Hai người duy trì một khoảng cách, nhất thời không ai nói gì, cuối cùng vẫn là Lam Vong Cơ mở miệng hỏi trước: "Ta, đã làm gì?"
Nguỵ Vô Tiện trong lòng chậc chậc: Quả thật tỉnh rượu thì cái gì cũng không nhớ rõ! Nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Lam Vong Cơ, bỗng nhiên nảy lên một ý muốn gian tà, hắn vẫn ung dung khoanh tay hướng về đối phương cười nói: "Muốn biết?"
Lam Vong Cơ: "...."
Ánh mắt của y đảo qua trên người Nguỵ Vô Tiện – kỳ thật nhìn thấy bề ngoài đối phương hiện tại thì y liền biết mình cũng không có làm gì, nhưng vẫn thuận theo Nguỵ Vô Tiện nói: "Muốn"
Nguỵ Vô Tiện thần thần bí bí ngoắc ngoắc tay, ra hiệu hắn tới gần, Lam Vong Cơ quả thật tiến tới gần hắn. Ai ngờ đi chưa được mấy bước, Nguỵ Vô Tiện đột ngột nắm lấy Lam Vong Cơ quật y ngã ra trên giường.
Lam Vong Cơ đổ lên giường, chưa kịp đứng dậy, vội nói: "Nguỵ Anh!"
Nguỵ Vô Tiện cũng rất nhanh leo lên giường, hắn dứt khoát tách hai chân ra cưỡi trên người Lam Vong Cơ, dùng sức đè hai vai y, không cho y đứng dậy, không nói lời nào, cúi người hôn xuống.
Lam Vong Cơ: "!!!"
Động tác của Nguỵ Vô Tiện so với hồi nãy mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần – chỉ vì hắn biết hồi nãy Lam Vong Cơ vẫn là "hài tử" (trẻ con), còn bây giờ đã triệt để thanh tỉnh.
Hắn mười phần chủ động, dùng môi lưỡi hôn Lam Vong Cơ, vừa hôn, vừa dùng tay kia bắt đầu xới tung quần áo trước ngực y, thậm chí tháo cả thắt lưng – cũng không phải là hắn muốn làm vậy, mà thuần tuý là do bản năng.
Loại cảm giác này phi thường kỳ quái, thật giống như cơ thể của hắn biết từng bước nên làm thế nào, nhưng trong suy nghĩ của hắn thì lại không thể nào hiểu được, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, bởi vậy hắn cảm thấy bối rối và khẩn trương.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện hung dữ nói: "Lẽ nào có đạo lý Di Lăng lão tổ sợ Hàm Quang Quân!"
Quyết định như vậy, hắn liền....
Hắn tạm thời đè xuống hết thảy mọi e dè, kiên trì tiếp tục làm, cả người căng thẳng, cảm thấy tay Lam Vong Cơ đang để ở eo hắn, tựa hồ muốn vuốt ve, hắn liền gạt mạnh ra, nói: "Người đừng nhúc nhích, để ta!"
Lam Vong Cơ: "....."
Nếu như bình thường, Lam Vong Cơ hẳn là sẽ chiều theo ý hắn. Nhưng hiện giờ, y đã vất vả nhẫn nại nhiều ngày như vậy không đụng tới Nguỵ Vô Tiện, khó khăn lắm mới được cho phép, đâu có kiên nhẫn mặc kệ cho hắn tiếp tục nhoi như con ruồi không đầu như vậy.
Lam Vong Cơ quyết định thật nhanh, nắm tay tay Nguỵ Vô Tiện, tay giữ lấy lưng hắn, dùng sức một cái, lật ngược Nguỵ Vô Tiện đang làm xằng làm bậy trên người y, đè xuống giường.
Nguỵ Vô Tiện lưng không chịu áp lên giường, lại bắt đầu giãy giụa, định đứng dậy lần nữa, giống như là nhất định phải nắm quyền chủ động, Nhưng hắn giãy mấy cũng không qua được lực tay của Lam Vong Cơ, y dùng một tay đè hai cánh tay của hắn xuống, nhìn hắn không ngừng loạn động, cơ hồ là không chút nghĩ ngợi, một tay tháo mạt ngạch trên đầu xuống, đem hai tay hắn cột vào đầu giường.
"...Uy!" Nguỵ Vô Tiện chớp mắt kinh ngạc, do vậy mất cơ hội chạy thoát, mắt thấy mình không thể thoát, đành bất mãn nhìn y nhe răng "Đã nói để cho ta làm!"
Lam Vong Cơ liền cúi người xuống, êm ái vuốt đầu hắn, thấp giọng nói vào tai hắn: "Nguỵ Anh, cứ giao cho ta!"
"Nghe lời nào."