Sáng sớm ngày hôm sau.
Lam Vong Cơ đúng giờ Mão mở mắt ra, y nhìn thấy ánh lửa chập chờn, phát hiện ra thế mà bản thân đang nằm nghiêng, hơn nữa thuốc ở trên lưng cũng đã được người thay mới.
Nhìn sang bên cạnh, quả nhiên Ngụy Vô Tiện đã tỉnh từ sớm rồi.
Ngày hôm qua sau khi Ngụy Vô Tiện nhận ra bản thân thích Lam Vong Cơ thế là hắn trực tiếp nhảy qua quá trình nam tử có thể yêu nam tử mà bắt đầu nghĩ, liệu Lam Vong Cơ có thích hắn hay chăng?
Lúc đó Lam Vong Cơ không trách hắn, hẳn là cũng không ghét đâu. Nhưng đó cũng là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện thấy y thất thố như vậy, cũng có thể không phải là thích.Mang theo tâm trạng thấp thỏm, Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngủ thẳng tới hôm sau, Ngụy Vô Tiện nhớ tới vết thương dài ngoằng trên lưng Lam Vong Cơ, vực dậy bản thân hắn thay thuốc cho Lam Vong Cơ, lại phát hiện ra Lam Vong cơ vẫn chưa tỉnh ngủ.
Trong lòng thầm đắc ý, lần đầu tiên hắn dậy sớm hơn Lam Vong Cơ đó nha.
Thật cẩn thận để lam Vong Cơ nằm nghiêng sang một bên, nhẹ nhàng đắp lại thuốc mới, xong hắn lại thắp đuốc lên quan sát xung quanh. Hắn mò ra được rất nhiều lương khô từ đám trộm mộ.
Sau khi Lam Vong Cơ ngồi dậy thì thấy Ngụy Vô Tiện đang ngồi xổm một bên, dưới ánh lửa hắn đang cẩn thận xem xét cái gì đó.
Ngụy Vô Tiện không nghe thấy động tĩnh Lam Vong Cơ tỉnh dậy nên y qua đó.
Sau đó Ngụy Vô Tiện như làm ảo thuật lấy ra rất nhiều lương khô.
"Ngươi ăn đi, mấy thứ này đều là ta mang theo trước khi vào đấy." Ngụy Vô Tiện sợ Lam Vong Cơ biết lương khô là lục soát được ở trên thi thể gì đó ra trong lòng sẽ khó chịu nên hắn nói dối.
Mấy hôm nay đồ Ngụy Vô Tiện mua đều để Lam Vong Cơ trả tiền, nào có mua lương khô.
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn không nói gì, nhận lấy lương khô, y hỏi: "Có phát hiện ra điều gì à?"
Ngụy Vô Tiện vừa ăn vừa nói: "Đúng là có, theo quan sát của ta, trong địa lao này vốn có một trận pháp trấn áp, mà đám trộm mộ vừa hay làm hỏng trận pháp này, khiến cho Ma tộc vốn đai ngủ say thức tỉnh. Mà trận pháp trấn áp còn bị vạch thêm mấy nét bút, mấy nét này hẳn là Tụ linh, ta nghĩ đây không phải địa lao, mà là mắt trận."
"Ta chỉ cần tu bổ lại trận pháp này là có thể áp chế lại được nó, đến lúc ấy chúng ta lại chiến một trận. Nhưng trận pháp nàu có dùng đến tinh huyết của Phượng hoàng, nó lấy máu bản thân ra bổ khuyết cho trận, khả năng thời gian chỉ có thể làm trong nháy mắt.
Nếu như đánh không thành công, trong phạm vi công kích của Ma tu chỉ e lành ít dữ nhiều, vì thế cơ hội chỉ có một.
"Vậy là đủ rồi." Lam Vong Cơ đứng bên cạnh tháo dây đàn nói.
Hai ngươi nghỉ ngơi mấy ngày, dưỡng tinh thần cho tốt, chuẩn bị đầy đủ, nín thở, trong động toát ra sự yên tĩnh quỷ dị, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách.
Ngụy Vô Tiện tay trái vẽ trận tay phải tạo quyết, vào thời khắc cuối cùng khi trận pháp được tu bổ hắn tạo ra một hỏa quyết đánh vào không trung, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ sơn động.
"Chính là lúc này!" Ngụy Vô Tiện hô lên.
Dựa vào ánh lửa chiếu rọi, hai người nhìn thấy vị trí cụ thể của Ma tu.
Dường như là Ngụy Vô Tiện cất lời Lam Vong Cơ đồng thời bắn ba sợi dây đàn về phía Ma tu, tốc độ như chớp giật, thế đánh như chẻ tre, trong không khí dây đàn vút lên âm thanh sắc bén.
Lúc này trận pháp lóe lên ánh sáng lập lòe, Ma tu nhìn thấy Lam Vong Cơ lạnh lùng với gương mặt như quỷ mị xuất hiện bên cạnh mình, lòng đầy kinh hãi, lại phát hiện ra bản thân không thể động đậy.
Ma tu vận toàn bộ tu vi, cường hóa cơ thịt, biến bản thân thành tấm khiên. Năm đó khi sư phụ sử dụng chiêu này đến thủ lĩnh tộc Phương hoàng cũng không đâm thủng, cuối cùng lại bị phản phệ mà chết.
Lúc này ma tu nhìn Lam Vong Cơ đầy khinh thường, nó cảm giác được năng lượng trong đại trận này đang giảm đi nhanh chóng, sau đòn đánh này của Lam Vong Cơ, nó có thể giết người lại.
Lam Vong Cơ nắm chặt sợi dây đàn cuối cùng trong tay, phối hợp với ba sợi dây trước đang quấn chặt cổ Ma tu, mạnh mẽ kéo căng.
Sợi dây đàn cuối cùng như một lưỡi đao sắc, vào một khắc khi Lam Vong Cơ buông tay với tốc độ cực nhanh, sợi dây phóng về phía Ma tu.
Khi sợi dây đàn bay về phía Ma tu, không biết vì sao nó cảm thấy trong lòng bất ngờ dấy lên nỗi hoảng sợ mãnh liệt.
Khi Ma tu còn đang trừng mắt nhìn, sợ dây đàn đã phá tan tấm khiên từ bản thân nó, cắt đứt cổ họng chính nó.
Vào thời khắc cuối cùng khi sắp đánh thắng được Ma tu, bên chân trái bị thương của Lam Vong Cơ không chống đỡ được trọng lượng thân thể y, Lam Vong Cơ đổ về một phía.
Ma tu thoi thóp hơi tàn vừa cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, nó vô cùng tức giận.
Vào thế ngàn cân treo sợi tóc, Ngụy Vô Tiện đoạt lấy dây đàn trong tay Lam Vong Cơ, đôi ngươi Lam Vong Cơ bất ngờ co lại, dường như trong nháy mắt khóa lại tại cần cổ của Ma tu, đánh lên một kích.
Mọi chuyện đều xảy ra chỉ trong chớp mắt, rất khó tưởng tượng nếu như Ngụy Vô Tiện không vẽ xong trận pháp rồi lao ngay tới thì hiện tại Lam Vong Cơ đã có kết cục gì.
Đầu Ma tu rầm một tiếng rơi xuống đất, máu tươi tràn ra nhuộm đỏ một vùng sơn động. Lúc này Ma tu đột nhiên nhớ ra, sư phụ nó, đã chết trên tay Lam Dực mà.
Ngụy Vô Tiện đỡ Lam Vong Cơ khập khiễng đi ra ngoài, khi đi ngang qua mấy người con cháu Lam thị bị ngộ hại trước đó, họ lấy lại mấy đồ thiếp thân đã đưa cho mấy người đó đi.
Lão bá ngoài cửa nhìn thấy hai người sống sót trở về thì vô cùng kích động, bởi đã một ngày ông không thấy chấn động do quái vật kia tránh thoát gông xiềng.
"Quái vật kia thế nào rồi?" Lão bá vội vàng hỏi.
"Đã chết rồi, ông ơi, có thể gọi các thôn dân trở về rồi." Ngụy Vô Tiện mệt mỏi nói hết câu lập tức ngã nhào xuống.
Lão bá qua một hồi dẫn hai người đến y quan, chủ y quán là bạn của ông, hai người đều không nỡ rời khỏi thôn trấn, cùng ở lại nhìn nơi đây một lần cuối.
"Này cái ông Ấm sắc thuốc, quái vật kia chết rồi, nó chết rồi, mau gửi tin của đạo trưởng để lại đi, để mọi người quay về."
"Cái gì, nó chết rồi, quái vật kia ư! Tốt, tốt quá, thật sự là tốt quá rồi." Chủ y quán vô cùng kích động, ông chống gậy đứng lên.
Hai ông lão tuổi chớm thất tuần ôm chầm lấy nhau, lệ nóng doanh tròng.
"Chính là hai vị trưởng não này đã đánh chết con quái vật ấy, họ chính là đại ân nhân của chúng ta." Lão bá kích động nói.
"Tại hạ Lam Vong Cơ Cô Tô Lam thị, ra mắt chủ tiệm." Lam Vong Cơ đỡ Ngụy Vô Tiện, chắp tay nói.
"Tiểu Lưu, nhanh ra đây, đỡ hai vị tiên trưởng đây xuống trị thương."
Ánh nắng ban mai xuyên qua tầng mây nhạt, nghiêng nghiêng chiếu vào giọt sương sớm, lấp lóe rải rác ánh sám xanh.
Ngụy Vô Tiện mở mắt thấy mình đang nằm trên một chiếc giường bệnh, gian phòng này có cả thảy hai chiếc giường, trên chiếc giường còn lại chính là Lam Vong Cơ.
Lúc này có một đứa bé bưng chậu nước đi vào, Ngụy Vô Tiện bắt chuyện với nói, "Này bạn nhỏ, sao em không dời đi cùng với người lớn trong nhà thế."
"Ta không có cha mẹ, ta được ông nhặt được, trước đó ông thừa dịp ta đang ngủ lại lén giấu ta vào xe ngựa nhà Nhị bá, sau khi ta tỉnh lại thấy thế lại chạy về, ta không muốn xa ông." Cậu bé cúi đầu nói.
Hoạn nạn mới thấy chân tình, quả là một cậu bé ngoan biết hiếu thuận, người ông của thằng bé may mắn nhất chính là có nó.
Chờ cậu bé đi rồi, Ngụy Vô Tiện mới hỏi: "Lam Trạm, vết thương của người vẫn tốt chứ?"
"Vết thương sau lưng đã ổn rồi, chân chỉ cần tu dưỡng thêm thời gian chút thôi." Lam Trạm đáp.
Ngụy Vô Tiện tự kiểm tra xem bản thân, bởi trước đó chịu nội thương nghiêm trọng, tuy rằng đã nghỉ ngơi mấy ngày nhưng cũng chưa khôi phục hoàn toàn, lần này mạo hiểm giết đánh, động đến tâm mạch, xương sường đã khép lại giờ lại nứt ra rồi.
Lần này một Ngụy Vô Tiện hoạt bát không hoạt bát nổi nữa, tĩnh dưỡng phải mất nửa tháng, đã thế còn muốn ăn cháo loãng, canh rau đắng Lam Vong Cơ nấu mới chịu.
Mới đầu cũng không muốn ăn, nhưng sau khi xác định tâm ý của bản thân, với để ý suy nghĩ của Lam Trạm.
Liệu Lam Trạm có chê ta kén chọn hay không, người cứng nhắc, tuân thủ nghiêm ngắt như Lam Vong Cơ thường thích dạng biết nghe lời hơn mà. Chẳng phải chỉ là cháo thôi à? Cố ăn cho xong, ăn xong khi Lam Vong Cơ ra ngoài, Ngụy VÔ Tiện sẽ bày ra vẻ mặt đời này không còn gì luyến tiếc nhìn lên trần nhà.
Nửa tháng sau cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng có thể xuống giường hoạt động, nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng thêm mấy ngày, người dân trong thôn lập tức sắp xếp thay hai người vào ở khách điếm sang trọng nhất.
Mấy ngày nay Ngụy Vô Tiện lượn xung quanh, có lần Lam Vong Cơ còn thấy Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa cười với một tốp cô nương.
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Lam Vong Cơ thì vui vẻ hạy tới, vừa định kéo ống tay áo Lam Vong Cơ lại bị y lấy một câu ta không chung đụng với người bên ngoài mà gạt ra.
Đây là ta bị ghét à? Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, cảm thấy vẫn nên nghe lời các cô nương kia, say rượu nói lời thực lòng, nhất định phải ra tay nhanh hơn chút, chờ đến vùng Cực Bắc sẽ không có cơ hội nữa.
- -----------tbc---------