Nguỵ Vô Tiện dựa theo đơn lấy thuốc, nghe dược sư lải nhải lắm điều căn dặn rồi đem thuốc cẩn thận cất vào ngực, nhưng không biết vì sao lại không muốn trở về ngay.
Hắn không muốn nhìn thấy Lam Vong Cơ bị thương, cũng không muốn nhìn Lam Vong Cơ lo lắng cho hắn.
--- Rõ ràng người bị thương là Lam Vong Cơ, tại sao nhìn hắn lại lo lắng như vậy?
Nguỵ Vô Tiện hồi tưởng lại mấy ngày này Lam Vong Cơ vì mình làm mọi việc, giúp hắn tu luyện, lại còn chiếu cố sinh hoạt thường ngày của hắn, càng nghĩ càng chán nản. Đột nhiên cảm giác rằng, dù hắn đối với Lam Vong Cơ tốt thế nào, cũng không thể bằng một phần đối phương tốt với hắn.
Hắn giống như hôm bị mất trí nhớ, đi loanh quanh khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ như một linh hồn vất vưởng. Cũng không biết đi bao lâu, ngẩng đầu một cái, bỗng nhiên cảm giác toà nhà này khá quen.
Bảng hiệu bên trên viết hai chữ "Cổ thất"
Trước đó Lam Vong Cơ có dẫn hắn đi xem lại các nơi trong Vân Thâm Bất Tri Xứ. Nguỵ Vô Tiện gật gù đắc ý nghĩ nghĩ, nhớ lại hình như nơi này dùng để cất giữ các đồ vật có giá trị hoặc có ý nghĩa đặc biệt.
Những thứ này nói chung đều không có gì, mặc dù luôn tự cho mình là trí nhớ không tốt, Nguỵ Vô Tiện vẫn nhớ ra: Lam Vong Cơ hình như có đề cập đến chuyện năm đó y ở nơi này, vì say rượu mất khống chế, đã dùng ấn sắt Ôn Thị in lên ngực cái sẹo kia.
"...."
Nguỵ Vô Tiện đứng một lát ở ngoài cửa, yên lặng giơ tay bưng kín mặt, có chút co rút đau đớn trong tim. Sau đó, cả người bỗng nhiên giống như bị ấn xuống mở ra một cái chốt gì đó, cảnh giác nhìn xung quanh một trận, sau đó đưa tay nặng nề mở ổ khoá cửa lớn.
Môn sinh canh cửa đứng bên cạnh cảnh giác nhìn hắn một cái, tựa hồ như giận mà không dám nói gì.
Nguỵ Vô Tiện nhún vai.
Khoá cửa phức tạp, hắn mở không ra. Nhưng cũng không làm khó được Nguỵ Vô Tiện, hắn dễ dàng tránh khỏi ánh mắt của môn sinh canh cửa, tìm tới một cửa sổ nhỏ ở nơi vắng vẻ, cạy mở khoá cửa sổ vài cái, đẩy cửa sổ mở hé ra, thân eo như mèo, chui vào.
Bên trong quả thật đều là các vật cũ năm xưa, nhưng do định kỳ có người quét dọn nên cũng không có nhiều bụi. Nguỵ Vô Tiện từ bên cửa sổ chậm rãi đi vào trong, vừa đi vừa dò xét, cuối cùng hắn tìm được chỗ cất giữ vật cũ Ôn gia năm đó.
Hắn đứng trước kệ gỗ chứa những vật có niên đại, kìm lòng không đặng mà tưởng tượng ra tâm tình của Lam Vong Cơ năm đó khi đứng ở chỗ này. Nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy ấn sắt đó, chỉ sợ cảnh hắn và y nhìn thấy chung quy mười phần khác biệt.
Trên thân thể Nguỵ Vô Tiện hiện tại không có dấu lạc ấn, hắn cũng tuyệt đối không nghĩ quẩn mà tạo cho mình một cái, hắn thậm chí cũng không biết tại sao bây giờ lại không quay về chăm sóc vết thương cho Lam Vong Cơ mà nhất định phải tới đây, đứng thành cái dạng ngốc không chút ý nghĩa này.
Đang lúc xuất thần, bỗng nhiên nghe cửa phòng có động tĩnh. Nguỵ Vô Tiện biến sắc, phản xạ có điều kiện định tìm một chỗ trốn đi, sau đó nhìn thấy, người đang tiến vào không ai khác, chính là Lam Tư Truy.
"Nguỵ tiền bối?
Lam Tư Truy thấy hắn cũng không hiểu ra sao, còn chưa kịp hỏi hắn vì sao ở chỗ này, Nguỵ Vô Tiện vội giành nói trước: "Tư Truy, ngươi tới làm cái gì?"
"À, ta.." Lam Tư Truy bị hắn hỏi một cái, quả nhiên quên việc hỏi hắn, nói: "ta giúp Trạch Vu Quân lấy đồ". Hắn chỉ chỉ mấy tấm tranh chữ ở bên.
Nguỵ Vô Tiện nhíu mày, không hỏi nhiều, nhìn thiếu niên cẩn thận từng li từng tí ôm tranh chữ vào ngực, bỗng nhiên tiến đến nắm lấy bả vai Lam Tư Truy, nói: "Vừa vặn gặp ngươi, nói chuyện với ta một chút"
Lam Tư Truy không nghi ngờ gì, hớn hở nói: "Được"
Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, nói "À, Tư Truy, những năm qua Lam Trạm làm thế nào nuôi ngươi?"
Lam Tư Truy tựa hồ không nghĩ tới hắn đột nhiên sẽ hỏi vấn đề này, sửng sốt một chút, nói: "Ta cầm kiếm đều là do Hàm Quang Quân dạy, Nguỵ tiền bối cụ thể muốn biết chuyện gì?"
Nguỵ Vô Tiện sờ cằm, nói: "Cái gì cũng được. Nhất định phải nói ra, ta thật muốn nghe xem Lam Trạm làm thế nào mặc quần áo cho ngươi."
Thiếu niên mặt hơi ửng đỏ, nói: "Tiền bối, ta, ta khi đó đã năm tuổi rồi."
Hắn nhìn thần sắc Nguỵ Vô Tiện, rõ ràng là thúc giục hắn nói tiếp, không giống như đang trêu chọc hắn, liền nghiêm túc cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: "Tại vì mọi người đã cùng nhau học trước đó nên mỗi ngày ta sẽ đến chỗ Hàm Quang Quân, người một mình chỉ ta đọc sách tập viết."
"Ngô" Nguỵ Vô Tiện như có điều suy nghĩ, nói: "Trách không được chữ của ngươi và chữ Lam Trạm giống như cùng một khuôn khắc ra."
Lam Tư Truy lắc đầu nói: "Nguỵ tiền bối, ngươi doạ chết ta. Ta bất quá học được nét chữ, sao có thể có được cái thần của Hàm Quang Quân."
Hai người cùng nhau ra khỏi Cổ thất, Lam Tư Truy khoá chặt cửa, tiếp tục nói: "Không lâu sau đó, ta cùng với Hàm Quang Quân tập đàn. Đầu tiên chọn học [Vấn linh]"
Nguỵ Vô Tiện cười cười: "Chọn cái này cũng không dễ học. Ngươi ngay từ đầu lại chọn học cái này sao?"
Lam Tư Truy nói: "Nói là học, nhưng cũng chỉ là học vài thứ căn bản, học đàn pháp thôi. Ta ngược lại cảm thấy, Hàm Quang Quân [Vấn linh], nói chung so với người khác có chút khác biệt."
Nguỵ Vô Tiện hiếu kỳ nói: "A?"
Lam Tư Truy giải thích nói: "[Vấn linh] chính là hỏi người đã chết, vốn không quen biết, theo lý mà nói thì không nên mang theo tình cảm, cùng lắm cũng chỉ là thương xót thôi. Nhưng tiếng đàn Hàm Quang Quân ... lại không phải như thế." Hắn gãi đầu một cái, nói: "Ta cũng nói không rõ được."
Nguỵ Vô Tiện ngón tay cuộn tròn lại, buông thõng con mắt, nhìn như hững hờ nói: "Có thể khi ngươi lớn chút nữa sẽ hiểu rõ."
"?" Lam Tư Truy lại tiếp tục kể: "Về sau, Hàm Quang Quân lại dạy ta kiếm thuật...."
Thiếu niên kể cho hắn nghe những chuyện cũ của Hàm Quang Quân, càng kể càng kích động, cơ hồ là mặt mày hớn hở. Tương phản với hắn chính là, Nguỵ Vô Tiện càng nghe, lời đáp lại càng ít, rốt cuộc, khi Lam Tư Truy kể đến lúc mình mười ba tuổi, cuối cùng hắn nhịn không được cắt ngang lời thiếu niên: "Tư Truy, không phải ngươi nói đem đồ cho Trạch Vu Quân sao?"