Chương gì vừa dài vừa khó hiểu, khó diễn giải:(
- ------------------------------------------------
Lúc Lam Vân Hằng khoảng năm tuổi thì mắc bệnh một trận, khi đó nó không có tên là Vân Hằng, cũng không kêu là Lam Trĩ. Nó vẫn được gọi là Giang Hạ, còn ở Liên Hoa Ổ.
Nó không nhớ gì về trận bệnh đó, đại khái là mê man hai ba ngày, có người nói nó phát ban, nhưng nó cái gì cũng không nhớ.
Sau khi hết bệnh, vị phu nhân vẫn chăm sóc nó dẫn nó đi gặp Giang Trừng. Giang Trừng đang ở sảnh chính được bao quanh bởi dòng nước uốn lượn của Liên Hoa Ổ, hôm ấy đại sảnh không có nghị sự, cũng không có đãi tiệc, từng chiếc bàn lặng lẽ bày ở đó, tấm màn lụa mỏng màu tím thướt tha buông xuống, khẽ đung đưa theo gió, quét qua mặt sàn đá xanh có khắc hình hoa sen, sảnh đường cao ngất và trống vắng nhìn một cái không thấy điểm cuối.
Lam Vân Hằng nắm tay người phụ nữ đi qua cánh cửa, cảm thấy mình đi thật lâu, mới nhìn thấy nam nhân mặc áo tím ngồi trên ghế chủ vị.
Vị phu nhân kia trước hết hành lễ nói: "Tông chủ".
Mọi người ở Liên Hoa Ổ đều gọi Giang Trừng là "Tông chủ", chỉ có hai người ngoại lệ. Một người là Kim Lăng, nó gọi Giang Trừng là "Cữu cữu".
Còn có một người nữa là Lam Vân Hằng.
Nó hành lễ nói: "Giang tông chủ".
Giang Trừng đang uống một chén trà nhỏ, không nói lời nào nhìn nó hồi lâu, Lam Vân Hằng cứ đứng trong sảnh chờ. Đợi Giang Trừng uống xong chén trà nhỏ kia rồi, hắn dùng một giọng nói mà Lam Vân Hằng thấy rất trầm, cũng không có cảm xúc gì để hỏi: "Đã giải thích rõ ràng rồi?"
Vị phu nhân kia thấp giọng nói: "Dạ, đã giải thích rõ ràng rồi".
Giang Trừng nói: "Để nó tự nói".
Lam Vân Hằng hỏi: "Nói chuyện gì?"
Vị phu nhân kia lén lút kéo nó một cái, như thể muốn nó im lặng, rồi nói: "Chuyện phát sốt".
Lam Vân Hằng liền nói: "Y sư bá bá nói con không ăn được cay, gặp đồ cay sẽ phát sốt, nổi ban, thể chất bẩm sinh như vậy, món ăn Vân Mộng lại có khẩu vị nặng, ở Vân Mộng sẽ nguy hiểm".
Nó xưa nay nói chuyện mạch lạc hơn so với những đứa nhỏ cùng tuổi, năm tuổi, mà nghe như sáu bảy tuổi, nghe người ta nói một lần là có thể hiểu, không hiểu cũng có thể nhớ kỹ, kể lại cũng phải được bảy tám phần. Trong Liên Hoa Ổ nếu có đứa nhỏ nào cỡ tuổi nó gặp rắc rối, chẳng hạn như đẩy ngã bình hoa, làm đổ đồ ăn, chọc phá chim yến này nọ, là luôn để cho Lam Vân Hằng đi nói.
Giang Trừng hỏi: "Vậy ngươi có hiểu được đây là ý gì không?"
Lam Vân Hằng nói: "Con phải đi".
Giang Trừng gật đầu rất nhẹ gần như không nhìn ra.
Lam Vân Hằng lại hỏi: "Con sẽ đi đâu?"
Giang Trừng nói: "Nên đi chỗ nào thì đi chỗ đó, còn có thể hại ngươi hay sao".
Vị phu nhân đứng bên cạnh Lam Vân Hằng thấp giọng nói: "Tông chủ".
Giang Trừng không nói nữa. Hồi lâu lại nói: "Vậy đi thôi".
Đó là lần cuối cùng Lam Vân Hằng nhìn thấy Giang Trừng trước khi nó gặp lại vào lúc tám tuổi.
***
Đồ đạc của Lam Vân Hằng đã thu dọn xong trước buổi tối hôm đó, chung quy không có gì quan trọng, vị phu nhân đó mặc cho nó một bộ quần áo màu trơn đã cũ, rồi tìm cho nó một bộ đồ mới hơn để đến sáng sớm hôm sau mặc, chẳng qua có mấy thứ đồ chơi nhỏ, Lam Vân Hằng hỏi qua vị phu nhân kia, đều không mang theo. Tháng trước Kim Lăng đến, mứt củ sen bọn chúng trộm được từ nhà bếp vẫn luôn giấu trong chiếc hộp nhỏ, đợi Lam Vân Hằng qua ngày sinh nhật, vào mùa hè, thứ này chắc cũng sẽ hoá thành nước đường, cho nên Lam Vân Hằng cầm ra ngoài, lén chia cho mấy đứa nhỏ ở cùng.
Khi trở về, thì thấy một bao đồ nhỏ đặt trên bàn, vị phu nhân kia ngồi ở cạnh bàn, đang lén lau nước mắt.
Lam Vân Hằng từ lâu đã biết vị phu nhân này không phải mẹ của nó. Nghe nói trước kia Liên Hoa Ổ từng gặp một trận tai hoạ lớn, bị đốt cháy một lần, vị phu nhân này về nhà thăm bố mẹ, đang ở nhà ngoại, may mắn tránh được, chồng cũng không may chết đi. Nàng cả đời này không tái giá, cũng không sinh con, chỉ chăm nom trẻ mồ côi trong Liên Hoa Ổ. Phụ nữ trong Liên Hoa Ổ nếu không phải họ Giang, thì chung quy chồng cũng là họ Giang, chỗ nào cũng đều là Giang tiểu thư và Giang phu nhân, bởi vậy Lam Vân Hằng chỉ gọi nàng là "Phu nhân".
Lam Vân Hằng nói: "Phu nhân đừng khóc".
Vị phu nhân kia khẽ thở dài, cười với nó một cái, lại vẫy nó qua. Vân Hằng ngồi trên người nàng, ngửi được mùi hoa sen thơm ngát trên tay áo nàng. Nàng xoa đầu Lam Vân Hằng, bàn tay mềm mại ấm áp, Lam Vân Hằng nghe nàng nói: "A Hạ, tông chủ không phải là đối xử với ngươi không tốt".
Lam Vân Hằng nói: "Con không cảm thấy ngài ấy đối xử với con không tốt".
Trong Liên Hoa Ổ rất nhiều đứa nhỏ không cha không mẹ, người ta nói mấy năm trước đều không bình yên, mạng người như cây cỏ, hở một chút là mất mạng, để lại những đứa bé ngây thơ. Lam Vân Hằng và bọn chúng ăn giống nhau, mặc giống nhau, đội những lá sen giống nhau, bẻ những đài sen giống nhau, ôm con chó nhỏ giống nhau, cùng nhau nghe Kim Lăng đến la hét, cứ thế trôi qua hết năm này đến năm khác.
Vị phu nhân kia thở dài, nhẹ nhàng quát quát gò má nó, thấp giọng nói: "Thật là cùng một dáng vẻ".
Lam Vân Hằng hỏi: "Cùng một dáng vẻ với ai?"
Vị phu nhân kia không nói gì, nhất thời lại bị ánh sáng nhảy nhót của ngọn đèn chiếu lên khiến ánh mắt ẩm ướt. Dừng một lát, nàng nói: "Lúc trước có một đứa trẻ, bằng tuổi với ta... Ta còn lớn hơn hắn một chút, hắn phải gọi ta là tỷ tỷ. Hắn cũng là, cho dù bị đánh đòn, quỳ từ đường, cho tới bây giờ cũng không nói người khác đối xử với hắn không tốt".
Lam Vân Hằng không nói gì, nó còn chưa từng quỳ ở từ đường. Từ đường của Giang thị không cho người khác bước vào, suốt ngày cũng không mở cửa. Mãi mới từng mở ra một lần, nó và đám nhóc len lén nhìn qua khe cửa, thấy bên trong đốt đèn suốt ngày đêm, bài vị dày đặc, không biết tại sao có vẻ hơi u ám đáng sợ.
Vị phu nhân kia thấy nó ngơ ngác lắng nghe, tự mình lắc lắc đầu, lại hắng hắng giọng, thấp giọng nói: "Đi ngủ sớm đi, sáng mai lên đường".
Lam Vân Hằng rốt cuộc hỏi: "Ta phải đi đâu vậy?"
Ngón tay vị phu nhân kia hết sức nhu hoà xuyên qua mái tóc nó, nhẹ giọng nói: "Cô Tô".
Hôm sau Vân Hằng được nhẹ nhàng đánh thức dậy. Tháng cuối mùa xuân, trời đã sáng từ rất lâu, nó lần đầu tiên nhìn thấy Liên Hoa Ổ vào thời điểm sáng sớm như thế, mùi cơm thơm lượn lờ bay đến từ sau bếp. Vị phu nhân kia dẫn nó đi ăn một miếng bánh làm từ khuôn có hình hoa sen, rồi kéo tay nó đi ra ngoài, đi dọc theo bờ hồ sen dài đằng đẵng, đi qua nhà thuỷ tạ quanh co mà Lam Vân Hằng quen thuộc, cuối cùng đến cổng lớn của Liên Hoa Ổ.
Có một người đứng đợi ngoài cửa, mặc bạch y, đeo mạt ngạch, dải lụa dài trắng tinh cũng bay phất phơ trong gió sớm dưới ánh nắng ban mai, tựa như tiên quân trong truyện cổ xưa mà Lam Vân Hằng từng nghe kể.
Vị phu nhân kia chỉ tay vào người đó, nói: "A Hạ, đi đi".
Người đó nghe vậy, cũng đi vài bước đến gần bọn họ. Đợi y đến gần, Lam Vân Hằng phát hiện vóc người y rất cao, so với Giang Trừng còn cao hơn, trên tay áo và trên mạt ngạch có thêu chìm hình vân văn.
Lam Vân Hằng hướng về vị phu nhân kia thi lễ xong, xoay người định đi, đột nhiên bị ôm chầm lấy. Túi quần áo nhẹ nhàng rơi xuống đất, Lam Vân Hằng ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trong mái tóc của vị phụ nhân đó, sau đó nhẹ giọng nói: "Phu nhân, con đi đây".
Vị phu nhân kia đáp lời, chậm rãi buông nó ra. Lam Vân Hằng nhìn thấy giọt lệ nơi khoé mắt nàng, vì thế nhẹ nhàng đưa tay lên, giúp nàng lau.
Nàng nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, nói: "Ngàn vạn lần bảo trọng".
Người nọ đứng không xa lắm, Lam Vân Hằng dáng người nhỏ bé, hình như nhìn thấy ngón tay y hơi hơi cử động trong tay áo. Nhưng thân hình người này cuối cùng không hề nhúc nhích, cũng không nói gì cả. Nhưng ngược lại vị phu nhân kia thấp giọng nói: "Hàm Quang Quân, xin lỗi".
Người nọ lặng lẽ lắc đầu. Vị phu nhân kia nhẹ nhàng đẩy Lam Vân Hằng về phía người nọ, Lam Vân Hằng liền đi qua, đưa một tay ra về phía người nọ.
Khựng lại một lát, cánh tay Lam Vân Hằng hạ xuống, người nọ cuối cùng giơ tay ra, nắm lấy tay nó.
Tay y ấm áp hơn so với tưởng tượng của Lam Vân Hằng.
Sau đó y bay trên một thanh kiếm màu bạc rất đẹp, Liên Hoa Ổ dần dần biến mất trong mây ngàn mù mịt. Ở Liên Hoa Ổ trẻ em ở tuổi Lam Vân Hằng không được leo lên kiếm, nhưng các sư huynh vẫn luôn trộm dẫn bọn chúng đi chơi, đây không phải là lần đầu tiên Lam Vân Hằng ngự kiếm, nhưng là lần đầu tiên ở trên độ cao như vậy.
Người nọ đột nhiên hỏi: "Có sợ không?"
Đây là câu nói đầu tiên y nói với Lam Vân Hằng. Giọng của y so với Giang Trừng còn trầm hơn, trầm hơn cả dự đoán của Lam Vân Hằng, nhưng nhẹ nhàng.
Lam Vân Hằng nói: "Không sợ".
Người nọ nói: "Ừm".
Lại trôi qua không tới nửa canh giờ, người nọ hỏi nó: "Có mệt không?"
Mặt trời dần lên cao, dưới bầu trời một mảnh vàng rực. Lam Vân Hằng vẫn chưa mệt, nhưng buồn ngủ rồi, nó học dáng vẻ của người nọ nói: "Dạ".
Sau đó thân hình nhẹ hẫng lên, đến khi Lam Vân Hằng phục hồi tinh thần lại, đã được người nọ bế lên. Một đứa nhỏ trong khuỷu tay của một nam tử trưởng thành không tính là cái gì, nhưng Lam Vân Hằng cảm thấy được y bế rất cố sức, y để đầu Lam Vân Hằng dựa vào vai mình, vẫn dùng giọng nói nhẹ nhàng kia nói: "Ngủ đi".
Trên người y không có mùi thơm mềm mại của các nữ nhân mà Lam Vân Hằng quen thuộc. Trên quần áo của y có một mùi hương lạnh lẽo hơn, trầm hơn, xa lạ, nhưng an toàn.
Ý nghĩ của cuối cùng trong đầu của Lam Vân Hằng trước khi ngủ là, đôi mắt của người này thật nhạt nha.
Hình như giống với mắt của nó.