[Vong Tiện] Thuỳ Ký Vân Đoan

Chương 17: Trường Sinh (C)



Quả thực, bọn hắn vừa đáp xuống đất, đã nghe giọng Ôn Tình hét lên: "A Ninh!"

Trong thời gian ngắn khắp nơi trên Loạn Tán Cương đã trở thành cảnh tượng hỗn loạn hơn sự hỗn loạn mọi khi. Lam Vong Cơ đi ngăn cản những hung thi đang quậy phá lung tung, tiếng đàn boong boong vang lên ba tiếng đã giải quyết xong, Nguỵ Vô Tiện có ý định khống chế Ôn Ninh đang phát cuồng, không nghĩ đến a Uyển còn đeo trên đùi hắn, bước tới bước lui gặp rất nhiều khó khăn. Ôn Ninh sau khi phát cuồng thì động tác rất nhanh, vừa đảo mắt đã nhào tới, Nguỵ Vô Tiện hít mạnh một hơi, trong lúc gấp rút xoay người bảo vệ phía trước, nhằm giảm nhẹ hậu quả của lần tấn công này.

Đột nhiên lại nghe Ôn Tình kêu lên: "Đừng làm cho hắn bị thương!"

Đây không phải nói với Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện chưa kịp phản ứng, đầu vai chợt bị người ta đẩy một cái không nhẹ không nặng, hắn không có phòng bị, lảo đảo bước tới năm bước, quay đầu lại thấy Lam Vong Cơ đã trúng đòn của Ôn Ninh, một người một hung thi đều cùng tự lùi lại mấy thước, sắc mặt Lam Vong Cơ không đổi, mạnh mẽ lật tay khảy đàn, bảy sợi dây đàn vang lên xuyên qua bầu trời, gió núi rào rạt, chấn động đàn quạ bay ào lên trời.

Ôn Tình đành phải bất đắc dĩ kêu lên lần nữa: ".... Thủ hạ lưu tình!"

Nguỵ Vô Tiện vội vàng rút sáo ra, đồng thời phóng ra một loạt 12 lá bùa, không quên quay đầu nói với Lam Vong Cơ: "Ta dụ hắn, ngươi áp chế, lần này chắc là được".

Lam Vong Cơ đàn nhẹ tay hơn, hỏi: "Kiếm của ngươi đâu?"

Nguỵ Vô Tiện đầu cũng không quay lại: "Không biết vứt ở đâu từ lâu rồi!"

Sau đó hắn vung tay áo, đưa Trần Tình lên môi, hai người hợp lực rốt cuộc ngăn chặn được Ôn Ninh. Nguỵ Vô Tiện nhiều ngày nay không đánh một trận lớn như vậy, thấy Ôn Ninh quỳ xuống đất, tiếng sáo cũng dần dần nhỏ lại, hắn ngừng không thổi nữa, đè ngực ho một tiếng, thế nhưng càng ho càng dữ dội, phun ra một ngụm máu. Sắc mặt Lam Vong Cơ biến đổi, tiếng đàn lập tức ác liệt lên, dây đàn rung giống như băng lở triều dâng.

Ôn Tình ở giữa hai người, thật sự không biết nên nhìn người nào, rơi vào thế hết sức khó xử, đột nhiên nghe được Ôn Ninh khàn giọng kêu lên: ".... Công... tử..."

Ôn Tình thét lên một tiếng chói tai, xoay người lập tức nhào về phía Ôn Ninh, hoàn toàn không để ý đến Nguỵ Vô Tiện bên này. Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ vào cánh tay Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ dừng tay đàn, một tay ôm đàn, tay kia vòng qua lưng Nguỵ Vô Tiện, dùng khuỷu tay kia đỡ hắn, gần như muốn ôm lấy Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện dùng mu bàn tay lau máu bên khoé miệng, vội vàng xua tay nói: "Không sao không sao, vừa rồi dùng sức quá nhiều..."

Người Ôn gia bên cạnh đã sớm cất tiếng hoan hô chúc mừng, Ôn Tình ôm đệ đệ của nàng, khóc đến rung đồi lở núi giữa đám đông, đột nhiên cố nén cơn khóc nức nở, hét to có chút lạc giọng về phía Nguỵ Vô Tiện: "Ngươi... khụ khụ... ngươi còn không đi nằm!"

Nguỵ Vô Tiện vừa định nói "Không cần", Lam Vong Cơ đã hỏi: "Bên kia?"

Nguỵ Vô Tiện đành phải chỉ về hướng Phục Ma động. Trong động vẫn là tình trạng hắn đi ra ngoài sáu ngày trước, đống đồ vật linh tinh bừa bãi đầy bàn đầy đất, còn có một lớp bụi mỏng. Nguỵ Vô Tiện coi như không thấy, ngồi lên chiếc giường đá mà một nửa chất đống các mảnh bản thảo, kéo tấm chăn bông bên nửa giường chui vào nằm, vừa nhấc mắt thì thấy Lam Vong Cơ đứng bên cạnh giường, nhìn tới nhìn lui, trong động này chắc chắn cũng không có chỗ trống nào để ngồi.

Vì thế hắn xích vào trong một chút, mặt dày nói: "Hàm Quang Quân, ngồi".

Hắn vốn tưởng rằng Lam Vong Cơ sẽ cự tuyệt, nhưng không ngờ Lam Vong Cơ không chút suy nghĩ, ngồi ngay lên mép giường của hắn, giơ tay cầm lấy bàn tay hắn đang để trên tấm chăn.

Nguỵ Vô Tiện sợ đến mức suýt phát run: "Ngươi làm gì?"

Lam Vong Cơ nói: "Thương thế của ngươi".

Nguỵ Vô Tiện nói một cách khô khốc: "Không tính là bị thương gì, rất nhiều ngày không làm gì mạnh, đột ngột kích thích đến huyết mạch mà thôi. Đừng lãng phí linh lực của ngươi".

Hắn còn ôm cái tay đó ở trước người, sợ Lam Vong Cơ muốn bắt mạch cho hắn, tại phát hiện ra mạch tượng khác thường của hắn, những gì hắn khổ sở che giấu đều sẽ bại lộ. Lam Vong Cơ thấy hắn bảo vệ nhanh như vậy, cánh tay đang vươn ra của mình chậm rãi thu về. Ánh sáng bên trong rất u ám, xa xa còn có huyết trì phát ra ánh sáng lân quang mờ mờ, gương mặt Nguỵ Vô Tiện rõ ràng tái nhợt, mím môi không nói lời nào, thoạt nhìn thế nhưng có vẻ hơi nghiêm nghị đáng sợ.

Hắn nghe được Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh".

"Cái gì?" Nguỵ Vô Tiện hỏi, không đợi Lam Vong Cơ trả lời, lát sau lại nói, "Bên ngoài không sao. Cho dù thứ gì lợi hại đi nữa, ta đều khống chế được".

Hàm ý trong câu kia giống như sợ Hàm Quang Quân chính nhân quân tử chém chết hung thi Ôn Ninh vô tiền khoáng hậu. Lam Vong Cơ khựng lại một chút, mở miệng lại nói: "Vậy nếu ngươi xảy ra vấn đề thì sao?"

Nguỵ Anh nói: "Ta càng không việc gì. Hiện giờ không việc gì, sau này cũng sẽ không có việc gì. Ta sống ở đây cũng rất tốt, thật sự, núi còn lớn hơn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, càng miễn bàn là tự do hơn. Ồ, hay là ngươi ở lại ăn chút gì đó đi? Phòng bếp này của chúng ta, đúng, chính là ở phía sau động, làm đồ ăn cũng ngon hơn so với đồ ăn nhà của ngươi...."

"Nguỵ Anh," Lam Vong Cơ nặng nề nói, "Ngươi biết ta có ý gì".

Nguỵ Vô Tiện hồi lâu không nói chuyện, sau đó chậm rãi hít một hơi thật dài.

Hắn nói: "Lam Trạm, ngươi là một người rất tuyệt vời, những lời thừa thãi ta đã nói nhiều như vậy, tại sao vẫn không ngăn được đề tài của ngươi".

Hắn hình như thật sự đã nói quá nhiều, cổ họng ngứa ngáy, bắt đầu ho lên nhưng cố nén trong ngực, mặt mày nhăn lại. Lam Vong Cơ lại duỗi tay tìm tay hắn, Nguỵ Vô Tiện lại trốn, Lam Vong Cơ rũ mắt, ngón tay lẳng lặng đè lên mép tấm chăn nhìn không ra màu gì trên chiếc giường kia của Nguỵ Vô Tiện.

Giọng Ôn Tình đột nhiên vang lên ngoài cửa động: "Tại sao ngươi còn chưa nằm xuống?"

Nguỵ Vô Tiện cao giọng nói: "Lam Vong Cơ làm chứng, ta nằm mà".

Ôn Tình xì một tiếng: "Ngươi ba tuổi à?"

Nàng nói xong, đi tới gần cùng một chút ánh lửa sáng ngời. Ôn Ninh hơi ngây ngốc theo sát phía sau, bưng nước trà không có lá trà và cây nến mới. Lam Vong Cơ ngẩng đầu liếc nhìn một cái, ngồi ở mép giường Nguỵ Vô Tiện không nhúc nhích, mắt Ôn Tình vẫn còn đỏ, giọng cũng khàn, nhưng nàng nói: "Để ta khám cho hắn. Ta là Ôn Tình của Kỳ Sơn".

Nguỵ Vô Tiện trong chớp mắt đó không hiểu sao lại cảm thấy, nếu người khác lên tiếng, Lam Vong Cơ chắc chắn sẽ không tránh ra. Nhưng danh tiếng của người làm nghề y so với người khác có tác dụng hơn rất nhiều, Lam Vong Cơ không nói gì đứng lên, đổi cho Ôn Tình ngồi bên giường hắn, nắm cổ tay hắn thăm khám, nói: "Không có việc gì, ngươi lo ngủ đi, tĩnh tâm một chút. Hàm Quang Quân, chỗ này của hắn bừa bộn kinh người, đi ra ngoài ngồi đi".

Không ngờ Nguỵ Vô Tiện trở tay chụp lấy cổ tay nàng. Ôn Tình quay đầu, nhìn vào trong mắt của Nguỵ Vô Tiện, hắn lẳng lặng, lắc lắc đầu khó mà nhìn thấy được, lời muốn nói vừa nhìn là hiểu ngay.

Ôn Tình lạnh giọng nói: "Ngươi xem là ta ai hả?"

Nàng vừa nói, vừa bất mãn, nhét tay Nguỵ Vô Tiện vào trong chăn giống như nhét khúc củi. Lam Vong Cơ vẫn còn đứng bên cạnh nhìn thấy, ngọn nến trong bầu không khí lưu chuyển trong động lắc lư loang lổ. Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình có lẽ thực sự mệt mỏi, lúc đầu vẫn nhìn chằm chằm vào thân hình mặc áo trắng của Lam Vong Cơ, sau đó nhắm mắt lại, dính vào nhau như thể đánh cũng không thể nạy ra, đầu nhẹ nhàng nghiêng quá chìm vào giấc ngủ.

***

Hắn ngủ không lâu, nhưng rất sâu, khi tỉnh lại ánh nến dĩ nhiên đã tắt, một vệt nắng hoàng hôn đậm đà kéo dài trên mặt đất, chiếu ra bóng người ở bên giường.

Lúc nhận thức được đó không phải là bóng Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy trái tim mình chìm xuống.

Ôn Tình lại nói: "Y vừa rồi còn nhìn ngươi, thấy ngươi sắp tỉnh, tự mình xoay người đi rồi".

Nguỵ Vô Tiện không biết việc này buồn cười ở chỗ nào, nhưng lại nghe rõ ràng mình cười lên một tiếng.

Ôn Tình nói: "Thân thể hiện giờ của ngươi, còn mạo hiểm như vậy một lần nữa, sư phụ của ta cũng không cứu được ngươi".

Nguỵ Vô Tiện không biết cũng không quan tâm sư phụ của nàng là ai, cảm thấy lời này đại khái cùng ý với câu nói "Lam Khải Nhân tiên sinh cũng không dạy được ngươi" để nói với đệ tử hư hỏng, chỉ nói: "Lần này không phải vì Ôn Ninh hay sao?"

Theo lý thì đúng là như vậy, Ôn Tình chẳng có cách nào, thở dài: "Ngươi biết ta có ý gì".

Nguỵ Vô Tiện ngược lại cảm thấy thú vị: "Các ngươi tại sao đều nói với ta như vậy".

Ôn Tình không thèm để ý đến hắn, nói: "Y vẫn còn ở bên ngoài, ngươi cũng nhanh sửa sang lại quần áo đi ra đi".

Cuối giường đã để một bộ đồ mới, nàng sẵn tay chỉ, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện nhạy cảm thấy một chút màu trắng trên bộ hắc y, lên tiếng: "Khoan đã! Khăn tay kia..."

"Sao vậy? Bà bà đã giặt sạch cho ngươi rồi," Ôn Tình quay đầu lại, nói thêm một câu, "Mua ở trên trấn đúng không? Đã lâu không gặp chất vải tốt như vậy... Rốt cuộc ngươi có mua hạt giống củ cải không vậy?!"

Nguỵ Vô Tiện chỉ lắc đầu, khẽ mỉm cười, nói: "Ta phải thay quần áo".

Đến khi hắn thay quần áo xong lắc lư đi ra khỏi động, liếc mắt một cái đã thấy Lam Vong Cơ đứng ở bên cạnh con đường xuống núi, đeo đàn mang kiếm, dĩ nhiên là trong tư thế chuẩn bị xuất phát, một thân quần áo như sương như tuyết bị ráng chiều rọi xuống thành ánh đỏ ấm áp.

Trên đùi y còn đeo một tên nhóc Ôn Uyển.

Nguỵ Vô Tiện tiến đến, ngồi xuống gỡ a Uyển ra, vỗ vỗ bụi đất trên người đứa nhỏ, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Ngươi sắp đi?"

Lam Vong Cơ trầm mặc, Ôn Uyển bên cạnh bị Nguỵ Vô Tiện nắm cánh tay, hỏi: "Ca ca không ở đây ăn cơm với chúng ta sao?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ca ca này trong nhà có cơm, không ở lại được".

Lam Vong Cơ gật gật đầu.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta tiễn ngươi".

Hắn nói xong, đưa a Uyển đến giao vào tay một nữ tử đi giặt quần áo trở về ở bên cạnh, xoay người đi cùng Lam Vong Cơ xuống núi.

Bọn hắn trầm mặc đi đường một hồi lâu, khi đến chân núi trời chiều gần như đã tối hẳn, lại không hẹn mà cùng nhau dừng bước. Bọn hắn đều giống như có chuyện muốn nói, nhìn lẫn nhau, trời tối dần đến mức bọn hắn sắp không còn nhìn rõ mặt nhau nữa, sau đó thế mà Lam Vong Cơ mở miệng trước: "Bảy ngày sau, đám hỏi của hai gia tộc. Lệnh sư tỷ, và Kim Tử Hiên của Lan Lăng."

Nguỵ Vô Tiện bỗng dưng ho một tiếng, thật ra không giống khó chịu, ngược lại giống như bị sặc nước miếng của chính mình. Có rất nhiều cảm xúc xoay chuyển nơi đáy mắt của hắn, kinh ngạc, phẫn nộ, không cam lòng, mất mát, mờ mịt, nhưng sau một lúc lâu hắn chỉ nói: "Thôi, tiện nghi cho tên nhãi Kim Tử Hiên kia rồi".

Dừng một chút, hắn lại nói: "Ta luôn cảm thấy... còn rất nhiều điều muốn nói với ngươi, ví như muốn hỏi thử xem ngươi cảm thấy hôn sự này như thế nào, lại ví như ngươi hỏi ta nhiều vấn đề như vậy, nhưng ta không giống bây giờ, thì sẽ giống như thế nào? Thế gian này rõ ràng có rất nhiều con đường, thẳng đến lúc người ta tự mình chọn ra con đường, mới phát hiện con đường có thể đi đến đích luôn luôn chỉ có một, thông thường còn không phải là con đường dương quan".

Đôi môi Lam Vong Cơ hình như hơi động đậy, ánh sáng quá yếu, Nguỵ Vô Tiện nhìn không rõ, cũng chỉ đành nói tiếp.

Hắn nói: "Nhưng điều ta muốn nói nhất thật ra là... cám ơn. Cám ơn ngươi hôm nay đi theo giúp ta, cũng cám ơn ngươi nói cho ta biết tin thành thân của sư tỷ ta. Đúng sai tại mình, khen chê do người, chẳng bàn được mất. Chuyện sau này, trong lòng ta biết rõ".

Lam Vong Cơ hơi nghiêng đầu, nhắm mắt lại.

Thân thể y đột nhiên cứng đờ lại.

Cánh tay Nguỵ Vô Tiện đặt lên vai y, đưa ra sau gáy y, thế rồi rất nhẹ, rất nhẹ mà ôm y một cái.

Bọn hắn thực ra cách nhau khá xa, thậm chí ngực gần như không đụng nhau. Nguỵ Vô Tiện giống như sợ Lam Vong Cơ đẩy hắn ra, chỉ có bả vai tiến lại gần, những sợi tóc không buộc chặt nhẹ nhàng phất qua cổ Lam Vong Cơ.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Cám ơn ngươi, Lam Trạm".

Hồi lâu, một bàn tay Lam Vong Cơ rất nhẹ, rất nhẹ phủ lên lưng Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện vào khoảnh khắc dán sát vào đó liền hơi nhúc nhích, rất nhanh buông Lam Vong Cơ ra, chỉ có chóp mũi còn mùi đàn hương thoang thoảng trên người của người đối diện.

Tay Lam Vong Cơ chưa kịp rút lại, đầu ngón tay chợt có vật gì đó lướt qua, là Nguỵ Vô Tiện đưa tấm khăn tay kia cho y, rồi cười rất nhẹ với y.

Vải lụa mềm mại vốn hẳn là hơi lành lạnh, lúc này đã nhiễm chút hơi ấm cơ thể rất nhạt khó phát hiện. Lam Vong Cơ chậm rãi cất khăn vào trong tay áo, hồi lâu, y nói: "Ừm".

Xa cách nhau từ đây.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv