20.
Ngụy Vô Tiện đã rất lâu rồi không có giấc ngủ an lành. Trước kia ở bãi tha ma, chuyện thỉnh thoảng mất ngủ vài đêm là việc thường xảy ra.
Mấy ngày nay đột nhiên đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, khó tránh khỏi có chút không quen, đương nhiên cũng không thể ngủ ngon giấc.
Ngụy Vô Tiện tỉnh lại lần nữa, trời vẫn như cũ còn chưa sáng. Vừa mở mắt, hắn liền phát hiện mình vẫn đang duy trì cái tư thế kia mà chìm vào giấc ngủ, bị Lam Vong Cơ ôm vào ngực, mà đầu của hắn cũng chôn trong lồng ngực của đối phương.
Về phần trước đó Tùy Tiện bị hắn một mực ôm lấy, hiện tại không biết đã lăn đi đâu, thay vào đó, hai đầu cánh tay của hắn lại đặt trên người Lam Vong Cơ.
Tục ngữ nói trước lạ sau quen, hôm qua lúc ngủ Ngụy Vô Tiện liền đã đoán được tỉnh lại sẽ là tình cảnh như vậy, cũng không lấy làm ngạc nhiên, ngược lại có chút hăng hái mà nhìn chằm chằm vào Lam Vong Cơ đang an tĩnh ngủ, đánh giá một lượt.
Nếu như nói lúc tỉnh, trên gương mặt kia ít nhiều còn có mấy phần thần sắc lãnh đạm, thì bây giờ nhắm mắt lại, liền chỉ thấy đường nét tuấn mỹ cùng ôn hòa. Kia là những dấu vết lưu lại trên người đối phương theo năm tháng.
Ngụy Vô Tiện dựa vào ngực Lam Vong Cơ, nhiệt độ cơ thể của y không ngừng truyền đến người hắn, khiến hắn cảm thấy có chút an nhàn mà thoải mái dễ chịu. Hắn kìm lòng không đặng, khóe miệng cười một cái, không chút dấu vết mà rúc vào ngực Lam Vong Cơ một chút.
Hắn tự cho là động tác đã rất nhẹ. Thế nhưng dù hắn khẽ động, Lam Vong Cơ vẫn là lập tức liền tỉnh. Ánh mắt đối diện kia chớp mắt một cái, Ngụy Vô Tiện theo bản năng muốn lùi ra, nhưng Lam Vong Cơ tuy là vừa tỉnh, nhưng phản ứng lại nhanh hơn hắn. Ngụy Vô Tiện vừa mới lui về sau một chút, một cánh tay liền dán phía sau gáy hắn, ôn nhu nhưng không cho hắn chút cơ hội cự tuyệt, đem hắn ấn trở về.
"Ai da".
Chóp mũi Ngụy Vô Tiện va vào ngực Lam Vong Cơ một phát.
Lam Vong Cơ vỗ nhẹ lưng của hắn, nói:
"Còn sớm, ngủ lại một chút đi."
Ngụy Vô Tiện nằm trong lòng y buồn bực, tức giận cười gằn âm thanh, nói:
"Lam Trạm, ngươi là đang dỗ tiểu hài tử?"
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng hắn lại thoải mái mà tận hưởng.
Ngụy Vô Tiện xem như hiểu rõ câu kia của Lam Cảnh Nghi "Mất trí nhớ cũng không nhất định là chuyện xấu".
Với hắn mà nói, thật giống như tỉnh lại sau giấc ngủ dài, tất cả mọi chuyện phiền toái đều được giải quyết. Không còn cảm giác buồn nôn, hung thi vây quanh hắn quấy nhiễu, trong không khí không có huyết khí, cũng không có bùn đất dày đặc mùi tanh. Bên cạnh hắn có Tùy Tiện, còn có một Lam Vong Cơ chiếu cố, quan tâm hắn như thế. So ra đây chẳng phải là sự tình tốt đẹp sao?
Trách không được các thiếu niên kia đều nói chưa từng thấy qua hắn thổi sáo ngự thi.
Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy đắc ý, cũng không khỏi vô tình cái ôm Lam Vong Cơ lại càng chặt hơn.
Thanh âm trầm thấp của Lam Vong Cơ vang lên, nương theo lồng ngực bình ổn, hỏi:
"Thế nào?"
Lông mày Ngụy Vô Tiện giương lên, dứt khoát đổi tư thế bò lên trên thân Lam Vong Cơ. Hắn thích dạng này, từ trên nhìn xuống, khom người, dùng ngón tay trỏ nâng cằm Lam Vong Cơ lên, cười gian tà nói:
"Hàm Quang Quân, muốn ôm ta sao? Hửm?"
Một cánh tay Lam Vong Cơ vẫn còn đặt ngang hông của hắn, ánh mắt không tránh không né nhìn hắn, nói:
"Muốn."
Đầu lông mày Ngụy Vô Tiện co lại. Trong tư thế mặt đối mặt với Lam Vong Cơ như thế này, hắn nhất thời không biết nên bày ra loại phản ứng gì. Trong thời khắc do dự, đối phương đã lại một lần nữa đem hắn xoay người nhấn xuống, ép vào lồng ngực của mình.
Ngụy Vô Tiện "Ách" một tiếng, hơi đỏ mặt, đi kéo vạt áo Lam Vong Cơ trả thù, cốt muốn dùng cái này làm y xấu hổ một phen. Cổ áo trắng ngần trong đêm đã sớm bị hắn cọ loạn, hơi kéo một phát liền lộ ra đáy xương quai xanh tinh xảo cùng mảng lớn da thịt trắng noãn. Ngụy Vô Tiện dương dương tự đắc đang định cùng Lam Vong Cơ so tài một chút đến tột cùng là ai da mặt dày hơn.
Thình lình lại trông thấy trên ngực người kia tựa hồ có một vết sẹo, hắn nao nao, đối phương đã nhanh tay lẹ mắt đem quần áo chỉnh lại.
Dấu ấn của vết sẹo kia đặc thù quá mức rõ ràng, Ngụy Vô Tiện chỉ nhìn một chút liền thấy rõ. Rõ ràng là ở ngay trên ngực Lam Vong Cơ, hắn lại giơ tay lên sờ ngực của mình. Nhưng lúc này chỗ ấy lại sạch sẽ, cái gì cũng không có.
Trầm mặc một lát, Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Chuyện gì đã xảy ra? Có phải có liên quan đến ta không?"
Lam Vong Cơ cũng không né tránh, nhưng hiển nhiên cũng không nguyện ý nhiều lời, chỉ nói:
"Đã là chuyện xưa, không cần nhắc lại. Kiểu gì cũng sẽ nhớ ra."
Một câu nói của y làm Ngụy Vô Tiện dù muốn truy vấn đến cùng cũng không cách nào hỏi thêm được nữa. Xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể tại nơi vết thương kia, cách lớp quần áo mà vỗ nhẹ hai lần, như để trấn an.
Tâm hắn nghĩ: Chắc hẳn là có liên quan đến ta rồi. Vậy mà lại làm Lam Trạm chịu loại tổn thương này, xem ra trước đó ta cũng thật không phải là người.