Giống như tỉnh dậy sau một giấc mộng thật dài, cánh tay Nguỵ Vô Tiện dần dần có chút khí lực, hắn liền ôm lấy Lam Vong Cơ, ở sau lưng y xoá sạch mọi dấu vết nước mắt trên mặt hắn, dùng sức chớp mắt vài cái, xác định không còn sót lại giọt nước mắt nào chảy xuống, an tĩnh một lát, bỗng nhiên nhào lại ra phía mặt, đem Lam Vong Cơ ngã xuống giường.
Thân thể Nguỵ Vô Tiện nằm bên trên người Lam Vong Cơ, cẩn thận từng li từng tí không đè lên vết thương của y. Hai người nhìn nhau, nhưng đều là hơi sững sờ.
--- Ở khoảng thời gian Nguỵ Vô Tiện bị mất trí nhớ này, cho tới bây giờ chỉ có Lam Vong Cơ ôm hắn, cho dù có đôi lúc Nguỵ Vô Tiện chủ động ôm thì trên mặt cũng khó tránh khỏi vẻ khiêu khích, không biết cố ý hay không cố ý.
Đột nhiên trở lại tình huống "thường ngày" trước đó, hai người không hẹn mà lại cùng có chung một cảm giác bất ngờ.
Lam Vong Cơ chú ý đến hốc mắt vẫn còn ướt và đỏ hoe của đối phương, hầu kết bên dưới khẽ chuyển động, chậm rãi mở miệng nói: "...Nguỵ Anh?"
Nguỵ Vô Tiện lúc này gật đầu như giã tỏi, đáp lời y: "Là ta!". Giống như cảm thấy như vậy còn chưa đủ giống, nên mới bổ sung thêm một câu: "Ta đã trở về!.... Ừ, nói như vậy cũng không đúng, trước đó là 'ta', giờ cũng là 'ta'....."
Đôi mắt đẹp thon dài của Lam Vong Cơ chấn động một cái, nửa ngày không có động tĩnh. Nguỵ Vô Tiện nhịn không được, giơ tay ra trước mặt y lắc lắc, khoé miệng nhẹ cười, tay hắn liền bị người kia một phát nắm được, sau đó chỉ cảm thấy một nguồn đại lực đánh tới, cả người hắn liền mất khống chế lao về phía trước, đâm sầm vào lồng ngực rắn chắc của Lam Vong Cơ.
"!" Nguỵ Vô Tiện lo lắng cho vết thương trên ngực Lam Vong Cơ, vội vàng muốn đứng dậy: "Lam Trạm, ngươi....Ngô!"
Lam Vong Cơ rốt cuộc giống như không chờ được nữa, nắm lấy cằm của hắn, gần như hung bạo kéo gương mặt hắn trở về, sau đó, nhanh chóng hôn lên.
"Ngô....Ưm.."
Bốn cánh môi vừa mới dính sát vào nhau thì Nguỵ Vô Tiện đều quên hết tất cả những thứ khác. Hôn vẫn như thế, người hôn vẫn là cùng một người, nhưng hắn lại cảm thấy đã lâu rồi mới có lại cảm giác này. Lúc bắt đầu vẫn là Lam Vong Cơ đơn phương mất khống chế gặm cắn môi của hắn, rồi không biết từ khi nào, hắn cũng liền hoàn toàn chìm vào trạng thái đó, mở miệng ra, duỗi đầu lưỡi mềm mại, chủ động cuốn lấy đầu lưỡi đối phương cùng dây dưa.
Hắn vốn là đang nằm trên người Lam Vong Cơ, bất tri bất giác (mê man chả biết gì) bị đối phương ôm ngồi dậy. Lam Vong Cơ đảo khách thành chủ, đem hắn áp xuống giường, vừa hôn hắn, một tay vừa bắt đầu duỗi xuống dưới lớp quần áo của hắn.
"Ưm... Lam Trạm, khoan đã....hừ hừ..."
Nguỵ Vô Tiện chợt nhớ tới một việc, muốn y dừng tay lại trước nên lấy tay đẩy ngực Lam Vong Cơ, nhưng hành động này hình như khơi gợi đến ký ức không tốt nào đó của y nên ánh mắt y đen lại, đem cả hai tay của hắn nắm lấy, hung hăng để lên đỉnh đầu.
"Khoan đã, khoan đã! Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện giãy giụa ngẩng đầu: "Ta thật sự có việc, rất gấp!"
Lam Vong Cơ cắn cổ của hắn, nói: "Lát nữa nói tiếp". Nói rồi dùng lực nhào nặn vùng eo của hắn, khẽ cắn đầu vú hắn.
"Ách!!" Nguỵ Vô Tiện sảng khoái ngửa đầu, ánh mắt mê ly mấy phần, vừa ngập trong khoái cảm vừa nói: "Được, cứ thế cũng được. Ta cứ nói, ngươi nghe!"
Hắn thở dốc một hơi, nói: "Lam Trạm, hôn sự của chúng ta chuẩn bị thế nào rồi?"
Lam Vong Cơ nghe vậy, động tác dừng lại.
--- Nếu không có việc ngoài ý muốn này xảy ra thì sau đó không lâu, vào một ngày hoàng đạo nào đó, sẽ chính là ngày bọn hắn quang minh chính đại thành thân.
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ta nhớ được hôm đó chúng ta vừa cầm thiếp canh cưới trở về, đã ký chưa?". Phát giác thấy người đang hôn đang sờ trên người hắn bỗng nhiên bất động, hắn liền nói: "Uy, sao dừng lại? Tiếp tục, tiếp tục"
"..." Lam Vong Cơ không sờ cũng không hôn, chậm rãi từ trên người hắn ngồi dậy, đầu hơi cúi thấp xuống, tóc mai hai bên rũ xuống, bộ dạng này rơi vào trong mắt Nguỵ Vô Tiện khiến hắn có cảm giác nhìn thấy mười phần uỷ khuất.
Lam Vong Cơ nói: "Còn chưa có ký. Trở về ngày thứ hai thì ngươi liền...."
Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, trở mình đứng lên, ôm lấy đầu Lam Vong Cơ ép vào ngực mình, làm động tác giống như an ủi con nít mà trấn an y, nói: "Lỗi của ta, lỗi của ta. Lam Trạm, chúng ta tranh thủ thời gian, bây giờ ký liền được không?"
Lam Vong Cơ thoảng ngẩng đầu nhìn hắn một chút, có ý riêng, Nguỵ Vô Tiện tâm hữu linh tê (người yêu nhau sẽ suy nghĩ giống nhau), giây lát đã hiểu, ngại ngùng nói: "Ký xong, chúng ta coi như đính hôn thành công. Về sau ngươi muốn làm cái gì, thì làm cái đó, ta treo lên cho ngươi làm cũng được, chịu không?"
"...." Lam Vong Cơ lỗ tai hơi ửng đỏ, nhưng không có nói hắn hồ nháo.