Phiên ngoại : Rốt cuộc ai mới là người bị bắt nạt
01.
'Cạch.'
Ôn Tình đem bát đũa đặt xuống, khuôn mặt lạnh lùng quét qua bàn ăn. Đôi tay đang vươn đũa gắp thức ăn của Ngụy Vô Tiện run lên hai cái, cảm thấy hình như phong ba sắp nổi lên rồi. Ôn Tình đưa mắt nhìn hắn, gằn giọng:
"Ngươi..."
Ngụy Vô Tiện: "...?"
Ôn Tình im lặng một chút, có vẻ như bất đắc dĩ, mở miệng giáo huấn:
"Ngụy Vô Tiện, ngươi lớn như vậy rồi, sao lại còn bắt nạt con nít?"
Ngụy Vô Tiện mới ăn được nửa bát, sâu sắc cảm thấy khoai tây mà mình lấy hết bản lĩnh đi chợ cò kè mặc cả cũng không còn thơm ngon như thường ngày:
"Hả?"
Ôn Tình lại im lặng, một lúc sau mới nói tiếp:
"A Uyển mách với ta cả rồi."
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác hỏi:
"Mách cái gì?"
Ôn Tình thấy hắn đến chết cũng không hối cải, không thể nhẫn nhịn được nữa:
"Ngươi đã làm việc tốt gì chả lẽ trong lòng ngươi không rõ sao?!"
02.
"Ta gây ra chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện khoanh chân ngồi ở đệm cao trên giường đá, tay sờ sờ cằm, suy nghĩ đủ đường vẫn không thể nào mà lý giải được vấn đề. Một cánh tay từ phía sau vươn tới, kéo hắn vào trong một lồng ngực ấm áp. Ngụy Vô Tiện vô thức đẩy Lam Vong Cơ ra, nói:
"Khoan đã Lam Trạm, trước tiên ngươi giúp ta nghĩ một chút."
Khuôn mặt Lam Vong Cơ đã ghé rất sát vào mặt hắn, chỉ một chút nữa là có thể hôn lên, bị Ngụy Vô Tiện đẩy như vậy, khoảng cách giữa hai người lập tức tách xa. Khoé môi Lam Vong Cơ khẽ giật giật, đưa mắt nhìn Ngụy Vô Tiện đang mặt nhăn mày nhó, vò đầu bứt tai, nhàn nhạt hỏi:
"Chuyện gì?"
Cổ áo trung y thêu hoạ tiết mây cuốn của Ngụy Vô Tiện vô cùng lỏng lẻo, rõ ràng là bộ dáng chuẩn bị đi ngủ, giờ lại tỉnh đến mức không thể tỉnh hơn. Hôn ấn từ hôm trước lưu lại trên lồng ngực trắng bóng vẫn chưa phai, đôi chân dài trắng muốt xếp bằng dưới vạt áo, được che lại bởi chăn nệm ấm áp, thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh nến bập bùng.
"Gần đây ta cũng có làm chuyện xấu gì đâu." Dường như Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút lạnh, đưa tay lên sửa sang lại cổ áo, nhíu mày trầm tư nói: "Cái bộ dạng thâm thù đại hận kia của Ôn Tình cứ như thể là ta vì ham khoai tây mà mang A Uyển đi bán vậy."
Hắn vươn tay níu lấy vai Lam Vong Cơ, lười biếng dựa dẫm vào lòng người kia, nói tiếp:
"Hay là do lần gần nhất xuống núi ta không mua cho nó món đồ chơi nhỏ mà nó thích, nên tiểu tử thối này mới chạy tới kể khổ với Ôn Tình?"
Đầu ngón tay có chút thô ráp chậm rãi vuốt ve da thịt mềm mại ở eo hắn, Lam Vong Cơ cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên tai hắn một chút:
"Sẽ không."
"Nhưng mà việc này cũng không thể trách ta được." Ngụy Vô Tiện búng búng đầu ngón tay, tựa trong ngực Lam Vong Cơ, ngửa đầu nhìn y, cười nói: "Đêm qua ngươi mới về. Mà theo ước định tam chương của chúng ta trước đó, Loạn Táng Cương là địa bàn của ta, ngươi ở đây đương nhiên là phải để ta nuôi ngươi. Tiền của ngươi ta sẽ không dùng, gần đây chi tiêu có hơi nhiều, tính toán một chút, cũng không dư dả để mua đồ cho nó.
Lam Vong Cơ: "Ừ..."
Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng không thông:
"Chẳng lẽ đứa nhỏ này càng lớn lại càng không hiểu chuyện?"
Đầu ngón tay của Lam Vong Cơ khẽ gạt đuôi tóc của Ngụy Vô Tiện ra, đặt một nụ hôn nóng hổi lên cổ hắn. Vết hôn ấn trước đó như bị liệt hỏa thiêu đốt, đỏ ửng mê người, ở trên làn da có chút tái nhợt của Ngụy Vô Tiện lại giống hệt như một đóa hồng mai nở rộ. Ngụy Vô Tiện bị hôn ngứa đến mức cổ cũng rụt lại:
"Không chừng là bị ngươi làm hư rồi! Ngươi mới đi được mấy hôm, ngày nào nó cũng ngồi trên ụ đá nhìn xuống con đường dẫn lên núi, chờ đợi trông mong xem khi nào thì ngươi từ dưới núi trở về."
Ngụy Vô Tiện nhớ lại mấy ngày trước đây mình cùng Ôn Ninh hai người thiên tân vạn khổ xuống núi, bán xong đồ đoàn, lại còn thuận đường khiêng hết bao lớn này đến bao nhỏ kia đựng đồ mà Ôn Tình đã cẩn thận dặn dò mua giúp. Hai người họ vừa lên núi thì đã phát hiện một đứa nhỏ không thể quen mắt hơn đang ngoan ngoãn ngồi chơi trên ụ đá nghịch ngón tay, suýt chút nữa là "vui đến phát khóc", trong lòng cao hứng nghĩ, hài tử nhà mình quả nhiên là hiểu chuyện, biết thương xót người lớn rồi. Ai ngờ, khi đứa nhỏ này nghe thấy tiếng động, hứng chí bừng bừng ngẩng đầu lên thì chỉ thấy hai người Ngụy Vô Tiện và Ôn Ninh. Tiếp đến, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt của nó rất nhanh liền hiện vẻ thất vọng.
"Tiện... Tiện ca ca..."
A Uyển thở hổn hển một lúc lâu mới lắp bắp được một câu:
"Có tiền ca ca... không về cùng ca ca sao?"
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện trêu nó:
"Có tiền ca ca sẽ không trở lại nữa."
Tiểu hài tử nhỏ giọng "a" một tiếng, trong một giây liền thất lạc đến cực điểm, hai cái chân nhỏ xíu cũng không đung đưa nữa, ỉu xìu buông thõng xuống. Hai mũi chân ngắn ngắn không với được xuống đất, loay hoay trên ụ đá nửa ngày cũng không thể leo xuống. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, tiểu quỷ này đến cùng là leo lên bằng cách nào vậy. Nếu như không gặp được mình, có khi cả đời sẽ phải lớn lên trên ụ đá mất thôi. A Uyển xoay tới xoay lui nửa ngày vẫn vô dụng, cuối cùng chỉ còn cách ngửa đầu, đáng thương nhìn Ngụy Vô Tiện:
"Tiện ca ca, A Uyển... A Uyển không xuống được."
Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ thở dài, đưa tay đem tiểu hài tử kẹp dưới nách như kẹp một cây củ cải lớn.
"Được rồi, Tiện ca ca ôm, ôm đệ xuống là được chứ gì."
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, từ khi Lam Vong Cơ đến Loạn Táng Cương này, địa vị của mình trong lòng A Uyển rớt xuống ngàn trượng, trực tiếp thấp đến mức tương đương với tọa kỵ* luôn rồi.
(Tọa kỵ: Dị thú hoặc thần thú dùng để cưỡi.)
03.
"Ngươi không nên trêu nó."
Lam Vong Cơ nghe hắn liên miên lải nhải câu được câu mất tố khổ, đột nhiên lên tiếng nói.
"Ta trêu nó thì sao, trong lòng nó cũng đâu có ta. Cả ngày chỉ luôn nhớ đến Có tiền ca ca của nó."
Ngụy Vô Tiện bất mãn vươn tay níu lấy vai Lam Vong Cơ, trong chớp mắt liền được người ta vững vàng nhấc mông nâng lên, ngồi ở trên đùi. Ngụy Vô Tiện nắm lấy cằm Lam Vong Cơ, nhìn trái một chút nhìn phải một chút:
"Ngươi nói thử xem, nó như vậy có được hay không? Rõ ràng là ta quen biết nó trước ngươi từ lâu, ăn uống mỗi ngày đều do ta quản..."
"Ôn Tình dặn không thể để ngươi xuống bếp lần nữa." Lam Vong Cơ nói.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện: "Mỗi ngày ta đều chơi với nó..."
"Tứ thúc lần trước nhờ ta dặn ngươi, đừng mang A Uyển chôn xuống đất nữa. Đất đai ở Loạn Táng Cương vốn mang tính âm hàn, không tốt cho hài tử."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện giả bộ như thẹn quá hóa giận, siết chặt lấy cằm Lam Vong Cơ, hung hăng nói:
"Ngươi có lý, ngươi làm gì cũng tốt! Ngươi cứ như vậy mà được sao? Tất cả mọi chuyện liên quan đến ta lại đều đem nói cho ngươi!"
Lam Vong Cơ im lặng nhìn hắn, mặc hắn tùy ý xoa xoa cằm mình, ánh mắt không hề có tia né tránh.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Một lúc sau, Ngụy Vô Tiện bị mỹ sắc câu đến thần hồn điên đảo, hô hấp hỗn loạn, hơi thở nóng ấm hôn lên.
"Được rồi... Ngươi thực sự quá tốt."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, phối hợp ôm lấy eo hắn, siết người đang ngồi trong ngực mình chặt hơn một chút, cho đến khi da thịt kề sát, chậm rãi đụng chạm.
"Không tốt bằng ngươi."
Ngụy Vô Tiện lúc này đã không còn để ý được y đang nói cái gì, trong đầu chỉ toàn là nhung nhớ. Mấy ngày nay không gặp, thực sự là nghẹn chết hắn. Hai cánh tay hư hỏng thừa dịp ý loạn tình mê luồn vào trong quần áo người ta mà sờ soạng, mân mê đến mức khiến hơi thở của Lam Vong Cơ loạn nhịp, động tác hôn cắn môi hắn cũng hung hãn theo vài phần.
"Ưm..."
Ngụy Vô Tiện nằm ngửa trên đệm, nước mắt sinh lý tràn ra theo khóe mi, hai bên đùi run rẩy bị người ta banh rộng, thở dốc đến mức lồng ngực phập phồng không ngừng. Dưới thân hắn là một mảnh dịch thủy dính nhớp, tiếng da thịt va chạm vào nhau khiến ai nghe thấy cũng phải nóng bừng cả tai.
"Nhẹ... đẩy nhẹ."
Ngụy Vô Tiện hơi thở hỗn loạn vịn lấy vai Lam Vong Cơ, thanh âm nhu mềm đến mức như có người vuốt dọc kinh mạch. Hắn để mặc đối phương tùy ý ngậm cắn hầu kết của mình, dưới thân không ngừng bị một vật thô to khai phá, khoái cảm như điện giật đánh thẳng lên đại não, đôi chân dài đạp loạn xạ trên chăn. Ai mà có thể ngờ rằng Lam Vong Cơ người này trên giường lại có thể thô bạo mạnh mẽ như vậy, đem chân hắn mở rộng ép trên đệm, thuận theo tiếng Ngụy Vô Tiện thấp giọng rên rỉ bên tai mà thú tính đại phát, hung hăng cắn lên môi hắn rồi thúc thật mạnh vào trong hai lần.
"A!"
Ngụy Vô Tiện run lên một cái, nước mắt lại không khống chế được mà trào ra, bị hai cú thúc này khiến cho dục tiên dục tử, mấy đầu ngón tay bấu chặt hơn vào tấm lưng trần của Lam Vong Cơ, như muốn ở trên bóng lưng hoàn mỹ kia lưu lại mấy vết cào rớm máu.
Hai người dây dưa không dứt, mắt cá chân trắng nõn lộ ra ngoài chăn run lên một cái, sau đó mấy đầu ngón chân co quắp lại, bấu lấy trên đệm. Tiếng nức nở cầu xin cùng tiếng thở dốc ẩm ướt từ phía trong truyền ra, vừa nhu thuận lại vừa nóng bỏng. Càng về sau tiếng khóc lại càng thê thảm, giống như là đang phải chịu cực hình to lớn, ca ca tốt phu quân tốt gọi loạn cả lên, tiếng ngâm nga rên rỉ vang vọng khắp động Phục Ma.
Trận kích tình này làm đến tận nửa đêm mới thôi, Ngụy Vô Tiện thở dốc ghé vào trong lồng ngực Lam Vong Cơ, đến đầu ngón tay cũng mềm mại vô lực. Một lúc lâu sau tình triều mới dịu bớt, hắn liền ngẩng đầu lên trêu chọc:
"Hàm Quang Quân uy vũ, Di Lăng lão tổ xin cam bái hạ phong."
Còn chưa kịp định hình lại nghe thấy một loạt bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa động:
"Ngụy Vô Tiện!!! Ngươi lăn ra đây cho ta."
Tiếng Ôn Tình gào thét khiến cho Ngụy Vô Tiện ngay lập tức nhảy dựng lên.
"Ngươi ra mà xem ngươi đã làm chuyện tốt gì đi! Tại sao lại chọc A Uyển khóc rồi!"
"Đêm hôm khuya khoắt ngươi không ngủ được thì đi giày vò người khác à?! Ngươi có để cho lão nương ngủ hay không thì bảo?! Hả?! Mau cút ra đây cho ta."
Ôn Tình thấy Ngụy Vô Tiện vội vội vàng vàng mặc lại quần áo, đầu tóc dính mướt mồ hôi từ trong động đi ra, tiếng gào thét tự nhiên chợt ngừng lại. Đến khi nhìn thấy Lam Vong Cơ từ phía sau hắn cũng đi đến thì càng nghẹn họng không nói được gì.
Ôn Tình: "..."
Ngụy Vô Tiện gấp gáp như thể lửa bén đến mông chạy ra, hạ thân mềm oặt khẽ run lên một cái, hai chân vô lực, may có Lam Vong Cơ ở phía sau tạm thời đỡ lấy.
"Sao thế sao thế? Bà cô già, ngươi ầm ĩ cái gì vậy?"
Ôn Tình: "..."
Ôn Tình giữ ý dời ánh mắt đi chỗ khác, hắng giọng nói:
"Là ai không cho ai ngủ, ta còn đang muốn hỏi ngươi. Tại sao đêm hôm khuya khoắt người còn bắt nạt A Uyển."
Ngụy Vô Tiện: "Ta bắt nạt nó khi nào?"
"Nửa đêm nó khóc lóc om sòm, xông vào phòng ta, hỏi thế nào cũng không chịu đáp, chỉ luôn mồm nói ba chữ Tiện ca ca." Ôn Tình đẩy A Uyển đang nấp sau lưng mình ra, nói: "A Uyển, Tiện ca ca và Có tiền ca ca của đệ đều đang ở đây. Oan có đầu nợ có chủ, có thù trả thù có oán báo oán, đệ tự mình nói đi."
Ngụy Vô Tiện khó hiểu nhìn tiểu oa nhi mềm mại nhút nhát đang núp sau lưng Ôn Tình. Đôi mắt to tròn đỏ ửng lên, nước mắt giàn giụa, đúng là trước đó đã khóc một trận to đến mức khó khăn lắm mới dỗ được, hiện giờ lại giống hệt con mèo hoa. Trách không được Ôn Tình tức giận như thế... Nhưng hắn bị oan mà!
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lam Vong Cơ, ra hiệu cho y không cần đỡ mình. Hắn cúi người xuống, vuốt ve đầu A Uyển:
"A Uyển, đệ nói cho ta biết, ta bắt nạt đệ như thế nào?"
A Uyển mím môm không nói, liều mạng lắc đầu.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện: "Ngoan, đừng sợ. Nếu không nói thì lần sau ta sẽ không để Có tiền ca ca của đệ mua đồ chơi cho đệ nữa."
A Uyển nghe đến đây ngay lập tức lộ ra biểu cảm bị cái lời uy hiếp này thực sự dọa sợ. Ngụy Vô Tiện thấy cách này có hiệu quả, liền "ôi" một tiếng, quay đầu lại nói tiếp:
"Lam Trạm, ngươi xem ta nói đúng hay không?"
Lam Vong Cơ từ chối cho ý kiến.
"Đừng! Đừng..." bàn tay nhỏ xíu hốt hoảng níu lấy tay áo Ngụy Vô Tiện, tiểu hài tử lập tức hết hồn, ánh mắt trông mong nhìn hắn.
Ngụy Vô Tiện: "Không muốn như vậy thì đệ mau nói đi chứ."
Nắm tay nhỏ đang túm lấy áo hắn liền cứng đờ:
"Thế nhưng mà..."
Hài tử di di bàn chân bé xíu trên mặt đất, đem mũi giày nghiền nát mấy cục đất nhỏ. Ngụy Vô Tiện vẫn kiên nhẫn mớm lời:
"Nhưng mà cái gì?"
A Uyển nhỏ giọng nói:
"Nhưng mà Tiện ca ca là nam tử hán. Chuyện này đối với một nam tử hán không thể tùy tiện nói ra... Nói ra Tiện ca ca sẽ mất mặt..."
Ngụy Vô Tiện mờ mịt hỏi:
"Ta có chuyện gì mà đệ lại không dám nói?"
Hắn vỗ nhẹ đầu A Uyển, nói:
"Không sao, đệ nói ra Tiện ca ca cũng sẽ không trách đệ."
A Uyển ấp úng nửa ngày, nhìn ba người một vòng, lại dậm chân một cái.
"A Uyển thấy Tiện ca ca chắc là đau lắm, khóc thảm thiết như vậy!"
Bỗng nhiên A Uyển lại khóc lớn lên, nước mắt như hạt ngọc tí tách rơi xuống, ngăn cũng không ngăn được.
"Khóc đến... khóc đến mức A Uyển cũng muốn khóc theo!"
Ngụy Vô Tiện: "..."
Lam Vong Cơ: "..."
Ôn Tình: "..."
05.
'Phụt!'
Ngụy Vô Tiện vừa nhớ đến vẻ mặt như ăn phải trứng thối của Ôn Tình lúc nãy, không nhịn được mà cười như điên:
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ đem thân thể đang cười tới ngả nghiêng của hắn tựa vào trong ngực. Ngụy Vô Tiện vừa cười vừa nói:
"Ha ha ha ha ha ha Tiện ca ca đau lắm...! Ha ha ha ha ha lại còn khóc đến mức A Uyển nghe được cũng muốn khóc theo ha ha ha ha ha ha ha!"
Lam Vong Cơ: "Ừ..."
Ngụy Vô Tiện vừa cười vừa lau nước mắt, ra vẻ khổ sở nói:
"Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?... Ta thấy tất cả mọi người đều đang bắt nạt ta"
Khóe môi Lam Vong Cơ khẽ giật giật, buột miệng nói:
"Ta cũng không..."
Ngụy Vô Tiện hít vào một tiếng, xoay người ngồi lên đùi Lam Vong Cơ, chất vấn:
"Ngươi không bắt nạt ta? Vừa rồi là ai làm ta khóc?"
Lam Vong Cơ: "..."
"Thật sao."
Ngụy Vô Tiện nhìn y một lúc lâu, thấy vành tai y ngày càng đỏ, cảm giác ngứa ngáy trong lòng vừa bị tiểu tâm tư muốn trêu chọc người ta tạm đè xuống lại một lần nữa dâng lên. Eo hắn liền mềm nhũn, lập tức nhu thuận dán vào trên người người ta.
Thanh âm của Ngụy Vô Tiện vẫn còn chút khàn khàn, trên vành tai phấn hồng nhẹ nhàng hôn một cái, hơi thở ẩm ướt nhu nhuyễn mang theo vài tia ý cười.
"Nhưng mà ta lại thích Hàm Quang Quân... bắt nạt ta."