Say Gối Ngân Hà
- --------------------
U ám che khuất mặt trời, ngày tối tăm, yêu ma làm loạn, ngự kiếm không được. Thêm một trăm tu sĩ nhát gan không dám ra, địch trong tối, ta ngoài sáng, mỗi người rút kiếm ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
Hành động của bọn họ coi như bí mật, một đường đến đây nhưng chỉ gặp vài người Ôn gia bị tụt lại phía sau, vừa hỏi cái gì cũng không biết, rõ ràng là tên vô dụng. Vào thôn Ôn gia chiếm làm chỗ dừng chân, không nghe được tiếng gà tiếng chó, bóng người lại càng không cần nhắc tới.
Kế không thành?
Sợ là đối phương đã lấy được tin tức từ chỗ nào đó, đã trốn đi, nhân cơ hội cho một hắn một đòn nghiêm trọng.
Trong tình hình này người nhạn quân phía trước vẫn có thể tản bộ như đi chơi, nhìn kỹ trong tay hắn còn ném hai quả nho, ném lên nháy mắt quả nho liền vào miệng.
Chỗ nào giống tới đánh giặc?
Một đám tu sĩ phía sau hắn nhịn không được mở miệng nói: "Này, ngươi như này hình như không tốt lắm đâu?"
Tán tu ở gần hắn thấy rõ ràng, dọc theo đường đi hắn ăn bốn năm quả nho, vừa ăn vừa mang cành nho chưa khô làm thành một cái vòng, ngón trỏ móc lấy nó quay mấy vòng trong không trung. Những người khác lúc nào cũng đều cảnh giác chịu khổ, Ngụy Vô Tiện làm sao có thể một mình hưởng thụ như vậy?
Người trong quân đều nghe nói tên tuổi quỷ đạo uy mãnh của hắn, nhưng rốt cuộc không tu đạo bình thường, người lại vừa nhược quán, làm sao kêu người tin phục?
Gió thổi to làm cho vạt áo màu đen bay phấp phới, Ngụy Vô Tiện quay đầu, liếm liếm môi dưới có chút nước của quả: "Sáng sớm ta đã nói, không cần lo lắng, ta biết bọn họ ở đâu."
Tuy là nói thế, nhưng địch chưa lộ hình, ngoại trừ hắn ai có thể an tâm?
Tán tu lắc lắc đầu, còn muốn nói gì đó, một thứ gì đó phá gió chớp mắt bay qua, khi sắp chạm đến mặt hắn, từ trong bùn đất nhảy ra một cái bạch cốt, tay chuẩn xác bắt được mũi tên tẩm độc biến thành màu đen.
Mọi người rùng mình, nhanh chóng đem linh kiếm trong tay nhắm vào hướng mũi tên bay tới.
Tán tu mở to hai mắt nhìn chậm một chút mới lui ra phía sau, hô hấp dồn dập, thần hồn chưa ổn định.
Ngụy Vô Tiện không nhanh không chậm đem vòng nho nắm trong tay, hài lòng quơ quơ, cười chưa tới đáy mắt: "Nhìn đi, đừng nóng vội, đây không phải tới rồi sao."
Vừa dứt lời, bốn phía nhà cỏ rách nát một phòng lại một phòng sụp, gió cát vào mắt, cỏ tranh bay tán loạn, trong cát vàng vụt ra một người mặc Ôn gia giáo phục, nháy mắt xung quanh hiện lên ánh đao ảnh kiếm, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, sinh mệnh lập tức trôi đi.
Quỷ đạo kỳ lạ quá mức, rất nhiều kỹ xảo chưa từng nhìn thấy, Ngụy Vô Tiện đốt một cái đồ án phù trú không rõ, vậy mà sau đó không còn thấy bóng dáng của hắn.
Tán tu đã đạt đến Kim Đan kỳ sớm, hạ quyết tâm hiệp nghĩa vì thiên hạ, không chạy theo nhiều nhà hậu đãi, nay Xạ Nhật Chi Chinh vì bá tánh an khang liền hưởng ứng lệnh triệu tập, xem như một trong những người có thực lực tương đối mạnh trong đội ngũ một trăm người. Lúc này bị năm Ôn gia tu sĩ vây công vẫn không rơi vào thế hạ phong, tay trái dùng kiếm tay phải ngưng quyết, ổn định tâm trí liền đánh bại từng người.
Đang muốn đi giúp những người khác lại nghe thấy phía trước một tiếng gầm rú thê lương: "Trưởng lão-------! Ngụy tặc đê tiện! Ngươi dám.......!"
Hoá ra vừa mở màn không lâu, Ngụy Vô Tiện đã một mình đoạt được đầu của thống lĩnh quân địch.
Người Ôn gia kia lại kêu: "Mau! Những người còn lưu lại mau bày trận!"
Chậm.
Vài tiếng sáo ngắn ngủi vẽ một nét kết thúc vào tính mạng của chúng, vô số quỷ vật xuất hiện, mắt lộ tham lam, thấy người Ôn gia liền cắn. Trậm này tu sĩ Ôn gia không nhiều lắm, gần như mỗi người đều bị ít nhất ba bốn quỷ vật cuốn lấy. Tình cảnh làm người ta sợ hãi quá mức, có người đã từng xem qua liền không muốn xem lại.
Ngụy Vô Tiện nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt lập loè, khoé môi hơi câu có vài phần mị hoặc, sắc mặt càng thêm động lòng người.
Hướng tây nam còn lại mấy gian nhà cỏ bốc cháy, hoá thành liên kết linh lực liên tiếp bốn năm chỗ được bày biện vị trí tượng đá kì lạ, nhất thời ánh lửa loá mắt, rất nhiều tu sĩ không kịp phản ứng bị trận pháp Ôn gia vây chặt.
Khi trận pháp sắp được nối liền, một quỷ nhảy vào bóng đêm giết chết một tu sĩ khống chế trận pháp.
Quân địch đại loạn. Người lĩnh quân vung cây sáo lên chỉ thẳng vào một mảnh hắc ám, hạ lệnh tấn công.
Hai bên tu sĩ đều bị tách ra, rất mau tu sĩ Ôn gia đã hiện ra ưu thế nhân số.
Tán tu đâm một kiếm về phía trước rồi rút ra sau, chuôi kiếm nhận linh lực đánh một đòn nghiêm trọng vào bụng một người, nháy mắt liền có hai người ngã xuống đất. Nhưng mà đối phương thực hiện tác phong của Ôn gia, vây công cực kỳ đúng chỗ, rất nhanh đã có ba tu sĩ có tu vi không khác hai người vừa rồi bao nhiêu từ phương hướng khác đánh tới, không ít người chính là bị vây chết như vậy.
Không biết Ngụy Vô Tiện kia làm gì, sửa một buổi trưa, tiếng sáo làm người sợ vỡ mật kia chỉ ngẫu nhiên vang lên, càng đừng nói tới những lời trong miệng của đám người theo đuổi cuồng nhiệt là "thổi hết đêm dài."
Thời khắc mấu chốt còn không dựa vào bản thân được. Tán tu đã nỏ mạnh hết đà, miễn cưỡng chém ra một kiếm cuối cùng có linh khí, mũi kiếm đâm thủng làn da khô nứt đoạn đi ba mạng người, lại không thể tiếp túc đối phó kẻ địch tiếp theo.
Đội quân do Ôn trưởng lão dẫn dắt, làm sao dễ đánh như vậy? Lại còn ở trong doanh địa của địch, không hề có ưu thế địa hình. Chỉ là không biết mấy trưởng lão trong truyền thuyết do Ôn Nhược Hàn chính tay bồi dưỡng ở chỗ nào, người ta nói thủ hạ của bọn họ có tố chất huấn luyện, am hiểu đánh phối hợp, rất khó đối phó.
Một trăm tu sĩ tới từ các gia tộc, ngày thường lại không được huấn luyện dù là đơn giản nhất, kinh nghiệm tác chiến đều là số không.
Vốn dĩ không định lấy ít người như vậy, là vì nhiều người đi bộ theo đội quân lớn đi Bất Dạ Thiên, bên kia có các tông chủ của các gia tộc, nhiều tu sĩ mạnh, so với bên này an toàn hơn nhiều. Mà ở chỗ này đương nhiên là người không được người khác thích, bị xa lánh đáng thương, tu vi không đồng đều.
Gió to cát vàng hỗn loạn bay vào mũi người, làm vật đong đưa không ngừng, từng trận ù tai, tán tu quỳ một gối xuống đất, đưa lưng về phía hoàng hôn, híp mắt nhìn kiếm càng ngày càng gần.
"Ngụy Vô Tiện! Ngụy tặc! Ngươi không được chết tử tế!!"
"A --"
Lại là tiếng người Ôn gia kêu thảm thiết.
Quỷ lực sĩ dùng lực rất lớn nhấc vài người lên cao cao, đôi mắt chớp chớp chảy máu, thân mình cồng kềnh nhảy nhảy, giống như tranh công mở ra mồm to đầy máu với tu sĩ chạy chậm.
Ngụy Vô Tiện phun ra mấy hạt nho nhỏ, nói: "Mời tùy ý."
........Hắn như thế nào còn chưa ăn xong mấy quả nho?
"Kiếm của ngươi, chắc là vừa rồi bay ra, cầm chắc nó."
Tán tu ngơ ngác nhìn, liền ngay cả hắn ném kiếm của mình sang cũng quên đón, thanh kiếm đáng thương rơi xuống đất phát ra tiếng vang không nhỏ.
Trần tình còn ở chỗ đai lưng, hoá ra hắn không cần dùng sáo vẫn có thể ngự quỷ.
Ngụy Vô Tiện líu lưỡi nói: "Ta chẳng qua chỉ rời đi một lát đánh rớt mấy cái trưởng lão thôi, những người còn lại không làm nên cái gì, các ngươi làm sao lại thành như vậy?"
Cho nên trưởng lão Ôn gia không phải không xuất hiện, mà là bị một mình hắn giải quyết.
"Ngụy Vô Tiện ở chỗ này! Mau! Người tới đây mau lên!"
"Giết chết hắn --"
- -------------------