"Lam Trạm, Lam Trạm." Nguỵ Vô Tiện thấp giọng gọi hắn.
Lam Vong Cơ thoáng ngẩng đầu nhìn hắn một chút, ánh mắt ra hiệu hắn đừng nói.
Trên đài, người chủ trì đang cao giọng đọc lời khấn, Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần nghiêm nghị ngồi một bên, toàn thể ánh mắt tân khách trong hôn trường đều tập trung lên người của bọn hắn, Lam Vong Cơ cũng không biết vì sao lúc này Nguỵ Vô Tiện lại bỗng nhiên gọi y.
Nguỵ Vô Tiện cười xấu xa nói: "Một tí nữa ta phải làm một việc đại sự, ngươi giúp ta nha!"
Lam Vong Cơ cũng không hỏi cụ thể là việc gì, chỉ nhẹ gật đầu.
"... ba bái chín khấu trời tròn đất vuông, châu liên bích hợp, loan phượng hiện lên tường, mang thành kính chi tâm, đi cung kính chi lễ. Người mới tiến lên, nhất bái thiên địa...."
Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ liếc nhau, nhìn thấy rất nhiều ý cười trong mắt lẫn nhau. Bọn hắn sóng vai tiến lên phía trước, nhìn chăm chú vào tân khách, nhìn chăm chú trưởng bối, dựa theo thủ tục làm bái lễ.
Người chủ trì lại nói: "Nhị bái cao đường.."
"Phu thê giao bái"
Nghe được hai chữ này, khoé môi Nguỵ Vô Tiện nhếch lên, thầm nghĩ Lam gia quả thật không vì hắn là nam tử mà sửa lại lời này, nhưng hắn cũng không thèm để bụng. Hắn nhìn Lam Vong Cơ một thân trang phục trịnh trọng, trên mặt càng cười rạng rỡ, cùng với y, chậm rãi, chậm rãi xoay người quỳ lạy, thật sâu dập đầu ba lần, sau đó mới theo chỉ lệnh của người chủ trì mà đứng dậy.
Trên đài, người chủ trì thấy hai người đã đứng ngay ngắn, liền chuẩn bị dựa theo quá trình tiếp tục nói: "Uyên ương nghịch nước Phượng Cầu Hoàng..."
Nhưng mà, không ai ngờ là, người chủ trì vừa nói xong câu này, bên kia Lam Nguỵ hai người cũng mới vừa đứng vững, thì "tân nương" Nguỵ Vô Tiện khẽ động, cả đám tân khách không ai chú ý, bỗng nhiên hắn xoay người, hướng về Lam Vong Cơ ôm lấy. Sau đó, nâng mặt của y lên, hôn thật sâu.
Tất cả mọi người sợ ngây người, Lam Khải Nhân đứng bật dậy từ trên cao đường. Người chủ trì đã chủ trì rất nhiều hôn lễ, lần đầu tiên mới thấy tân nương không hiểu quy củ, lớn mật như thế này, nhất thời cũng đứng ngây ngẩn cả người, không biết nên hay không nên nói tiếp.
Lam Vong Cơ đã sớm bị Nguỵ Vô Tiện nói qua, bởi vậy khi bị hắn ôm lấy trong nháy mắt đã phản ứng lại, chăm chú ôm lại hắn, khi Nguỵ Vô Tiện hôn, kịp thời nâng ống tay áo che khuất mặt cả hai người.
Nguỵ Vô Tiện cho dù lớn mật, nhưng nhiều ít vẫn còn nhớ tình hình hiện nay là cái gì, bởi vậy chỉ cùng Lam Vong Cơ hôn lướt qua một chút, sau đó liền tách môi ra. Chỉ là, hai người vẫn tay trong tay nắm chặt.
Lam Vong Cơ đơn giản sửa sang lại đầu tóc, quay đầu nhìn về phía Lam Khải Nhân đang chấn động, trên mặt vừa áy náy vừa không áy náy, nói: "Thúc phụ, ta...."
Nguỵ Vô Tiện từ phía sau y nhô đầu ra, cũng dùng thanh âm ngọt ngào gọi: "Thúc phụ"
Lam Khải Nhân chưa kịp nói gì thì Lam Hi Thần bên cạnh ngược lại không nhịn được cười.
Lam Khải Nhân trừng to mắt nhìn hai người bọn họ một lát, biểu tình trên khuôn mặt cũng thay đổi, cuối cùng bất đắc dĩ mà bình tĩnh lại. Ông lại ngồi xuống lần nữa, vịn cái trán, hướng về bọn hắn, khoát khoát tay nói: "Thôi thôi, tuỳ các ngươi."
Lam Vong Cơ nghe Lam Khải Nhân nói câu này, giống như là đã ra một quyết định dứt khoát. Lần nữa trịnh trọng hướng về ông cùng Lam Hi Thần và các tân khách ở đây đáp lễ, tiếp đến liền tóm lấy Nguỵ Vô Tiện ôm ra khỏi lễ đường.
Phía sau bọn hắn, rốt cuộc truyền đến giọng của người chủ trì sau khi hoàn hồn, phá vỡ không gian yên tĩnh, lớn tiếng nói: "Đưa vào động phòng..."
"Ha ha ha ha ha...a ! Nguỵ Vô Tiện một thân hỉ phục rườm rà, nằm trên giường trong Tĩnh Thất lăn lộn có hơi vướng víu, nói: "Lam Trạm, ta quá là không ngờ! Ngươi được lắm đấy, hahahaha..!!!"
Bọn hắn không ở trong Tĩnh Thất nửa ngày, đã có người đến trang trí nơi đây thành phòng tân hôn. Trên tường dán chữ hỉ, trên bàn là nến đỏ long phượng, Nguỵ Vô Tiện lúc này nằm lăn qua lăn lại, cũng là trên chiếc giường màu đỏ chót.
Lam Vong Cơ đến bên hắn ngồi xuống, giọng nói hơi có ý trách móc, nói: "Đã bảo ngươi nghe lời chút."
Nguỵ Vô Tiện đạp một cái đứng thẳng trên giường, nhào lên người Lam Vong Cơ cọ cọ, nói: "Nhưng ngươi không phải đã phối hợp với ta sao"
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, nói: "Hồ nháo"
Nguỵ Vô Tiện cười càng vui vẻ hơn: "Ai là người nói thích ta hồ nháo nhỉ?"
Lam Vong Cơ lại yên lặng nhìn hắn một hồi, rốt cuộc quyết tâm, không thể nhịn được lại đè hắn, muốn chặn miệng của hắn, Nguỵ Vô Tiện lại kêu "Nè,..nè.", dùng tay ngăn mặt của y lại, nói: "Khoan đã, khoan đã, Lam Trạm. Chúng ta còn chính sự chưa làm xong."
Hắn bĩu môi, hướng về cái bàn nhỏ bên cửa sổ, trên đó đặt một bình rượu hợp cẩn.
Đây coi như là bước cuối cùng trong lễ thành thân, đích thật là phải uống rượu này mới có thể động phòng.
Tay Lam Vong Cơ đang giữ Nguỵ Vô Tiện dần dần nới lỏng ra.
Nguỵ Vô Tiện thuận thế bò dậy, duỗi tay lấy bầu rượu, tự tay rót cho mỗi người non nửa chén rượu, đưa một chén cho Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nhận lấy, phúc chí tâm linh (tinh thần thông suốt) nâng cánh tay, cùng cánh tay Nguỵ Vô Tiện tương giao, đem chén rượu đưa đến trước mặt mình.
--- Nhưng, không cúi đầu uống. Lại nhìn Nguỵ Vô Tiện, cũng như thế, chỉ cười nhìn y, nhưng không nhúc nhích.
"Lam Trạm," Nguỵ Vô Tiện duy trì tư thế này, như có điều suy nghĩ, nói: "Ta bỗng nhiên không muốn ngươi uống rượu này."
Lam Vong Cơ hỏi: "Vì sao?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Uống xong chén này, ngươi khẳng định sẽ say. Mặc dù khi say ngươi cũng rất đáng yêu, nhưng 'xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim' (Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng – một câu trong bài thơ Xuân Tiêu của Tô Thức), ta muốn ngươi tỉnh"
Lam Vong Cơ nhìn hắn, lẳng lặng nghe.
Quả nhiên, Nguỵ Vô Tiện chưa nói xong, hắn lại nói tiếp: "Nhưng ta lại muốn ngươi uống, vì uống xong chén rượu này, chúng ta mới chân chính là phu thê."
Ba bái đã qua, thu thân hữu lễ, nhận chúc phúc của trưởng bối, có thể đem Nguỵ Vô Tiện danh chính ngôn thuận ghi vào sổ gia phả của Lam gia.
Lam Vong Cơ nói: "Dù cho say, cũng sẽ tỉnh"
Nguỵ Vô Tiện cười một tiếng, phảng phất vẻ thoải mái nói: "Ngươi nói đúng, vậy chúng ta cạn ly?"
Lam Vong Cơ gật đầu nói: "Cạn ly"
Hai người cùng nhau ngẩng đầu lên, một ngụm liền uống cạn chén rượu.
Lam Vong Cơ buông cánh tay Nguỵ Vô Tiện ra, uống xong thần sắc quả nhiên mê đi, hắn buông thõng con mắt, đưa tay ra sau đầu, tháo mạt ngạch xuống, trịnh trọng đặt vào tay Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện cầm mạt ngạch giống như cầm trong tay trân bảo quý giá nhất, nhìn thân ảnh Lam Vong Cơ tựa hồ có chút lung lay, cặp mắt sáng màu kia cũng nhanh chóng nhắm lại, trong miệng lẩm bẩm: "Lam Trạm, lúc trước cuối cùng là ta không tốt. Ta sao có thể quên ngươi cơ chứ!"
Lam Vong Cơ khoé môi cong lên một nét cười rạng rỡ. Trong lúc y nửa tỉnh nửa mê lắc đầu, nói với với Nguỵ Vô Tiện : "Sao biết không phải phúc?"
("Sao biết không phải phúc?" là một câu nói của Tái ông trong điển tích nổi tiếng Tái ông mất ngựa, ý là trên đời phúc hoạ khó lường, không ai biết được chuyện xảy ra là phúc hay hoạ)
------------------------------