"Ta đi theo ngươi!" Nguỵ Vô Tiện kêu lên trong giấc mơ, "Mau đưa ta về nhà của ngươi đi!"
Lam Vong Cơ mở to hai mắt.
Tiếng hét của Nguỵ Vô Tiện đã đánh thức chính hắn, nhưng không thể đứng dậy khỏi giường, vô số khuôn mặt trống rỗng trong mộng lượn lờ trước mắt, trước mắt chỉ có một mảnh mơ hồ. Lam Vong Cơ nói chuyện với hắn, mọi câu nói đều giống như nghe qua một tầng nước, hắn cũng chỉ có thể bất lực nhỏ giọng đáp lại, không biết Lam Vong Cơ rốt cuộc nghe được bao nhiêu.
Lam Vong Cơ nghiêng người xem vết thương trên bụng hắn, vạt áo trước bị y kéo ra rồi khép lại cẩn thận. Nguỵ Vô Tiện tuỳ ý nằm hồi lâu, rốt cuộc có chút sức lực, hỏi: "Ta đây là... bị sao vậy?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, lật mu bàn tay lên, nhẹ nhàng dùng các ngón tay rờ lên trán hắn. Tay y hình như hơi lạnh, Nguỵ Vô Tiện chưa phản ứng lại, chợt run rẩy mà không hiểu tại sao, Lam Vong Cơ lập tức rụt tay về, nói: "Thanh Tâm đan, có ảnh hưởng khá lớn đối với ngươi".
"..... Thanh cái gì đan?" Nguỵ Vô Tiện yếu ớt hỏi.
Lam Vong Cơ còn chưa kịp mở miệng, chợt thấy Nguỵ Vô Tiện ở trên giường đột nhiên mở to mắt, cố gắng chống người ngồi bật dậy.
Kim Lân Đài, Xích Phong Tôn, Kim Quang Dao. Kim Lăng.
Hắn nhớ ra rồi.
Lam Vong Cơ đưa tay đỡ Nguỵ Vô Tiện, nói: "Đừng tự ý cử động. Vết thương ở bụng thế nào?"
"Vết thương? Không sao... không đau..."
Nguỵ Vô Tiện vừa mới ngồi bật dậy, choáng váng không chịu nổi, Lam Vong Cơ để một tay lên vai hắn, hắn chỉ có thể tự ôm trán của mình.
Đợi đến khi mắt lấy lại được tiêu cự, hắn nói: "Sống lại một đời ai ngờ trở nên mong manh thế này, đâm một kiếm đã chịu không nổi".
Không đợi Lam Vong Cơ kịp mở miệng, hắn lại lẩm bẩm nói: "Ta đây đụng phải tà quái gì, tại sao lần nào cũng đều dính líu đến Khôn Trạch. Đời trước thì thôi, nhưng đừng nói Mạc Huyền Vũ này thật sự có được chân truyền của ta, kim đan cũng chưa có, thế nhưng đã biến thành Khôn Trạch trước rồi?"
Hắn vốn oán giận nhiều hơn là hoài nghi, nói đại mấy câu, lại nghe Lam Vong Cơ nói: "Vốn là vậy".
Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu lên: "..... Ngươi nói cái gì?"
"Khi ngươi hôn mê đã nhờ y sư trong nhà chẩn đoán," Lam Vong Cơ trầm giọng nói, "Thân thể này, vốn chính là Khôn Trạch".
Nguỵ Vô Tiện ở trên giường hoá đá.
Trí nhớ của hắn chậm rãi bắt đầu hoạt động. Về Kỳ Sơn Ôn thị, trong Xạ Nhật Chi Chinh, những tu sĩ Ôn thị đó được đồn đại không chỉ xâm lược thống trị tiên môn bách gia, mà còn vơ vét những đứa nhỏ có tiềm năng phân hoá trong dân chúng để độc chiếm. Những lời đồn này thật hay giả, hắn cũng không rảnh để xác minh, tất nhiên cũng không biết thật sự có người bẩm sinh đã có thể phân hoá thành Càn Nguyên Khôn Trạch hay không, nào ngờ sau nhiều năm đi lòng vòng, lại rơi đúng vào người mình.
Rốt cuộc hắn hỏi: "Ta... ở tuổi này, phân hoá?"
Lam Vong Cơ đỡ bả vai hắn, để hắn nằm lại xuống giường, rồi nói: "Có lẽ đã phân hoá từ lâu rồi, nhưng Khôn Trạch do bẩm sinh quá hiếm thấy, biểu hiện lại không bằng Khôn Trạch có kim đan, nên ngươi không phát hiện thôi.". Tiên Hiệp Hay
Y nói rất bình thản, giọng điệu không hề lên xuống, chỉ giống như dặn dò hắn uống nhiều nước và uống thuốc vậy thôi, nhưng Nguỵ Vô Tiện không hiểu sao cảm thấy một cơn nóng tăng vọt lên ở gáy, không nghe tiếp được nữa, lại không thể giả điếc trước mặt Lam Vong Cơ, chỉ đành quay mặt vào trong giường.
Lam Vong Cơ không nói nữa, hồi lâu, nghe thấy Nguỵ Vô Tiện khe khẽ thở dài một hơi.
Y hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì," Nguỵ Vô Tiện nói, "Chỉ là suy nghĩ Kim Quang Dao có biết việc này không. Nghĩ hắn bị đuổi xuống Kim Lân Đài, chắc hẳn lại có thêm một lý do nữa".
Lam Vong Cơ không nói.
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên giật mình: "Ngươi nói y sư nhà các ngươi đến đây hả? Chúng ta đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ sao? Nhỡ bị đại ca của ngươi phát hiện thì làm thế nào?"
Một người ở sau tấm bình phong nói: "Ta đã phát hiện rồi".
Lam Hi Thần không cố ý gây khó xử, cũng không có ý định chỉ nghe một phía từ Nguỵ Vô Tiện. Giờ hợi đã qua, Lam Hi Thần dẫn Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện đi Tàng Thư Các, Lam Vong Cơ vốn không muốn Nguỵ Vô Tiện đi cùng, nhưng Nguỵ Vô Tiện đã đứng lên khỏi giường, Lam Vong Cơ cũng không thể ngăn hắn được nữa.
Tuy nói đi được, nhưng dù sao tinh thần vẫn là hơi kém. Đêm đã khuya, dưới tầng hầm tối tăm, ngọn đèn trong Cấm Thư Thất mờ mờ, Nguỵ Vô Tiện lật vài trang sách, không khỏi dừng lại, xoa xoa mi tâm. Lúc đầu Lam Vong Cơ chỉ đứng đối diện nhìn hắn, hơi ngước mắt lên, mấy lần sau, dứt khoát đem mấy quyển sách của Nguỵ Vô Tiện bày ra trên bàn ngay trước mắt y, tự mình lật xem cho đến hết.
Lam Hi Thần muốn nói lại thôi.
Lật sách thật ra không lật ra được kết quả gì to lớn lắm, tóm lại là Nguỵ Vô Tiện tận mắt nhìn thấy đủ các trò của Kim Quang Dao, Lam Vong Cơ tin Nguỵ Vô Tiện, nhưng Lam Hi Thần không thể nào tin điều này trừ khi chính mắt y nhìn thấy mọi thứ.
Trời sáng dần, một chút ánh nắng ban mai ở phía đông xuyên qua màu trời u tối. Lam Vong Cơ đi gặp Lam Khải Nhân, Nguỵ Vô Tiện với thân phận đang che giấu hiện nay, chỉ có thể để Lam Hi Thần dẫn về. Trời còn chưa tới giờ mẹo, vẫn chưa sáng tỏ, bên trong Vân Thâm Bất Tri Xứ vắng vẻ không có ai, trước khi trời sáng có mùi sương đêm rất nồng đậm. Lam Hi Thần tinh thần không yên, đi khá chậm, Nguỵ Vô Tiện đành phải đi theo sau.
Đi đến gian tiểu trúc nơi Nguỵ Vô Tiện đang ẩn náu, Lam Hi Thần dừng chân hồi lâu, nhìn những bông hoa tím ngắt đung đưa trước sân, đột nhiên quay đầu hỏi: "Nguỵ công tử, ngươi biết gian nhà này là nơi nào phải không?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Tại sao Trạch Vu Quân cảm thấy rằng ta sẽ biết?"
Nói xong hắn không khỏi âm thầm hít một hơi. Hắn quen tuỳ ý với Lam Vong Cơ rồi, năm đó Ngu phu nhân ghét nhất cái tật hỏi ngược lại của hắn, như thể chỉ để cho thấy hắn kiêu ngạo như thế nào, lại làm nổi bật lên sai lầm của người khác vậy.
Lam Hi Thần chỉ nhìn hắn một cái, chậm rãi mở miệng.
Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn bất ngờ, làm như vận mệnh đã định, đứng trước gian nhà cũ kỹ này biết được những chuyện xa xưa vốn đã chôn sâu sáu thước, nhưng lại từ huynh trưởng của Lam Vong Cơ từ tốn kể cho hắn nghe.
Lam Hi Thần nói: "Vong Cơ từ nhỏ cũng là một đứa trẻ rất cố chấp".
Tiếng tiêu Liệt Băng lặng lẽ lan toả trong bóng đêm sáng tỏ, âm thầm như kể lể, trầm thấp như thở dài.
A Hạ, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nghĩ, Vân Hằng.
Lúc bọn hắn ở Thanh Hà, Lam Vong Cơ từng nói với hắn, Lam Vân Hằng từng học thổi tiêu với Lam Hi Thần, nhưng cũng không phải là dùng để ngăn cản kẻ địch, chỉ là Lam Vân Hằng "muốn học", thì Lam Hi Thần "nghe theo nó".
Lam Hi Thần biết rõ. Y biết Lam Vân Hằng là ai.
Lam Hi Thần đúng lúc này nói với Nguỵ Vô Tiện: "Bất quá nghĩ rằng Vong Cơ cũng sẽ không giấu giếm ngươi điều gì".
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên cảm thấy thở không nổi. Hắn muốn nói, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Một dự cảm chẳng có nguyên do bao trùm lấy, có một thứ gì đó to lớn và trống rỗng mắc kẹt trong cổ họng hắn, một vết nứt cứ cố chấp cắt ngang qua ký ức của hắn.
Hắn chỉ sững sờ nói: "Y không muốn nói, ta sẽ không hỏi".
Lam Hi Thần nói: "Nhưng với tính tình của Lam Vong Cơ, ngươi không hỏi thì y làm sao nói ra? Có một số việc, ngươi hỏi y cũng sẽ không nói".
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên kêu lên: "Trạch Vu Quân!"
Lam Hi Thần không nói nữa. Nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn không nói nên lời.
Hồi lâu, Lam Hi Thần không nói gì xoay xoay Liệt Băng trong tay, vẻ mặt trầm mặc đó khiến cho y có chút giống Lam Vong Cơ. Y nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, nói: "Nguỵ công tử, ngươi muốn hỏi cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Vân Hằng".
Đôi mắt Lam Hi Thần hơi mở to ra, không phải vì ngạc nhiên. Đủ loại cảm xúc phức tạp lướt qua trong đôi mắt sậm màu đó, trong bóng đêm nhìn không rõ, nhưng tràn ngập tiếng thở dài giống như tiếng tiêu lúc nãy của y vậy.
Nguỵ Vô Tiện nghe thấy Trạch Vu Quân xưa nay ôn hoà như gió xuân dùng một giọng nói rất trầm để hỏi: "Chuyện nào?"
"Ta không biết". Nguỵ Vô Tiện nói. Hắn cảm thấy lúc này không nên nhìn Lam Hi Thần, nhưng lại không biết nên để tầm mắt của mình hướng vào đâu.
"Ta cho rằng, ta cho rằng Vân Hằng nó... đã chết. Cho đến cách đây không lâu, ta mới biết được nó đang sống rất tốt đẹp, ngay trước mắt ta. Về mười ba năm này, mọi chuyện trong khoảng thời gian đó, ta... không biết gì hết".
Lam Hi Thần khe khẽ thở dài một hơi.
"Ta có lẽ không phải là người thích hợp nhất để trả lời tất cả điều này," Lam Hi Thần nói, "Lúc đầu, Vân Hằng cũng không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta nghe nói nó đến đây lúc khoảng bốn năm tuổi..."
"Không," Lam Hi Thần nói, "Sớm hơn thế".
Lần này đến phiên Nguỵ Vô Tiện mở to hai mắt.
Lam Hi Thần nói: "Đó là khi Nguỵ công tử ngươi... chết đi không bao lâu, có một hôm, tông chủ Vân Mộng Giang thị bỗng nhiên ngự kiếm đến, không đi qua sơn môn, trực tiếp đứng trước cửa Tĩnh Thất, đòi Vong Cơ ra ngoài gặp hắn, rồi chất vấn về một đứa nhỏ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ".
Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng hít một hơi.
"Vong Cơ không tiện gặp khách, môn sinh báo cho ta, sau đó ta đi gặp Giang thị tông chủ. Lúc đó Vân Thâm Bất Tri Xứ đúng thật là có một đứa nhỏ từ bên ngoài tới, cũng khoảng chừng ba tuổi, nhưng không phải là đứa trẻ mới sinh chưa đầy năm như lời Giang tông chủ nói," Lam Hi Thần nói rồi, nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện chỉ mờ mịt nhìn lại, khiến y khẽ nhíu mày, "Đến khi ta nói rõ, Giang tông chủ tức giận mắng một tiếng, rồi ngự kiếm rời đi giống y như lúc tới".
"Khoảng nửa năm sau, Giang tông chủ lại đến mà không thông báo trước. Khi đó là đêm khuya, hắn phạm vào cấm chế của sơn môn, bởi vậy ta biết được tin tức đầu tiên, ngăn lại trước khi hắn đi đến Tĩnh Thất, hỏi hắn vì sao thân là người đứng đầu một gia tộc, mà năm lần bảy lượt đến cửa quấy nhiễu không xem quy tắc giới hạn của Vân Thâm Bất Tri Xứ ra gì. Giang tông chủ chỉ nói hai chữ, 'cứu người'."
"Ta tưởng có đệ tử Lam thị đi săn đêm gặp nạn ở Vân Mộng, mới suốt đêm đi theo Giang tông chủ đến Liên Hoa Ổ, nhưng lại thấy được một... đứa trẻ vừa đầy năm không bao lâu, đang bệnh hấp hối".
Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng nói: ".... A Hạ".
"Khi đó có y sư bên cạnh, chỉ nói con của Càn Nguyên Khôn Trạch, lúc nhỏ cần khí tức của cha mẹ nuôi dưỡng bảo vệ, nếu không cơ thể sẽ rất dễ yếu ớt, dễ bị co giật, dễ bị nhiều bệnh. Khi ta nhìn thấy Vân Hằng, ta đã hiểu ngay mọi chuyện".
Lúc này Lam Hi Thần hỏi: "Nguỵ công tử, ngươi có biết Vân Hằng giống ai không?"
Nguỵ Vô Tiện đành phải trả lời: "Khi nó ngủ giống ta, nhưng cũng không quá giống. Lúc hành động này nọ hơi giống Lam Trạm, nhưng càng nhiều hơn là nét mặt...."
Lam Hi Thần nói từng chữ một: "Mặt mũi Vân Hằng, lúc bình thường cực kỳ giống mẫu thân của ta".
Nguỵ Vô Tiện hơi há miệng ra, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Lam Hi Thần nói: "Đêm đó ta liền bế Vân Hằng trở về, giao cho Vong Cơ. Sau một thời gian Vân Hằng cuối cùng hoàn toàn bình phục, ta lại gửi trả về Liên Hoa Ổ".
Nguỵ Vô Tiện thốt lên: "Tại sao?!"
Lam Hi Thần nhìn hắn, nét mặt lại giống y như Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Tại sao... không giữ lại Vân Thâm Bất Tri Xứ?"
Lam Hi Thần nói: "Ý của Giang tông chủ là, lệnh sư tỷ, Kim phu nhân, khi còn sống, từng gửi gắm đứa nhỏ cho hắn. Mà Vong Cơ và ngươi lúc đó vẫn chưa làm lễ, hơn nữa tất cả thế gia đều biết Nguỵ công tử ngươi là Càn Nguyên".
Y không trực tiếp nói rõ, Nguỵ Vô Tiện hít sâu một hơi, lấy tay đỡ trán.