Lam Vong Cơ lau sơ qua người, tiện tay choàng bộ y phục, vẫn còn vài giọt nước nhỏ xuống từ trên mái tóc còn ướt của y. Y nhìn Nguỵ Vô Tiện, liền biết việc đã tới nước này, với tính tình của Nguỵ Vô Tiện, không tại chỗ này hỏi cho ra nhẽ thì bất luận thế nào hắn cũng sẽ không chịu bỏ qua.
--- Như vậy, thà chính miệng y nói cho hắn biết còn hơn để hắn đi hỏi người khác.
Lam Vong Cơ im lặng hít vào một hơi, nói: "Năm đó, ngươi vì người nhà họ Ôn mà xông lên Bất Dạ Thiên, cùng mọi người phát sinh tranh chấp. Một trận hỗn chiến xảy ra, tình huống thực tế ta cũng không thấy rõ nhưng Giang cô nương thật sự là ngã xuống bên cạnh ngươi."
Mỗi một chữ y nói ra, con mắt Nguỵ Vô Tiện như lại trừng lớn hơn một chút, nói xong lời cuối cùng, con mắt dường như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt.
Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm nói: "Gì... A...."
Lam Vong Cơ dừng một chút, ánh mắt liếc qua bờ vai của mình, tiếp tục nói: "Sau đó ta đưa ngươi đi, làm trái với gia quy nên bị phạt."
"...." Nguỵ Vô Tiện nghe y nói xong, run rẩy lùi về sau một bước, hai bước, thân thể lung lay, miễn cưỡng đứng vững, thanh âm đắng chát, khó khăn thoát ra: "Sư tỉ đúng là bởi vì ta....", nhưng sau đó hắn bỗng nhiên lại tiến lên một bước, nắm lấy vạt áo Lam Vong Cơ "Không đúng, không đúng,.... Ngươi mới là... Ngươi là Hàm Quang Quân, tại sao ngươi vì ta....."
Vì Di Lăng Lão Tổ, mà chịu loại hình phạt này?
Nguỵ Vô Tiện hai tay run rẩy kịch liệt, đến mức nắm không nổi vạt áo của Lam Vong Cơ, chậm rãi trượt từ ngực Lam Vong Cơ xuống, không biết là đang hỏi ai, cứ lẩm bẩm nói: "Vì cái gì? Vì cái gì mà không nói cho ta biết sớm một chút...."
Lam Vong Cơ nhìn hắn, vẻ đau lòng lộ rõ trên khuôn mặt, vươn cánh tay muốn ôm chặt Nguỵ Vô Tiện, người kia lảo đảo lui lại mấy bước, đột nhiên quay người chạy ra ngoài.
"Nguỵ Anh?"
Đại não Nguỵ Vô Tiện như nổ tung, căn bản không biết làm sao đối mặt với ánh mắt Lam Vong Cơ, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Chạy trốn đi đâu? Hắn cũng không biết. Dù sao miễn không ở nơi này nữa là được....
"Nguỵ Anh!"
Lam Vong Cơ đuổi theo, chạy đến cửa tóm chặt lấy Nguỵ Vô Tiện, siết lấy hắn, giữ lấy eo hắn, đem hắn ôm gắt gao vào trong ngực.
Nguỵ Vô Tiện không ngừng giãy giụa trong ngực y, muốn thoát ra khỏi những ngón tay như gọng kìm của y, cứ thế gào lên: "Thả ta ra! Thả ta ra!"
Lam Vong Cơ lại đem hắn ôm chặt hơn nữa, như muốn đem hắn khảm vào trong da thịt mình, bất luận thế nào cũng không buông tay.
Nguỵ Vô Tiện còn đang giãy giụa không ngừng, hai chân đá lung tung, chợt cảm thấy bả vai nặng xuống, giọng Lam Vong Cơ vang lên sát bên lỗ tai hắn, thanh âm trầm thấp đột ngột vang lên giữa tiếng gào của hắn.
Lời Lam Vong Cơ nói chính là: "Thật xin lỗi!"
Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên liền bất động.
Lam Vong Cơ nói xin lỗi, là có lỗi chuyện gì chứ?
Thật xin lỗi, không sớm một chút nói ra chân tướng cho hắn biết?
Hay là .... Thật xin lỗi, năm đó không kiên định đứng bên cạnh hắn, dứt khoát làm bạn của hắn cho đến cuối cùng?
......
Nguỵ Vô Tiện bị Lam Vong Cơ ôm, cảm nhận được hai tay đặt trên lưng hắn càng lúc càng siết chặt, nhịp tim rung động của đối phương hoà cùng nhịp tim trong lồng ngực hắn. Hắn kinh ngạc nhìn về phía trước, tầm mắt bỗng nhiên trở nên mơ hồ không rõ, hắn vô thức chớp chớp mắt, một dòng chất lỏng nóng nổi chảy dọc theo gương mặt hắn rơi xuống.
"...." Lam Vong Cơ lập tức phát hiện điểm khác lạ ở người y đang ôm trong ngực, "Nguỵ Anh?"
Nguỵ Vô Tiện: "...."
Nói cho cùng, Lam Vong Cơ có lỗi với hắn ở chỗ nào?
Khống chế tà lực không nổi chính là hắn, không bảo vệ tốt cho sư tỉ chính là hắn, bây giờ muốn đào tẩu, cũng chính là hắn.
Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên xoay người đi chỗ khác, hung hăng lao vào ngực Lam Vong Cơ, hai cánh tay gắt gao nắm lấy vai y, cổ họng nghẹn ngào rồi chớp mắt khóc không thành tiếng.
"Lam Trạm.... Lam Trạm...." Nguỵ Vô Tiện chui đầu vào lồng ngực vững chãi ấm áp của Lam Vong Cơ, khóc rống lên: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Lam Vong Cơ vòng tay quanh lưng Nguỵ Vô Tiện, tay kia vuốt ve đỉnh đầu hắn, thanh âm Lam Vong Cơ trầm thấp nhưng kiên định vang lên bên tai hắn: "Nguỵ Anh, ta ở đây!"
Độc hành đến tận lúc này với tất cả cực khổ rốt cuộc bây giờ mới có chỗ để phát tiết, Lam Vong Cơ ôm Nguỵ Vô Tiện thật chặt trong ngực y, hắn chỉ thuộc về y, như một hài nhi cuộn mình thành một cục yếu ớt nho nhỏ.