"Ăn hả?"
Nguỵ Vô Tiện vừa đi trên đường vừa suy nghĩ lung tung, thình lình trên môi chạm phải thứ gì đó lành lạnh, vô thức nói đại: "À, ăn ha!"
Hắn tập trung nhìn lại mới thấy rõ, Lam Vong Cơ đưa đến trước mặt hắn chính là một cây hồ lô bọc đường, vẫn là loại cao cấp có nhiều mè. Hé miệng cắn một cái, đường tan vào miệng ngọt lịm, nhai một miếng, quả mận bên trong lại chua tận răng.
Lam Vong Cơ nhìn hắn ăn xong, rút tay lại, thản nhiên đem cây hồ lô đưa lên miệng của y, cũng há miệng cắn một cái.
Nguỵ Vô Tiện nhìn qua, một mực chú ý đến y, nhìn một loạt hành động trôi chảy không chút do dự của y, miệng đang nhai của hắn thoáng ngưng lại.
"Xưa nay Lam Trạm cũng chịu ăn loại đồ ăn ven đường thế này à?" – Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ trong lòng.
Kỳ thật đâu chỉ có vậy.
Hôm nay không có hai thiếu niên kia đi theo, chỉ có hắn và Lam Vong Cơ ra ngoài, làm xong chính sự không vội trở về mà tuỳ tiện dạo chơi ở phiên chợ.
Bản chất Nguỵ Vô Tiện thích nhất là đi dạo kiểu như thế này, chạy nhanh đến kiếm mấy chỗ ăn là vui nhất, nhưng bởi vì sự việc xảy ra mấy hôm trước nên ít nhiều cũng không có sức lực đi, ngoài miệng nói muốn dẫn Lam Vong Cơ đi chơi, cuối cùng ngược lại biến thành Lam Vong Cơ dẫn hắn đi chơi.
Đi ngang qua một quán ăn nhỏ, tiếng dầu chiên đồ xiên que nổ vang tí tách, Nguỵ Vô Tiện chỉ liếc qua nhìn một chút, còn chưa kịp nói gì, đã thấy Lam Vong Cơ đưa tới trước mặt hắn hai xiên đồ ăn.
Lại đi ngang một quán giải đố nhỏ, Nguỵ Vô Tiện không khỏi nhớ tới cảnh trước kia ở Liên Hoa Ổ cùng các sư huynh đệ tranh tài. Lúc này hắn thậm chí không dừng lại, chỉ là bước chân hơi thoáng chậm lại, Lam Vong Cơ đã phát hiện ra, chủ động hỏi hắn: "Chơi không? Ta chơi cùng ngươi."
....
Đi dạo một vòng Nguỵ Vô Tiện mới phát hiện, Lam Vong Cơ thật sự rất nóng lòng muốn hắn xài tiền.
Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ sóng vai nhau mà đi, thỉnh thoảng nhịn không được lại lén nhìn y mấy lần. Nhìn Hàm Quang Quân một thân áo trắng, thần tiên thoát tục lúc này cùng hắn dạo phố chợ phiên, tâm tình hắn càng thêm vui vẻ, bước chân ngày càng nhanh. Trên tay hắn cầm cái trống lúc lắc Lam Vong Cơ mua cho hắn, không hề cảm thấy người lớn mà chơi thứ đồ chơi này là không ổn, xoay trống kêu vang, vừa cười vừa cảm khái nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ta thật không nghĩ tới có một ngày hai chúng ta lại cùng nhau dạo phố như thế này."
Lam Vong Cơ hỏi: "Tại sao?"
Nguỵ Vô Tiện liếc y một cái, nói: "Nhớ ngày đó ta còn đang ở Cô Tô cầu học, xin ngươi bao nhiêu lần, đi chơi cũng được, đi ăn cũng được, ngươi hồi đầu còn nói "Không đi!", sau đó thì đến một ánh mắt cũng keo kiệt không bố thí cho ta."
"Ta liền nghĩ, nếu như sau này có cơ hội đi cùng thì khẳng định cũng là do ta cứng rắn lôi kéo ngươi, hoặc là ngươi chỉ im lặng đi theo bên cạnh ta, không làm gì cả."
Ý hắn là, làm sao giống như bây giờ, y dẫn hắn đi chơi, lại còn mua cho hắn các loại đồ chơi, đồ ăn.
Ánh mắt Lam Vong Cơ khẽ động đậy, tạm dừng chân, quay về phía hắn nghiêm túc nói: "Nguỵ Anh, ta đã nói qua, sẽ không cự tuyệt ngươi chuyện gì nữa."
"....." Nguỵ Vô Tiện luôn luôn tự xưng là da mặt dày, lúc này lại bị ánh mắt nóng bỏng của Lam Vong Cơ nhìn đến nỗi phải dời ánh mắt đi, sau đó phát hiện bọn hắn đang sắp tới khách sạn, tâm niệm khẽ động, lẩm bẩm cười nói "Sẽ không cự tuyệt ha..."
Hắn chỉ chỉ về hướng khách sạn, cố ý hỏi Lam Vong Cơ: "Vậy ta muốn ngươi bồi ta uống rượu, ngươi có đáp ứng hay không?"
Lam Vong Cơ quả thật gật đầu nói: "Đáp ứng!"