như mùi băng tuyết, là mùi hương lãnh đạm tinh khiết, nhưng bụng dưới Nguỵ Vô Tiện lại đột nhiên bùng nổ một cơn nóng bức, chấn động đến mức thắt lưng hắn thấy bủn rủn, ngay cả đầu gối cũng không khống chế được mà co lại. Lam Vong Cơ phát hiện hắn run rẩy, lui ra sau một chút, hàm răng nhẹ nhàng kẹp lấy môi dưới của Nguỵ Vô Tiện, ngước mắt lên nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện giống như bị mùi hương kia xâm chiếm toàn thân, cả người đều không còn sức lực, đành phải dùng tay đẩy vai Lam Vong Cơ ra. Lam Vong Cơ cắn mạnh vào môi dưới của hắn một cái, lúc này mới buông ra, cánh tay vẫn che bên cạnh mặt hắn rút về, gió trời lại thổi qua gương mặt Nguỵ Vô Tiện, khiến cho hắn từ từ thở đều trở lại.
Tuy sớm biết rằng khi Lam Vong Cơ nồng nhiệt sẽ rất đáng sợ, nhưng không ngờ chỉ một nụ hôn thôi đã thành thế này. Nguỵ Vô Tiện lại nằm yên trong vòng tay Lam Vong Cơ, dứt khoát dùng tay của mình che mặt lại, nhưng bên tai ngay cả tiếng nước vỗ cũng không nghe thấy nữa, hoàn toàn chỉ có tiếng tim đập mãnh liệt.
Qua hồi lâu, tiếng tim đập mạnh kia thế mà vẫn không biến mất, đập đến mức khiến Nguỵ Vô Tiện gần như có chút đuối sức, chỉ biết cựa quậy loay hoay trong vòng tay Lam Vong Cơ. Tay Lam Vong Cơ khoát lên bụng hắn, hình như cũng phát hiện ra sự bất thường của hắn, hỏi: "Vẫn không khoẻ sao?"
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, lại quay đầu nhìn mặt Lam Vong Cơ, đưa tay vuốt ve rất nhẹ nhàng lên má của y.
Hắn nói: "Dường như từ lúc ta trở về, có rất nhiều lần, khi ta tỉnh lại, ngươi ở ngay bên cạnh ta".
Lam Vong Cơ gật gật đầu, không quên lấy tay kiểm tra thái dương Nguỵ Vô Tiện, hình như cảm thấy có chút nóng, trong mắt lộ ra vẻ hơi lo lắng.
Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ mu bàn tay y, nói: "Không sao, ta khoẻ đến không thể khoẻ hơn, thật mà... Ồ, chúng ta đang đi đâu vậy?"
Lam Vong Cơ hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Còn rất nhiều việc chưa làm xong, tất cả xoay chuyển trong đầu Nguỵ Vô Tiện, hắn chống thái dương ngẫm nghĩ, bàn tay Lam Vong Cơ lại phủ lên trán hắn, kế tiếp đi xuống sau gáy hắn, ấm áp dán vào.
Nguỵ Vô Tiện liền cọ cọ vào bàn tay y, nói: "Vân Bình thành".
Lam Vong Cơ gật đầu.
Đột nhiên một giọng nói từ đuôi thuyền vang lên: "Công tử, Vân Bình thành có phải là hướng này không?"
Nguỵ Vô Tiện cả kinh suýt nữa phun ra một ngụm máu, thiếu điều té lọt ra khỏi vòng tay của Lam Vong Cơ, nhưng được Lam Vong Cơ giữ chặt lại. Hai người bọn hắn đều quay lưng về phía đuôi thuyền, hơn nữa Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn rúc vào trước người Lam Vong Cơ, đương nhiên Ôn Ninh ở phía sau chèo thuyền không nhìn thấy, ngược lại có thể hiểu ra tại sao lúc Lam Vong Cơ cúi người hôn hắn, lại dùng tay áo che mặt cả hai.
Hắn vịn vai Lam Vong Cơ ngồi dậy, thuận miệng nói với Ôn Ninh vài câu, mãi mới vượt qua được cơn sợ hãi đó, lại nằm trở về trong lòng Lam Vong Cơ, nở nụ cười với người trước mặt.
Hắn nhỏ giọng nói: "Lam Trạm, nếu ngươi không muốn người ta nhìn thấy, thì đừng hôn ta ở đây. Nếu ngươi muốn hôn ta, thì đừng sợ bị người ta thấy chớ".
Thế là Lam Vong Cơ cúi đầu, không che không chắn, ra sức hôn lên môi hắn một lần nữa.
Hai bên má Nguỵ Vô Tiện ngay lập tức đỏ bừng, chỉ biết lắc đầu thở dài: "Hàm Quang Quân, ngươi thật là quá lợi hại".
***
Không biết đến tột cùng là tư chất của thân thể này quá kém, sau trận chiến trên Loạn Tán Cương vẫn chưa phục hồi, hay là hắn thật sự bị Lam Vong Cơ hôn đến có chút lâng lâng, mà trên đường đi ngồi thuyền, Nguỵ Vô Tiện vẫn cứ hơi choáng váng, ngay cả chuyện hái đài sen trong đầm sen của nhà khác là chuyện xưa nay hắn tự mình làm, giờ biến thành hắn dựa vào mép thuyền chỉ đạo, để Lam Vong Cơ ra tay hái một bó to.
Đến khi lên bờ, vào trong thành kiểm tra một phen, khi trở lại khách điếm, Nguỵ Vô Tiện gần như không chống đỡ nổi nữa. Lam Vong Cơ thấy vẻ mặt đầy mệt mỏi, liên tục xoa thái dương của hắn, bèn nói: "Việc này không vội, ngươi đi nghỉ ngơi trước".
Nguỵ Vô Tiện đồng ý, nói phải nằm một lát, đến lúc thật sự nằm trên giường, thì lại lăn lộn lật tới lật lui, làm thế nào cũng không ngủ được. Lam Vong Cơ vốn ở bên cạnh đọc sách, thấy hắn như vậy, liền ngồi trước giường, đưa một bàn tay cho hắn. Năm ngón tay Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng nắm lấy tay Lam Vong Cơ, kéo mu bàn tay y dán lên gò má mình, chẳng bao lâu, thế mà dần dần ngủ thiếp đi.
Khi hắn tỉnh lại, trời đã tối hoàn toàn. Trong phòng ánh sáng của ngọn đèn nhỏ như hạt đậu, Lam Vong Cơ vẫn đang ở bên cạnh giường hắn, nhưng tay không còn bị Nguỵ Vô Tiện nắm mãi nữa, thấy hắn tỉnh lại, hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện hít một hơi, chống người ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nhìn Lam Vong Cơ. Cảm giác choáng váng giảm một chút, nhưng cảm giác uể oải khắp người lại tăng thêm, hình như thật sự nóng lên.
Hắn nói: ".... Vẫn ổn".
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái hiểu ngay, lấy ra thứ gì đó từ trong tay áo, để lên bàn nhỏ cạnh giường, nói: "Ngồi dậy trước, uống thuốc".
Nguỵ Vô Tiện ngẩn người, nhờ ánh sáng thấy rõ đó là một bình sứ trắng không hiểu sao rất quen mắt, ngạc nhiên nói: "Lại đến nữa?!"
Lam Vong Cơ gật gật đầu.
Kỳ mưa móc trước của hắn chỉ cách đây chưa đầy nửa tháng, bây giờ lại tới, bản thân Nguỵ Vô Tiện cũng không tin nổi, thất thần nhìn bình Thanh Tâm đan hồi lâu, hỏi: "Sao ngươi biết?"
Lam Vong Cơ hỏi: "Chắc là cảm nhận được?"
Câu này không đầu không đuôi, Nguỵ Vô Tiện định hỏi "Cái gì", đột nhiên bị một mùi hương vô cùng quen thuộc đánh trúng. Giống như những cành thông đầy ắp tuyết, đổ ập xuống đầu hắn, rồi chợt biến mất, chỉ còn lại mùi đàn hương rất nhạt quanh quẩn. Nguỵ Vô Tiện ở trên giường thở dốc kịch liệt, biết là Lam Vong Cơ trong nháy mắt phóng rồi thu lại khí tức của mình, chỉ có Khôn Trạch trong kỳ mưa móc mới có thể cảm nhận rõ ràng – nhưng không đợi hắn phản ứng thêm lần nữa, nơi bí ẩn trong cơ thể lại nặng nề nảy lên một cái.
Cảm giác kịch liệt hơn rất nhiều so với khi ở trên thuyền, giống như đau, nhưng tinh tế và dày đặc hơn so với cơn đau, làm như muốn dậy lên những cơn sóng bên trong cơ thể, sau đó lan rộng thành một vùng rộng lớn như đã từng gặp phải. Lam Vong Cơ rót cho hắn một chén trà nhỏ, Nguỵ Vô Tiện theo bản năng nhận lấy, mới vừa ngồi dậy, lại cảm thấy có một thứ gì đó ươn ướt, từ từ chảy xuống từ giữa hai chân.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Nguỵ Vô Tiện cứng đờ ở trên giường, không thể nhúc nhích.
Chén trà lơ lửng giữa không trung, Lam Vong Cơ có chút lo lắng kêu hắn: "Nguỵ Anh?"
Hầu kết Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng trượt xuống một cái, làm như không biết nên nói gì, chỉ nói: "Coi như ta là Khôn Trạch không có kinh nghiệm gì...."