[Vong Tiện] Nhất Vẫn Thiên Hoang

Chương 19



Lúc Ngụy Vô Tiện đè lên, Lam Vong Cơ phát hiện hắn muốn làm cái gì, sắc mặt hơi hỗn loạn, vô thức đè bả vai hắn lại, muốn ngăn cản động tác kế tiếp của hắn.

"Ngươi đừng nhúc nhích, giao cho ta."

Đẩy cái tay đặt trên vai mình ra, Ngụy Vô Tiện nháy mắt với y, rồi vùi đầu xuống.

Lúc mới ngậm vào còn có chút không được bài bản, vừa phải cẩn thận để răng không cắn trúng Lam Vong Cơ, lại phải cố gắng nuốt thứ cực lớn kia vào, khó tránh khỏi có chút tốn sức. Cảm giác bị nhét dị vật vào trong miệng cũng không dễ chịu, hai má bị bạnh ra căng phồng lên, khóe mắt bị ép đến chảy ra nước mắt. Lam Vong Cơ lập tức phát hiện ra sự khó chịu của hắn, muốn đẩy hắn ra lần nữa, nhưng lại bị Ngụy Vô Tiện hất tay ra, trực tiếp nuốt vào họng đến chỗ sâu nhất.

Ngụy Vô Tiện gian nan nuốt vào, Lam Vong Cơ cũng nhịn đến khó chịu. Lúc vừa được ngậm vào, thân thể của y cứng ngắc, dường như có chút luống cuống tay chân, hiện giờ đột nhiên được ăn vào tới chỗ sâu nhất, liền triệt để rối loạn, nửa người trên đang chống đỡ trực tiếp ngã lại xuống giường, cổ họng tràn ra một tiếng rên rỉ khó có thể tự kiềm chế.

Vốn miệng đang bị đau mỏi khó chịu, Ngụy Vô Tiện vẫn đang cố gắng thích ứng với kích thước của Lam Vong Cơ, nhưng nghe thấy đối phương rên như vậy, lại làm cho hắn không hiểu sao thấy hưng phấn vui vẻ, cố nén cảm giác khó chịu bắt đầu chậm rãi phun ra nuốt vào.

Trước kia hắn chưa bao giờ làm việc này, nhưng từ nhỏ cũng đã xem qua không ít sách hình vẽ Xuân Cung, lại là một người có đầu óc thông minh, sau khi phun ra nuốt vào vài cái dường như đã nắm giữ được bí quyết, lại bắt đầu dùng môi lưỡi cùng mút mát liếm láp, tỉ mỉ hầu hạ thứ nóng bỏng cứng rắn trong miệng.

Miệng hắn bị nhét đầy ngập, ngay cả tiếng rên rỉ cũng bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ thoát ra từ trong khe hở. Dần dần thích ứng với dị vật trong miệng, cảm giác khó chịu lúc trước lại có xu hướng chuyển thành khoái cảm, nghĩ vật ngậm trong miệng là của Lam Vong Cơ, cơn thỏa mãn trong lòng liền càng sâu sắc hơn.

Bộ phận mẫn cảm và riêng tư nhất trong cơ thể được người mình yêu ra sức đối đãi như thế, sự sảng khoái tất nhiên là không cần phải nói, nhưng đồng thời cũng là một loại tra tấn khổ sở. Hai tay nắm chặt tấm trải giường dưới thân, hô hấp Lam Vong Cơ ngày càng dồn dập, nhưng vẫn kềm nén cái gì đó, cho đến khi một cú nuốt y vào sâu tận trong họng, cũng giống như nuốt chửng luôn cả lý trí của y, phá nát tất cả phòng tuyến của y. Ngón tay y hoàn toàn không kiểm soát được cắm vào mái tóc Ngụy Vô Tiện, sau đó ấn đầu hắn và ưỡn thắt lưng một cách không thể kềm nén.

Lúc trước giống như là vở kịch một người Ngụy Vô Tiện, đột nhiên bị đỉnh mạnh một cái như vậy, hắn bị thúc vào đến nỗi thất thần trong nháy mắt, sau đó phản ứng lại, đôi mắt bị bao phủ một tầng hơi nước mông lung hiện lên một tia kinh hỉ, lại càng ra sức phun ra nuốt vào.

Hắn nghĩ Lam Vong Cơ nhất định cũng rất thích như thế này, mới có thể khiến cho người xưa nay kềm chế nhẫn nhịn chủ động ấn đầu hắn đưa vào sâu như thế. Mặc dù đầu hơi khó chịu, nhưng trong lòng là sự thoả mãn và hạnh phúc chưa từng có. Hắn kìm lòng không được nuốt vật đó vào sâu hơn, cho dù cổ họng sinh ra cảm giác đau đớn không thể tránh khỏi, cũng không muốn dừng lại, chỉ muốn Lam Vong Cơ thoải mái hơn một chút.

Sau mấy lần nuốt sâu, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy da đầu bị đau, ngón tay Lam Vong Cơ nắm lấy tóc hắn đột nhiên tăng thêm lực đạo, một cỗ chất lỏng nóng bỏng đặc sệt phun lên nóc họng hắn. Hắn còn chưa kịp phản ứng, lại bị người nọ đẩy mạnh một cái, vật dài trực tiếp từ trong miệng hắn rút ra, sau khi rời khỏi miệng lại bắn thẳng vào mặt hắn.

Chất dịch trắng đục rơi trên lông mi của hắn, mở mắt cũng có chút khó khăn, hắn mờ mịt nhìn Lam Vong Cơ cũng thất thần tương tự. Cả hai đều thở hồng hộc nhìn đối phương, ai cũng không nói nên lời.

Cho đến khi một giọt bạch trọc từ chóp mũi trượt xuống bên môi, Ngụy Vô Tiện theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm một cái, mới hiểu được vừa rồi Lam Vong Cơ muốn rút ra, không muốn bắn vào miệng hắn. Nhưng có lẽ là khoái cảm tới quá nhanh, phản ứng vẫn là chậm nửa nhịp, trước khi phóng thích đã không kịp rút lui, ngược lại làm cho mặt mày Ngụy Vô Tiện bị chật vật.

Đại não Lam Vong Cơ trống rỗng một hồi, ánh mắt tan rã, thẳng đến khi nhìn thấy Ngụy Vô Tiện vươn đầu lưỡi liếm chất lỏng nơi khóe miệng, mới đột nhiên phục hồi tinh thần, nội tâm tràn đầy xấu hổ và tự trách, định giúp Ngụy Vô Tiện lau đi, nhưng lại bị Ngụy Vô Tiện cười ôm lấy nằm lên trên giường.

Hắn không thèm để ý đến gương mặt dính bạch trọc, thậm chí giơ ngón tay ra tùy tiện quẹt trên mặt một cái, rồi lại đưa ngón tay dính bạch trọc vào trong miệng, liếm sạch sẽ trước mặt Lam Vong Cơ. Lúc rút ngón tay ra, hắn còn chưa thỏa mãn chẹp chẹp miệng hai cái, cười tủm tỉm nói: "Là hương vị của ngươi."

Vẻ mặt Lam Vong Cơ dường như vẫn có chút ngây ngốc, làm như y mới là người bị khi dễ. Y trơ mắt nhìn Ngụy Vô Tiện lấy tay quệt sạch dịch trọc trên mặt, sau đó cho tất cả vào miệng. Sau khi ăn hết toàn bộ, Ngụy Vô Tiện mới giả vờ nghiêm túc nói: "Ngươi nói xem ngươi rút ra làm gì, bắn thẳng vào bên trong chẳng phải tốt hơn sao, đỡ cho ta bây giờ phải làm thêm một động tác này."

Lam Vong Cơ đã hoàn toàn không biết nên đáp lại hắn như thế nào, chỉ kinh ngạc nhìn hắn.

Ngụy Vô Tiện thích dáng vẻ này của y không chịu được, cùng lúc mỉm cười nhưng giọng điệu cũng rất nghiêm túc: "Lam Trạm, ta là của ngươi, tất cả những gì của ngươi ta đều muốn." Dừng một chút, hắn tiếp tục nói, "Ta cũng là của ngươi, ngươi muốn làm cái gì với ta cũng được. Nụ hôn đầu tiên của ta là của ngươi, tất cả mọi thứ của ta là của ngươi."

Trong mắt hiện lên một tia thần sắc khác thường, Lam Vong Cơ rốt cục mở miệng nói: "Nụ hôn đầu tiên?"

"Đúng á, chính là lần ở Suối nước lạnh đó, chẳng lẽ không phải là nụ hôn đầu tiên của ngươi sao?"

Lam Vong Cơ do dự một chút, mới nói: "Nhưng......"

"Nhưng cái gì......" Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nhìn y một cái, rồi làm như hiểu ra được, cười ha ha nói to, "Có phải ta đã nói với ngươi là ta thân kinh bách chiến hay không? Ha ha, đó là lừa ngươi thôi, khi đó ta chỉ sợ ngươi không buông xuống được, cứ xấu hổ, nên mới nói như vậy, ai biết ngươi...... Nếu ngươi sớm nói cho ta biết ngươi thích ta, thì ta còn nói nhiều như vậy để làm gì."

Lam Vong Cơ hơi rũ mắt, Ngụy Vô Tiện lại cười ôm bả vai y, hỏi: "Lam Trạm, vừa rồi như thế có thoải mái không?"

Đối phương không đáp lại, hiển nhiên là có chút khó mở miệng, nhưng y càng như vậy Ngụy Vô Tiện càng muốn trêu chọc y, vì thế chuyển sang nghiêm túc hơn thì thầm ở bên tai y: "Có phải còn thoải mái hơn so với dùng tay không?"

Mắt Lam Vong Cơ rũ xuống càng thấp hơn, Ngụy Vô Tiện còn lâu mới chịu buông tha cơ hội trêu chọc y, vươn ngón tay nâng cằm y lên, bắt y nhìn mình: "Lam Trạm, ngươi nhìn ta, đừng nhìn chỗ khác."

Đối diện với ánh mắt muốn né tránh của Lam Vong Cơ một hồi, Ngụy Vô Tiện tiếp tục cợt nhả nói: "Mau trả lời câu hỏi vừa rồi của ta."

Sắc mặt nhìn không ra biến hóa gì, lỗ tai sớm đã đỏ đến sắp nhỏ máu, Lam Vong Cơ xấu hổ nói không nên lời, chỉ đành trầm mặc gật đầu.

Ngụy Vô Tiện cười thật vui vẻ, cũng không thèm quan tâm lau thứ dính trên miệng, trực tiếp hôn Lam Vong Cơ một cái: "Vậy về sau chúng ta thường xuyên như vậy có được không, nếu lần sau ta có thể chuẩn bị sẵn sàng, ngươi lại dùng......"

Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ đột nhiên ôm chặt hắn vào lòng, dùng cái ôm để trả lời.

Ngụy Vô Tiện nhếch khóe miệng, vừa chuẩn bị nói cái gì đó, Lam Vong Cơ nhặt mạt ngạch đặt ở đầu giường lên, sau đó quấn lên cổ tay hắn.

Chớp chớp mắt, Ngụy Vô Tiện giơ tay lên nhìn mạt ngạch, hỏi: "Ngươi đây là...... tặng mạt ngạch cho ta sao?"

Lam Vong Cơ trịnh trọng gật đầu.

Sờ sờ hoa văn mây cuộn ở bên trên, Ngụy Vô Tiện lại kỳ lạ nói: "Lần trước ta không cẩn thận túm lấy mạt ngạch của ngươi, ngươi tức giận như vậy, lần này tại sao lại trực tiếp tặng cho ta."

Lam Vong Cơ mím môi, không đáp lại, Ngụy Vô Tiện cũng không để ý, tiếp tục nói: "Nếu ngươi đã tặng cho ta, vậy ta sẽ cất thật kỹ, nhưng để ở chỗ nào đây, cũng không thể trực tiếp cột trên trán giống như các ngươi được đúng không, làm vậy nếu bị Lam lão tiên sinh nhìn thấy, phỏng chừng sẽ đuổi thẳng ta xuống núi." Nói xong, còn làm mặt quỷ.

Suy nghĩ một chút, hắn lắc lắc cổ tay, cười nói: "Có rồi, ta cứ quấn quanh cổ tay đi, bên ngoài lại buộc một vòng băng bảo vệ cổ tay, cứ như thế, vừa là mang theo bên người, lại sẽ không bị người ta phát hiện. Thế nào, Nhị ca ca, ý tưởng của ta có được không?"

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, giọng điệu cựckỳ nhu hòa: "Rất tốt."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv