Một loạt tiếng bước chân không nặng không nhẹ, không nhanh không chậm từ hành lang truyền đến, lại quen tai vô cùng. Ngụy Vô Tiện vô cùng khẩn trương, lo lắng chuyển từ ghế mỹ nhân sang ngồi cạnh bàn. Hắn sợ bộ dáng của mình ngả ngớn như vậy, mấy thiếu nữ kia còn vây bên cạnh che miệng cười khúc khích, không chừng sẽ khiến mong muốn đem mình biến thành dáng vẻ đoan chính một chút trước mặt Lam Vong Cơ không hoàn thành được.
Tiếng rèm châu bị vén lên tạo thành một âm thanh rộn vang giòn giã khiến lòng người rung động, đầu ngón tay có chút tê dại. Ánh mắt Ngụy Vô Tiện rũ xuống chỗ bên cạnh, một vạt áo theo động tác ngồi xuống mà trải rộng ra. Hắn ho nhẹ một tiếng, đem chén trà đầy nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt người kia:
"Đã lâu không gặp."
Lam Vong Cơ đem bó hoa vừa ném trúng y khi nãy để lên bàn:
"Ừ."
Thiếu nữ bên cạnh lập tức châm rượu cho bọn họ. Nhưng vừa định rót vào chén của Lam Vong Cơ thì Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh đã kêu "Ấy" một tiếng, lo lắng nhìn thải y nữ tử, nói:
"Lam gia cấm rượu. Sao có thể làm người ta khó xử."
Thải y nữ tử có vẻ không cam tâm, nói:
"Công tử, ngài đợi y lâu như vậy, ít ra cũng phải bồi thường uống một chén chứ."
Ngụy Vô Tiện bị vạch trần những ngày này ăn không ngon ngủ không yên, mắc bệnh tương tư:
"Ta không có..."
"Đợi ta rất lâu?"
Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn hắn, thanh âm nhàn nhạt. Ngụy Vô Tiện cười ha hả, đem chén rượu của y cầm qua, muốn tự mình uống:
"Không lâu, không lâu."
"Còn nói không lâu?! Ước hẹn một tháng, công tử ngài trước hạn nửa tháng đã ngồi cắm rễ ở tửu lâu này, mỗi ngày trông ngóng đến mòn con mắt. Ai mà không biết ngài là đang chờ..."
Thiếu nữ búi tóc Song Bình kế thanh âm trong trẻo nói. Giọng của nàng ngày càng nhỏ, cuối cùng là nhỏ đến không nghe thấy gì nữa, đúng là bị Ngụy Vô Tiện phất tay một cái đem lui hết xuống. Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại hai người, cũng không biết nói gì.
"Khục."
Ngụy Vô Tiện lúng túng nhấp một ngụm rượu trong chén, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng trong lời nói:
"Ngươi đừng nghe các nàng nói bừa."
Đang muốn đem rượu trong chén uống cạn thì động tác trong tay liền khựng lại. Cổ tay Ngụy Vô Tiện bị người ta nắm lấy.
Ly rượu rơi xuống bàn tạo thành một tiếng động thanh thúy, chén sứ vỡ tan, rượu bên trong theo góc bàn chảy xuống dưới, tạo thành một vũng nước nhỏ. Ngụy Vô Tiện bị người ta nắm tay, kéo vào trong lòng, lồng ngực kề sát nhau, có thể nghe thấy tiếng tim đập vô cùng mãnh liệt. Bàn tay với những ngón thon dài, chỉ cốt rõ ràng mang theo nhiệt độ ấm áp, dịu dàng vòng ra sau lưng hắn vuốt ve. Ngụy Vô Tiện được âu yếm đến mức toàn thân run rẩy. Một thân y phục đen tuyền kèm theo phục sức phức tạp lại đặc biệt làm lộ ra đường cong mê người của hắn, mông nở eo hẹp, đôi chân dài thẳng tắp bị người ta mở ra, đặt ở hai bên. Hơi thở nóng ẩm rơi xuống cổ hắn, khiến Ngụy Vô Tiện khẩn trương, miệng đắng lưỡi khô, nắm lấy vạt áo Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm..."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đặt lên da thịt non mịn của hắn một nụ hôn, thuận thế triền miên cắn mút cần cổ thon dài trắng nõn trước mắt, cùng với thanh âm đè nén chút dục vọng khàn khàn sau tiểu biệt:
"Lỗi của ta, khiến ngươi chờ lâu."
Trong chốc lát hô hấp của Ngụy Vô Tiện liền trở nên hỗn loạn, cắn lấy cánh môi đang nhẹ nhàng rung động. Hắn buồn buồn cười một tiếng, thanh âm vừa ủy khuất vừa ỷ lại, nắm lấy tay Lam Vong Cơ, dẫn dắt bàn tay xuyên qua tầng tầng lớp lớp quần áo như một đóa hoa sen yêu nghiệt dần nở rộ, chạm vào da thịt mềm mại bên trong lớp trung y khinh bạc:
"Vậy ngươi phải... hảo hảo đền bù cho ta."