"Vong Cơ, vì sao đệ lại đem linh thức ký thác lên một vật ở trong mộng? Đó là linh thức của đệ!"
"Đệ phát hiện ra ác rủa có sơ hở."
"Sơ hở như thế nào? Sao đệ dám khẳng định đó là sơ hở? Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không ai biết đệ sẽ ra sao."
"Huynh trưởng, đệ đã thử qua."
"Thử?"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng, thấp giọng nói:
"Cho dù ác rủa đã mạnh hơn, nhưng cũng không cách nào tự tạo ra được một mộng cảnh khổng lồ khác để mặc sức chi phối, nhất là đối với Ngụy Anh vốn tinh thông thuật này thì lại càng khó lừa gạt. Mộng cảnh vốn dĩ được ác rủa xây dựng dựa trên ký ức vốn có của hắn, tức là tất cả những người hay vật từng tồn tại trước kia có liên quan tới hắn ở thời kỳ đó, đặc biệt là những vật của hắn. Mọi thứ đều được dựa theo hắn mà làm ra mộng cảnh."
Lam Hi Thần sững sờ:
"Cho nên đệ đưa đàn mộc châu cho cậu ấy chứ không phải mạt ngạch..."
Lam Vong Cơ gật đầu:
"Đàn mộc châu kia là vật của người ngoài, cũng là vật thật sự tồn tại ở thời điểm đó, dù có ký gửi linh thức lên nó cũng không bị ác rủa phát hiện."
Lam Hi Thần thắc mắc:
"Nhưng làm sao đệ biết thực lực của ác rủa không đủ để hoàn toàn chi phối mộng cảnh?"
Lam Vong Cơ trầm mặc trong chớp mắt.
"Thư triệu hồi."
Lam Hi Thần nhíu mày không hiểu:
"Thư triệu hồi?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Kim Tử Hiên còn chưa mở niêm phong bức thư đưa cho đệ, nhưng lại nói với đệ một câu."
Lam Hi Thần hỏi:
"Câu gì?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Hắn nói 'Trạch Vu Quân gửi thư tín triệu ngươi về Cô Tô, nghị sự việc trùng tu lại Vân Thâm Bất Tri Xứ'."
Đầu ngón tay Lam Hi Thần khẽ động, bỗng nhiên hiểu rõ cảm giác quỷ dị này. Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn y, gằn từng chữ một:
"Nếu chưa mở phong thư kia ra, làm sao hắn biết được huynh trưởng triệu đệ về Cô Tô."
"Làm sao biết được huynh trưởng cần thương lượng chuyện trùng tu lại Vân Thâm Bất Tri Xứ với đệ."
Lam Hi Thần kinh ngạc:
"Chuyện này..."
"Đơn giản là vì không muốn để đệ mở lá thứ đó mà thôi."
Lam Vong Cơ mấp máy môi, hạ thấp mi mắt nói:
"Bởi vì phong thư này..."
"Là một tờ giấy trắng..."
Lam Hi Thần bỗng bừng tỉnh đại ngộ. Lam Vong Cơ thở dài, trong mắt hiện lên một tia mềm mại, nhưng lại nhanh chóng quay về cảm giác bi ai, giọng nói nặng nề trầm thấp:
"Tà ma không phải là người. Đến con người còn mắc sai lầm... huống hồ là nó."
Lam Hi Thần đặt cây nến xuống bàn, tâm tình phức tạp mà kỳ lạ nhìn hai người đang nhập mộng nằm trên giường ngủ say. Ngoài cửa sổ gió thổi phần phật, thổi đến mức ánh nến chập chờn, chiếu lên khuôn mặt, mang theo một tia sáng le lói.
Đây là... tìm đường sống trong chỗ chết sao?