Lam Vong Cơ rốt cuộc cởi quần áo của y. Nguỵ Vô Tiện cũng không ngạc nhiên – cùng là nam nhân, đối phương phục vụ hắn lâu như lại, tóm lại cũng nên thoả mãn nhu cầu bản thân một chút chứ, nhưng sau khi nhìn thấy rõ hình dáng vật dưới thân Lam Vong Cơ, trong lòng hắn giống như bỏ dùi đầu hàng trong nháy mắt.
Chỉ thấy vật đó đã hoàn toàn đứng sựng – Lam Vong Cơ vừa rồi chính là luôn trong trạng thái này khi y phục vụ cho hắn, may mà y có thể trụ được – phân biệt rõ ràng những đường gân nổi bên trên, ẩn ẩn hiện ra màu tím sậm, kích thước lại làm cho người ta sợ hãi vô cùng.
Lúc nãy chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng bây giờ đánh giá một cách nghiêm túc, Nguỵ Vô Tiện thậm chí có thể tưởng tượng được chiều dài của nó ....
-- Thật sẽ đem vật kia bỏ vào trong thân thể ......? Không phải chứ ....
Nguỵ Vô Tiện nhịn không được nuốt nuốt nước miếng: "chậc...."
Lam Vong Cơ sờ sờ đầu của hắn, khoé miệng giống như có một tia cười như có như không, trấn an hắn: "Đừng sợ".
"....." Nguỵ Vô Tiện gân cổ nói: "Tại sao ta phải sợ? Nhưng mà ngươi, nói nhiều làm gì, có vào hay không .... Ô ..a!"
Lời còn chưa dứt, dương vật to lớn kia đã đỉnh vào kẽ mông hắn, phần đầu kê ngay cái miệng nhỏ yếu ớt không chịu nổi kia.
Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm, đau ngắn còn hơn đau dài, tiến vào sớm chút nào thì xong việc sớm chút đó, chủ động hạ eo hướng cơ thể về phía Lam Vong Cơ, đối phương thấy thế cũng không do dự nữa, hai tay banh cặp mông trắng bóng của hắn ra, dùng sức tiến vào, phần đầu dương vật rõ ràng đem huyệt khẩu mở rộng ra, lập tức tiến quân thần tốc.
Nguỵ Vô Tiện thấy chết không sờn, cắn răng: "Ưm...!"
.....
....ưm?
Cơn đau xé rách phần hậu huyệt như trong tưởng tượng đã không xảy ra – thậm chí ngay cả cảm giác căng trướng cũng không thấy rõ ràng, chỉ có thân thể giao nhau, chỗ sâu bên trong cơ thể bị người khác lấp đầy mang lại nhiều cảm xúc. Quá trình tiến vào thuận lợi vô cùng, giống như chỗ đó của hắn trời sinh ra để chứa cự vật của Lam Vong Cơ vậy.
Hắn hiện tại làm sao nhớ được, căn bản là chỗ đó từ lâu đã điều chỉnh trở nên hoà hợp với hình dạng vật ấy của Lam Vong Cơ, một thời gian dài bỏ không, bây giờ cuối cùng đã chờ được sự xuất hiện của đối phương, bản thân chỉ còn có niềm khao khát mong đợi và tự nhiên sinh ra tràn đầy niềm vui sướng.
Nhớ lại lúc vừa rồi nhìn thấy bộ dáng đáng sợ của cự vật kia, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được mà nghĩ: con mẹ nó, ta quả nhiên là thiên tài!
Vô cùng cảm khái, bỗng nhiên nghe Lam Vong Cơ hỏi: "Đau?"
Nguỵ Vô Tiện hiện tại coi như hoàn toàn không sợ gì nữa, ánh mắt khiêu khích nhìn y, eo nhích một cái, khoé môi cong lên: "Ngươi đoán?"
Lam Vong Cơ không đoán, chỉ giữ chặt eo hắn mà đỉnh một cái thật sâu, Nguỵ Vô Tiện cả người giống như bị đẩy hẳn về phía sau, tay chân luống cuống muốn nắm thứ gì đó, chợt nhớ tới tay mình vẫn còn bị cột, tức giận nói: "Lam Trạm, đã phân rõ cao thấp rồi, ngươi cũng nên cởi trói cho ta đi chứ!"
Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng, cũng không thèm nhìn, duỗi tay lên dùng ngón tay động vài cái, thì mạt ngạch – mặc cho Nguỵ Vô Tiện đã giãy giụa như thế nào cũng không thoát được – cứ thế trượt khỏi cổ tay hắn. Nguỵ Vô Tiện không tránh khỏi thầm than thở: Lam Trạm không biết đã làm như vậy với hắn không biết bao nhiêu lần, mới có thể thuần thục đến như thế ....
Thình lình vật đang chôn trong cơ thể hắn bỗng nhiên ấn trúng chỗ nào đó vài cái, Nguỵ Vô Tiện sợ hãi kêu lên một tiếng, hai tay vừa mới được tự do cuống quýt bấu lấy lưng của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cũng không vội tiến hành động tác đóng mở, chỉ đỉnh hắn chậm nhưng sâu, vật kia đã lâu không cảm nhận được sự ấm áp của huyệt thịt bao lấy nên cảm giác thật là thoả mãn, giọng nói nhiễm vài phần khàn khàn, hỏi hắn: "Suy nghĩ cái gì".
Nguỵ Vô Tiện dường như trả thù Lam Vong Cơ nên nhéo tai y, phát hiện nơi đó đã chuyển sang màu đỏ, còn thập phần nóng bỏng, cuối cùng cũng cảm thấy có chút tự hào giống như đã hoà nhau một ván, cố ý khích y nói: "Suy nghĩ làm thế nào mà Hàm Quang Quân băng thanh ngọc khiết lại có thể biến thành dáng vẻ như hiện tại. Ta thế mà đã quên hết, thật sự rất đáng tiếc."
Lam Vong Cơ gạt mấy sợi tóc rối trên mặt hắn, ôn nhu nói: "Không sao, ta sẽ nói cho ngươi nghe".
Nguỵ Vô Tiện nghe mà không hiểu: "?"
Đã thấy Lam Vong Cơ cúi đầu về phía hắn, môi đụng vào lỗ tai hắn, Nguỵ Vô Tiện không rõ nên chớp chớp mắt, đang định hỏi đối phương muốn làm gì, bỗng nhiên, lỗ tai cảm thấy ngứa và nóng – Lam Vong Cơ thổi vào đó một ngụm khí!
Nguỵ Vô Tiện sợ hãi kêu: "!! Ô!"
Lúc này hắn đang nắm lấy bả vai Lam Vong Cơ định đẩy y ra, Lam Vong Cơ vòng tay ra sau gáy hắn và giữ không cho hắn chạy, thổi vài hơi liên tiếp, cuối cùng còn ngậm lấy vành tai của hắn mà tinh tế mút vào.
"Ô...!" Nguỵ Vô Tiện bị hắn hôn đến chân nhũn hết ra, giống như xương cốt toàn thân đều tê dại, cả người mềm như nước, nghe thấy Lam Vong Cơ nói với hắn: "Nơi này"
Nguỵ Vô Tiện: "......A?"
Lam Vong Cơ cũng không giải thích, liếm hôn lỗ tai hắn, một tay để lên ngực hắn, chui vào bên trong lớp trung y đã lỏng lẻo, vuốt ve bên ngực trái của hắn. Hạt nhỏ trước ngực nhanh chóng săn cứng lại chỉ sau một hai lần bị y chạm vào, giống như một hạt đậu đỏ, Lam Vong Cơ dùng ngón trỏ cùng ngón cái nắm lấy, vuốt ve một cách vừa ôn nhu vừa dứt khoát.
"A a!" thân hình Nguỵ Vô Tiện cong lại, nếu Lam Vong Cơ không giữ chặt hạ thể hắn thì suýt nữa hắn đã cuộn tròn thành một con tôm. Ngẩn người ra, mới nhận ra vừa rồi đối phương chính là chạm vào đầu vú hắn – chỗ này của nam nhân cũng có thể gây ra phản ứng ư?! Nhất thời kinh ngạc không nói nên lời.
Lam Vong Cơ vừa vuốt ve vừa nói: "Nơi này".
Mà ngay tại thời điểm hắn vẫn còn kinh ngạc chưa thôi, cái tay kia đã rời khỏi ngực hắn, trong nháy mắt Nguỵ Vô Tiện suýt không kềm chế được chính mình, lưu luyến nhìn bàn tay rời đi, khó khăn nhịn xuống ước muốn kêu Lam Vong Cơ làm thêm nữa, còn chưa kịp thở ra một hơi, lòng bàn tay nóng bỏng của đối phương đã để nhẹ lên bụng hắn.
Nguỵ Vô Tiện cảnh giác di chuyển thân người: "Lại, lại sao nữa?". Hắn vốn tự cho là mình không thể đánh bại, nhưng hiện giờ nói chuyện đã thập phần lo lắng.
Lam Vong Cơ vẫn không giải thích. Buông lỗ tai hắn ra, hôn nhẹ lên khoé miệng của hắn, chậm rãi đâm vào vùng hạ thân, dùng ngón tay vuốt ve lỗ rốn hắn với tần suất y như thế, thực ngứa, cơn ngứa này cũng làm cho người ta bật cười, giống như có thứ gì đó gãi trong lòng hắn, khơi dậy những ham muốn vô hạn và khó có thể yên ổn bên trong hắn.
"Ngô .... Đừng, đừng chạm vào ......"
Hắn vươn tay đẩy Lam Vong Cơ, thế mà đối phương lại thật sự bị đẩy ra, Nguỵ Vô Tiện ngược lại ngẩn người, sau đó lại nghe Lam Vong Cơ nói: "Nơi này"
Cái tay kia cuối cùng đặt ở chỗ tương liên bên dưới của hai người. Đầu ngón tay tựa hồ chậm rãi xẹt qua chỗ giữa mông hắn, gợi lên điều gì đó, sau đó Lam Vong Cơ đưa ngón tay đến trước mặt hắn, Nguỵ Vô Tiện tập trung nhìn vào, là một chất lỏng trong suốt, theo ngón tay Lam Vong Cơ chảy xuống dưới.
Nguỵ Vô Tiện mở to hai mắt nhìn: "....."
Lam Vong Cơ môi giật giật, dường như muốn giải thích, nhưng có lẽ là bởi vì chuyện sắp nói ra thật sự quá mức xấu hổ, cho dù là lúc này y cũng không nói nên lời. Nghĩ nghĩ, cuối cùng từ bỏ, nhanh chóng rút tay lại, vỗ vỗ bắp đùi Nguỵ Vô Tiện một chút.
Nguỵ Vô Tiện không hề phòng bị: "A!"
Lam Vong Cơ quả thực lại nói: "Nơi này".
"....." Nguỵ Vô Tiện lại ngây ngốc, cũng không biết rốt cuộc Lam Vong Cơ đang nói tới cái gì, hai bên má ửng đỏ nhìn đến mê người, cuối cùng không thể không nói: "Ngưoi đừng nói nữa!"
-- Trước kia cho tới bây giờ đều là Lam Vong Cơ kêu hắn im lặng, bất luận thế nào cũng không thể ngờ có một ngày phong thuỷ chuyển đổi như vậy.
Hắn liều mạng muốn khép hai đùi lại, nhưng giữa hai chân hắn còn có Lam Vong Cơ, làm thế nào mà khép lại được. Lam Vong Cơ vuốt ve bắp đùi hắn mở rộng sang hai bên, như là trừng phạt ý định của hắn, rút gần hết dương vật đang chôn trong cơ thể hắn ra, rồi thật sâu, đâm mạnh vào phía trong cùng –
"A a a a a a!!"
Cú đâm này, khiến cho chỗ thoải mái trong cùng của vách ruột bị chà xát qua, suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện trong nháy mắt bị quét sạch, não hoàn toàn biến thành một mớ hồ dán.
"Lam, Lam Trạm" Nguỵ Vô Tiện khoé mắt phiếm lệ, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào y, đôi mắt ngập nước, liên tiếp đối mặt với nhiều lần bị Lam Vong Cơ đánh bại, hắn thở hổn hển nói: "Ngươi không phải, ngươi không phải ít nói sao! Từ khi nào thì... A! Từ khi nào lại trở nên, trở nên dông dài như vậy! A....!"
Hắn cũng không biết, trong cơ thể hắn lại có nhiều điểm thoải mái quỷ dị như vậy – Thế nhưng Lam Vong Cơ lại hiểu rõ hắn hơn cả chính hắn! Thật sự là, thật sự là buồn cười!
Lam Vong Cơ cúi xuống hôn hắn, lại một lần nữa yêu thương hôn lên bờ môi của hắn, lại dùng giọng nói trầm thấp mà nói: "Do học cùng với ngươi"
"....." Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn bị thuyết phục, tức giận vòng hai chân qua lưng Lam Vong Cơ, nói: "Học đến nỗi ... Hàm, Hàm Quang Quân, ngươi thật đúng là, thanh xuất vu lam (trò giỏi hơn thầy) – tinh vu lam (ra màu lam tốt hơn – chơi chữ Lam cũng là họ của Lam Vong Cơ)! A aa a đừng!!"
Lúc sau cả hai chân nâng lên, cả người hắn như nhấc cả nửa thân người, khoái cảm truyền từ chỗ tương liên với Lam Vong Cơ càng thêm rõ ràng. Hắn cũng không biết mình có hồ đồ không khi hành động như thế, chỉ đến khi ôm chặt lấy Lam Vong Cơ, mới làm cho hắn buông tay, ngược lại hắn lại thấy luyến tiếc.
Lo lắng cho tình trạng thân thể của Nguỵ Vô Tiện, nên lúc ban đầu Lam Vong Cơ vẫn là, nhẹ nhàng, cho dù đỉnh vào sâu, nhưng tốc độ không mau, tóm lại là cho hắn chút thời gian để làm quen. Rốt cuộc chỉ có suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện là còn non thôi, bị đâm vào thong thả như vậy, thân thể lại càng thêm thèm muốn và không thấy thoả mãn. Cuối cùng, cho dù có lối suy nghĩ ngây thơ như vậy cũng chịu không nổi kiểu tra tấn như nước nguội không lạnh không nóng này, hắn nhịn không nổi muốn lên tiếng thúc giục Lam Vong Cơ mau dùng sức một chút, kết quả ai ngờ, đối phương làm như biết được suy nghĩ trong lòng hắn, hắn vừa nói ra tiếng "Lam Trạm", dưới thân liền truyền đến một tiếng phù, sau đó, cự vật nóng như lửa liền một giây cũng không ngừng, gần như điên cuồng mà đâm rút.
Cứ như vậy cây thịt to lớn cứ ra vào trong cơ thể, hai túi da mỗi khi va vào bắp đùi hắn, quả thực hận không thể nhét chúng vào trong hậu huyệt ấy.
"Ô a a! Lam Trạm, Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện mặc dù có chuẩn bị tâm lý, vẫn bị khoái cảm đột ngột dâng cao này làm cho thiếu chút nữa là choáng váng, không lâu sau dương vật run lên hai cái và bắn ra, giống như không tự chủ được lại bắt đầu chảy ra chất lỏng ái tình.
Nguỵ Vô Tiện bị đỉnh đến mức đại não thần trí mơ hồ, còn đang mơ mơ màng màng nghĩ, mình cứ thế bị làm đến mức bắn ra lần nữa, thực cũng không biết mấy năm qua đến cùng là đã làm những việc hồ đồ gì. Nhưng vách ruột lại nuốt chặt lấy cự vật của Lam Vong Cơ, vặn vẹo hông chủ động phối hợp với sự xâm chiếm mạnh mẽ hơn của đối phương.
Hắn vốn cảm thấy không thể hiểu được, cây thịt kia đâm tuỳ tiện vào bên trong cơ thể lại có thể có khoái cảm, bây giờ biết thêm nhiều điều thú vị hơn, trong lúc hoảng hốt nên không hề phòng ngừa với sự chinh phạt của Lam Trạm ở vùng hạ thân, đương nhiên không phải vì vậy mà không chấp nhận.
Hắn xưa nay kiêu ngạo, chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa vào ai, phụ thuộc vào ai, cũng mặc kệ là ngày ấy bị Lam Vong Cơ gắt gao ôm vào trong ngực, hoặc là lúc này chính hắn ôm lấy đối phương như một con bạch tuộc, trái tim lơ lửng dường như cuối cùng đã hạ xuống, sau đó được người nọ vững vàng đón nhận.
Khoái cảm thiêu đốt hắn đến mức hắn đầu váng mắt hoa dường như không thể nào suy nghĩ được nữa, hắn cũng rõ ràng nhân cơ hội này mà phóng túng chính mình, ôm lấy bả vai Lam Vong Cơ, kéo gáy y xuống, chủ động ngẩng đầu lên, hôn vào đôi môi y.
Lam Vong Cơ sửng sốt trong giây lát, gần như hung ác mà hôn đáp trả. Không thể không mở miệng của chính hắn, đầu lưỡi nóng bỏng linh hoạt trong miệng hắn không hề ngừng tấn công khắp nơi. Mạnh mẽ liếm qua mọi chỗ, giống như biểu thị công khai lãnh địa của y.
"Ô.... Ưm...." Kỹ thuật hôn của Lam Vong Cơ so với lần trước ở Bách Phượng Sơn không biết đã tiến bộ bao nhiêu, hiện tại chính là, Nguỵ Vô Tiện bị y hôn một hồi thì không cách gì chống đỡ.
Sự căng thẳng và lo lắng dần dần biến mất khỏi lồng ngực Nguỵ Vô Tiện, có điều gì đó rất kiên trì trong quá khứ của hắn đang tan rã, ngực của hắn dính chặt vào Lam Vong Cơ, nhịp tim của hắn dường như hoà với nhịp tim của đối phương.
"Lam Trạm .... A a!!"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nâng mông hắn lên, đưa lên thật cao, cả người chỉ còn dính lại phần lưng vào giường, dương vật rút ra chỉ còn chừa lại phần đầu, mang theo một dòng chất lỏng không rõ, dính đầy khắp hai bắp đùi hắn. Chỉ là trống một chút thôi, Nguỵ Vô Tiện đã rất muốn thúc giục y nhanh tiến vào, bị làm đến mức huyệt khẩu không ngừng co rút lại, bụng cũng hướng về phía trước, muốn chủ động đem vật kia ăn vào bên trong. Lam Vong Cơ theo mong muốn của hắn, dương vật hướng về phía trước chếch về phía điểm cực nhạy cảm của hắn mà hung hăng đỉnh vào, không ngừng đem các vách thịt nịnh nọt ấm áp rẽ sang hai bên, vào thật sâu, thật sâu bên trong người này.
"A ____! Nguỵ Vô Tiện sảng khoái đến cực điểm mà ngẩng cổ, hai hàng nước mắt chảy dọc theo hai bên thái dương vào trong mái tóc, phần đuôi mắt nhuộm màu hồng đào quyến rũ vì khoái cảm, trong mắt không có nửa điểm cậy mạnh hoặc là khiêu khích – người này, dường như không còn khác biệt gì với Nguỵ Vô Tiện mà y vẫn nhìn thấy trong cuộc sống hàng ngày của mình.
Không, so với người kia càng thêm ......
Lam Vong Cơ ánh mắt nặng nề, đem tất cả suy nghĩ biến thành hành động, tần suất ra vào nhanh hơn, nhìn thấy bộ dáng Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn chìm vào ham muốn tình dục. Cho dù là mở rộng bắp đùi hay bụng run nhè nhẹ, đều bị chính ham muốn đó của hắn biến thành rối tinh rối mù, hết thảy mọi cảm xúc không hề che giấu đều rơi vào ánh mắt của Lam Vong Cơ.
"Nguỵ Anh, Nguỵ Anh" y thấp giọng kêu.
"A..a.a...." Nguỵ Vô Tiện sốt ruột quay đầu lại, tựa hồ không rảnh để mà đáp lời y.
"Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ vẫn không buông tha, cúi xuống, ngón tay nhẹ vỗ về bờ môi của hắn.
"Kêu cái gì...." Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc mở miệng, còn thuận thế cắn vào đầu ngón tay của y.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng khuấy đảo chiếc lưỡi mềm mại trong miệng hắn, cuối cùng vừa lòng nghe thấy một tiếng gọi mơ hồ từ người dưới thân "Lam Trạm"
-- Quên cũng không sao, Nguỵ Anh vẫn là Nguỵ Anh, chính là Nguỵ Anh của y.