Y một tay lấy giấy bút từ trong tay Nguỵ Vô Tiện cất đi, một bên rút dương vật ra khỏi người hắn, không nói gì đem người bế lên, nhanh chân trở lại giường, hung hăng ném lên.
Nguỵ Vô Tiện mặt ngã vào đống chăn đệm mềm mại, cũng không thèm duỗi người ra, cứ thể duy trì tư thế quỳ nhổm mông như vậy.
Trên hai bờ mông tuyết trắng in đầy các dấu tay đỏ tươi, kéo dài xuống tời đùi, đều là do Lam Vong Cơ khi nãy nắm lấy hắn nâng lên nâng xuống để dấu lại, chỉ nhìn một chút liền kích thích vô hạn dục vọng của y – vừa muốn trấn an yêu thương hắn cho thật tốt, vừa muốn hung hăng khi dễ thao hắn cho đến khi khóc thì thôi.
Nguỵ Vô Tiện trở tay banh hai bờ mông trắng bóng của mình ra, lộ cửa huyệt còn chưa khép lại, lắc mông thúc giục nói: "Lam Trạm, nhanh, nhanh tiến vào"
Căn bản không cần hắn nhắc nhở, Lam Vong Cơ đã vỗ vào eo hắn, chuẩn bị lần nữa nâng thương ra trận. Nguỵ Vô Tiện chợt nghĩ gì đó, luôn miệng nói: "A, khoan đã! Khoan đã!"
"...." Đầu dương vật đã đi vào, Lam Vong Cơ hỏi hắn: "Sao vậy?"
Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển nói: "Chính diện, chính diện. Lam Trạm, Lam nhị ca ca, lần này cho ta nhìn ngươi thật kỹ nhé!"
Lam Vong Cơ nói: "Được"
Dương vật đã đưa vào một nửa, y cũng không rút ra, cứ thế nắm chặt đùi Nguỵ Vô Tiện, lật hắn lại như mở một cuốn sách. Vùng hạ thể liền đánh một vòng, Nguỵ Vô Tiện sảng khoái kêu lên một tiếng sợ hãi, Lam Vong Cơ đã cúi người tới che kín, đem hắn bao phủ dưới cơ thể rắn chắc của mình, hậu huyệt trống rỗng lại một lần nữa được lấp đầy.
"Lam Trạm, Lam Trạm,..." Nguỵ Vô Tiện hai mắt mê ly, khoé mắt bị tình dục nhuộm dần đến đỏ ngầu, eo mềm đến mức không còn sức, nhưng vẫn cố ngẩng đầu về phía y. Lam Vong Cơ có chút không hiểu hắn muốn làm gì, nghĩ là hắn muốn hôn, vừa định cúi đầu, đã thấy Nguỵ Vô Tiện cố chấp thè lưỡi đón một giọt mồ hôi rơi xuống từ gương mặt y.
"Lại sâu chút, xuyên qua ta đi....ưm.." người bị hắn đặt dưới thân vừa nói, vừa dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm qua khoé miệng mình rồi mới thu vào trong miệng, cuối cùng, hướng mắt trái về Lam Vong Cơ, nheo một chút.
Câu hồn đoạt phách, chính là thế này.
Lam Vong Cơ: "....."
Y lại một lần nữa cảm nhận chút cảm giác bị thất bại. Những ngày này, y vốn cho là mình đã mười phần hiểu rõ tính tình Nguỵ Vô Tiện, nhưng đến lúc này mới phát hiện, biết là một chuyện, ứng phó được hay không hay là một chuyện khác. Đời này của y, sợ là chỉ muốn người kia quấn quanh, để hắn bất kỳ lúc nào bất kỳ chỗ nào cũng có thể điều khiển tâm tình y một cách dễ dàng.
--- Cũng không có gì là không tốt. Lam Vong Cơ thực tâm tình nguyện.
Lam Vong Cơ ôm lấy mặt Nguỵ Vô Tiện, ôn nhu gọi "Nguỵ Anh", sau đó liền hôn lên cánh môi của hắn. Cổ họng Nguỵ Vô Tiện phát ra tiếng mèo con hừ hừ, nhu thuận nghe lời để mặc y hôn một hồi, sau đó liền rất nhanh không cam lòng, đầu lưỡi lại chủ động chui vào miệng y. Hai người không ai nhường ai dùng miệng lưỡi tranh chấp một phen, Nguỵ Vô Tiện động tình đến cực điểm, dùng tay câu lấy cổ Lam Vong Cơ, nửa người trên cùng y kề sát nhau.
Lam Vong Cơ dứt khoát đem hắn từ trên giường ôm lấy, để hắn mặt đối mặt trong ngực mình. Nguỵ Vô Tiện liền thuận lý thành chương (đương nhiên) vòng tay sau lưng y, từ cổ áo đã sớm lỏng lẻo của y, sờ xuống tấm lưng chập chùng lồi lõm vết sẹo, vừa vuốt ve, vừa cùng y hôn càng thêm say đắm.
Ngồi cưỡi là tư thế rất yêu thích của hắn, cho lúc này đã cảm thấy có chút đau, hắn vẫn vô thức vặn eo lắc mông, cố gắng phối hợp với tiết tấu của đối phương, phun ra nuốt vào cự vật của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nắm lấy eo của hắn, vuốt ve dọc theo lưng hoặc theo đường vòng cung hướng xuống dưới, hai cánh tay ấm áo áp sát nhào nặn, ngón tay thon dài thò tới khe mông, đụng phải nơi hai người tương liên dưới hạ thể, lập tức bị chất lỏng bên trong tràn ra thấm ướt đầu ngón tay.
"Ô ... ưm ..." trong huyệt mẫn cảm, cửa huyệt bị trải qua cảm giác khai phá no đủ cũng không có ngoại lệ, Nguỵ Vô Tiện mỗi lần bị y đụng phải, liền phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn được. Lam Vong Cơ thầm thấp hít thở, dùng hai ngón tay xoa một vòng chỗ nếp uốn có chút sưng đỏ kia.
Thế công không mãnh liệt, giống như là cố gắng chừa cho hắn một chỗ để thở dốc. Nguỵ Vô Tiện gục ở đầu vai Lam Vong Cơ, thanh âm tràn đầy dục vọng, lười biếng cực kỳ, cười hỏi: "Lam Trạm, ngươi còn muốn dùng ngón tay tiến vào trong này của ta?"
Lam Vong Cơ cũng không có ý nghĩ như vậy, nhưng ngón tay y đang để ở mông Nguỵ Vô Tiện lại không thể kềm chế gia tăng lực đạo.
"A..." Nguỵ Vô Tiện vừa đau vừa thoải mái kêu lên thành tiếng, cái cằm di di vào giữa hai hàng lông mày của Lam Vong Cơ, vừa cười vừa nói: "Có thể a, Lam Trạm. Chỉ cần là ngươi, cái gì cũng đều có thể..."
"....." Lam Vong Cơ ngừng một chút nói: "Đừng nói nữa"
Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu, hôn lỗ tai đang đỏ bừng của hắn, sau đó dùng răng nhay nhay, bắt chước Lam Vong Cơ hay làm với hắn, thổi vào lỗ tai y một ngụm khí.
Lam Vong Cơ: "Ngươi...."
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười: "Ta? Ô..."
Lam Vong Cơ lo lắng chặn miệng của hắn lại, hạ thể tiếp tục một trận mạnh liệt đâm vào rút ra.
Nguỵ Vô Tiện bị làm tới mức gần như mắt trợn trắng, cây dương vật trước người co quắp hai lần suýt bắn ra, Lam Vong Cơ kịp thời nắm chặt ngay gốc.
Cao trào bị ngăn cản, Nguỵ Vô Tiện hét to một tiếng, trong đầu muốn nổ tung.
Nhớ tới lần làm trong lúc mất trí nhớ, Lam Vong Cơ hình như cũng làm vậy với hắn, hắn mở to miệng, cắn vào vai y như muốn trả thù.
Lam Vong Cơ trầm thấp nói: "Cùng lúc"
"Cùng lúc, cùng lúc" Nguỵ Vô Tiện chậm rãi nhại lại y, giống như là chịu không nổi, nhưng lại cười: "Lam Trạm, bắn vào, tất cả đều bắn vào."
"Để trong bụng của Di Lăng Lão tổ đều là đồ của ngươi. Toàn thân cao thấp, từ trong ra ngoài, bất kể chỗ nào.... Cũng đều là của ngươi...."
Quả thực nói như vậy càng kích thích dục vọng của người đi chinh phục. Lam Vong Cơ chăm chú tiếp lấy hắn, suýt chút không thể tự kiềm chế, như muốn đem người kia khảm vào xương thịt của mình. Hậu huyệt nóng ướt ôm căng vật kia của hắn, tận lực co vào hấp thụ, Lam Vong Cơ thở thấp một tiếng, dùng sức thẳng lưng, đưa mình đến nơi sâu nhất của hắn, rốt cuộc bắn ra, cùng lúc buông lỏng tay đang nắm chặt dương vật Nguỵ Vô Tiện, dùng lực động mấy lần.
"A..a.aa..." Nguỵ Vô Tiện liều mạng lao vào ngực y, toàn thân căng cứng bắn ra, làm bẩn quần áo trên người Lam Vong Cơ.
Trên thân hai người nhễ nhại mồ hôi, ôm nhau thật chặt, không ai chịu buông tay, vuốt ve an ủi nhau nửa ngày. Lam Vong Cơ nhẹ nhẹ vỗ lưng Nguỵ Vô Tiện, ra hiệu hắn buông ra, ngược lại Nguỵ Vô Tiện càng ôm chặt hơn – không chỉ như thế, dưới thân tựa hồ kẹp chặt hơn nữa.
"..." Lam Vong Cơ sờ tóc hắn, nói: "Nguỵ Anh?"
"Suỵt" Nguỵ Anh ngửa cổ từ ngực y, ra bẻ thần bí nháy mắt với y, nhưng để ngón tay thẳng trên miệng, chỉ nói: "Đừng nhúc nhích, cẩn thận một chút"
Lam Vong Cơ: "?"
Nguỵ Vô Tiện hôn môi y một cái, nói: "Cẩn thận – đừng để rò rỉ ra"
Lam Vong Cơ: "...."