[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng

Chương 5



Thời điểm Lam Vong Cơ đi vào, Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên giường, từ trong chăn lộ ra bờ vai tuyết trắng cùng với cánh tay cầm quần áo, bất lực xem xét. Những thứ này trong lúc hai người lăn qua lăn lại đã loạn đến mức nhìn không ra hình dạng, hắn còn đem giày vò trong tay, xoắn đi vặn lại như cái bánh quai chèo.

"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ khẽ gọi.

Ngụy Vô Tiện toàn thân chấn động, oạch một tiếng đem cả người giấu vào trong chăn, giống như con mèo xù lông giương mắt nhìn y.

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá, ngượng ngùng gảy gảy chóp mũi, khoé miệng miễn cưỡng nhếch lên cười:

"Lam Trạm. Ha ha ha ngươi làm ta giật cả mình..."

Hắn đâu có giật mình, hắn đơn giản chỉ là chưa kịp thích ứng thôi. Ngẫm đi ngẫm lại hai người mấy canh giờ trước còn là bằng hữu ngồi trên mái nhà nói chuyện với nhau, bây giờ lại thăng cấp lên một tầng quan hệ khác. Thời niên thiếu lúc ở suối nước lạnh trị thương còn định thoát y loã thể trước mặt y cũng không thấy có gì phải ngại ngùng, ngược lại bây giờ chỉ lộ vai trần hắn cũng thấy không được tự nhiên. Cảm thấy trước mặt Lam Vong Cơ tâm duyệt hắn mà để lộ cơ thể... còn không phải là đang ám chỉ "chuyện kia" sao? Giống như sau khi bị "bóc tem", nhất thời không thể mặt dày mà đối mặt với người bóc tem mình dù chỉ nửa khắc. Dẫu không ai nói gì cũng cảm thấy thật kỳ quái.

Trong đầu Ngụy Vô Tiện suy nghĩ thất loạn bát tao, còn Lam Vong Cơ sau khi nhìn chằm chằm ngoại bào màu đen cùng với trung y ẩm ướt vừa bị kẻ nào đó vặn vẹo đang nằm trên giường thì đem ánh mắt dời lên mặt hắn. Ngụy Vô Tiện cùng y mắt lớn trừng nhỏ, một lúc sau liền "a" lên một tiếng, hiểu ra y muốn nói cái gì. Hắn cười khan, nói:

"Lam Trạm, ngươi xem xem... có thể ra ngoài tìm giúp ta một bộ y phục hay không?"

Lần này hắn đang trên đường đi đến Lang Tà, vì Lan Lăng Kim thị nhân thủ khan hiếm nên Giang gia cùng Lam Vong Cơ cùng nhau đến chi viện. Giang gia là ngay từ đầu đã đồng ý đến, còn Lam gia vốn muốn ở lại Cô Tô khống chế tình hình nơi đó, nhưng không hiểu sao cuối cùng Lam Vong Cơ lại cùng bọn hắn đến Lang Tà chi viện. Ngụy Vô Tiện trước đó cũng không nghĩ nhiều, nhưng Lam Vong Cơ trên mái nhà nói với hắn những lời kia không khỏi làm hắn đối với chuyện này suy nghĩ lung tung, trong lòng vừa vui mừng lại vừa bất đắc dĩ. Người này không phải vì muốn cùng mình ở một chỗ nên mới theo đến Lang Tà đấy chứ?

Lúc trời xây xẩm tối, bọn hắn đang trên đường tuỳ ý chọn một khách điếm. Hắn khi nãy là ở cách vách với phòng của Giang Trừng, nửa đêm ra ngoài uống rượu thì gặp Lam Vong Cơ. Bây giờ đã sắp giờ Dần, nếu Giang Trừng mà dậy sớm sang phòng tìm mà không thấy hắn đâu, đoán chừng cũng sẽ thấy kỳ quái. Ngụy Vô Tiện cũng không biết phải nói với Giang Trừng như thế nào về chuyện của mình với Lam Vong Cơ, bởi vì chuyện này thật sự có chút khó nói, hơn nữa ở thời kỳ chiến loạn như hiện tại mà đem chuyện yêu đương ra bàn bạc cũng quá mức lỗ mãng. Hắn thì không sao, nhưng chuyện này mà truyền đến tai Lam gia thì bên kia kiểu gì cũng nổi lên sóng gió, nhiễu loạn quân tâm. Với lại, hắn cũng chưa dám xác định, mình là thích Lam Vong Cơ nhiều đến mức muốn bàn chuyện cưới gả hay chỉ là nhất thời xúc động cảm kích đối phương lâu nay đối xử tốt với mình, nên mới ỡm ờ leo lên giường với y. Ngụy Vô Tiện suy đi tính lại, vẫn là thấy chuyện này cần phải cân nhắc thêm. Trước mắt, hắn muốn đem y phục chỉnh tề mặc vào, len lén về phòng mình đi ngủ, sáng sớm mai theo quân cứu viện đến Lang Tà, những việc còn lại tính sau.

"Đã giờ Dần rồi."

Thanh âm của Lam Vong Cơ vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn. Ngụy Vô Tiện tách khỏi dòng suy nghĩ miên man, giương mắt nhìn Lam Vong Cơ, thấy y muốn nói lại thôi, tiếp tục nhìn hắn chằm chằm.

"Hả? Ta biết mà." Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút, rốt cuộc nhận ra vấn đề. "À đúng, giờ Dần."

Giờ này ngay cả tiểu nhị trông đêm trong khách điếm cũng đã đi ngủ chứ đừng nói đến mấy cửa tiệm bên ngoài, chắc chắn đều không mở cửa, Lam Vong Cơ biết đi đâu tìm quần áo cho hắn. Rõ ràng biết người kia đang cảm thấy hắn đây là muốn hồ nháo, nhưng y dung túng hắn thành quen nên cũng không vạch trần cái tiểu tâm tư kia. Hắn nghiêng mắt nhìn Lam Vong Cơ:

"Hay là... ngươi qua phòng ta lấy túi càn khôn giúp ta được không?"

Trong túi càn khôn vốn đã chuẩn bị sẵn y phục, nhưng hắn lúc ra ngoài uống rượu lại không mang theo bên người, đem vứt ở trên bàn trong phòng. Lam Vong Cơ trầm mặc trong chốc lát rồi chậm rãi tiến lại gần. Dưới ánh đèn, Ngụy Vô Tiện nhìn người kia cách mình ngày càng gần mà mình lại đang loã thể ngồi trên giường, khó khăn nuốt nước bọt, khẩn trương bấu chặt tay vào chăn mềm.

"Làm sao?"

"Không cần."

Lam Vong Cơ đứng trước mặt hắn, mi mắt buông xuống giấu đi thần sắc nơi đáy mắt, làm cho Ngụy Vô Tiện có chút không rõ ý tứ của y. Ngay lúc hắn định mở miệng đùa cợt "cũng không thể để hắn trần truồng như thế này chạy về phòng", một tia sáng nhạt dưới tay áo của Lam Vong Cơ loé lên, trong lòng bàn tay y xuất hiện một kiện trung y khinh bạc.

( Cười chết tôi =)) Ngụy Vô Sỉ, người ra chỉ muốn đưa quần áo cho anh mặc thôi, trong đầu anh lại nghĩ cái gì vậy =)))

Ngụy Vô Tiện trố mắt nhìn y:

"Y phục của ngươi."

"Ừm". Lam Vong Cơ gật đầu. "Trước hãy mặc vào. Ban đêm lạnh."

Trung y trước mặt là may từ vải vóc thượng hạng, sạch sẽ như mới, không biết Lam Vong Cơ đã từng mặc qua chưa, bên trên thêu hoa văn mây cuốn rất thanh nhã. Bỗng dưng trong lòng Ngụy Vô Tiện dâng lên một trận áy náy, hận không thể tự đem mình quăng xuống đất đánh hai trận. Rõ ràng là do mình uống say ỡm ờ đem Lam Vong Cơ câu lên giường, chính mình chiếm tiện nghi của y trước, lại còn bày đặt vì nhất cử nhất động của người ta mà lo lắng bất an. Nếu hắn là Lam Vong Cơ, không chừng sớm đã bị mình làm cho tức chết. Y rõ ràng là một người tốt như thế...

Ngụy Vô Tiện dứt khoát đè xuống mớ cảm xúc ngổn ngang trong lòng, cố tỏ ra bình thường, cười cười hai ba tiếng rồi chui ra khỏi chăn, nhận lấy áo trong từ tay Lam Vong Cơ, hào sảng nói:

"Đa tạ"

Ánh mắt của Lam Vong Cơ dừng lại trên cơ thể hắn trong chớp nhoáng rồi nhẹ nhàng rời đi, mấp máy môi:

"Không có gì."

"Ai, y phục Lam gia các ngươi mặc kiểu gì vậy?"

Ngụy Vô Tiện đứng dậy, đem trung y khoác lên người, theo thói quen sờ đến chỗ móc gài ở bên hông, nhưng sờ nửa ngày cũng không thấy đâu.

Trung y hờ hững làm lộ ra một cặp chân trắng muốt thẳng tắp, thon dài hữu lực, đầu ngón chân phấn hồng đang đứng dẫm lên giày, bộ dáng không câu nệ tiểu tiết giống hệt như ngày còn thiếu niên. Lam Vong Cơ nhìn trung y của mình che đến đầu gối hắn, ánh mắt thuận theo vạt áo đi lên phía trên, nhìn thấy trong đùi non oánh ngọc toàn là dấu vết xanh tím, đưa mắt lên trên một chút, xuyên qua ánh nến còn thấy hai điểm nhỏ hồng lấp ló.

Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi hai tiếng, thầm nghĩ Lam gia đến trung y cũng thiết kế khác người. Chẳng nhẽ bên trong không có móc cài, kéo dây buộc bên ngoài một cái là liền mở? Đang cúi đầu loay hoay xem xét thì hắn cảm thấy bên hông nóng lên, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên eo của hắn, ấm áp mà hữu lực. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt trong suốt của Lam Vong Cơ. Ánh mắt bớt đi vài phần lãnh tĩnh, dưới ánh nến mông lung lại thêm vài phần ôn nhu. Ngụy Vô Tiện sững sờ nhìn y chằm chằm, cảm thấy có một bàn tay cầm lấy một bên vạt áo, nhẹ nhàng phủ lên bụng dưới của hắn, đem đầu vạt áo cài vào một điểm khó phát hiện bên trong.

Lam Vong Cơ đang giúp hắn mặc trung y!

Ngụy Vô Tiện vô thức cắn môi, nghiêng mặt tránh đi ánh mắt của y. Lam Vong Cơ cứ bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm, làm hắn bồn chồn đứng ngồi không yên. Thầm nghĩ nếu mà mình tiếp tục nhìn y thì sẽ giống như con cá cắn trúng mồi câu, đến thần hồn cũng sẽ bị y câu đi mất. Eo lưng của hắn đang căng cứng chợt run lên một cái, bàn tay y không biết vô tình hay cố ý trong lúc cố định cái móc cài tiếp theo lại như có như không vuốt ve da thịt hắn, cảm giác như là bị một cái lông vũ nhẹ nhàng gãi gãi, ngứa đến toàn thân đều muốn nhũn ra.

"Được rồi."

Lam Vong Cơ tuy là mắt nhìn hắn, nhưng động tác trên tay không dừng một nhịp nào, nhanh chóng cài xong trung y cho hắn.

Ngụy Vô Tiện: "A a a. Xong rồi?"

Lam Vong Cơ gật đầu, cúi người nhặt ngoại bào vẫn còn sạch sẽ đang nằm trên giường khoác lên cho hắn. Ngụy Vô Tiện cảm thấy chút đụng chạm như có như không kia là y cố tình, muốn trêu chọc cho cỗ dục hoả trong lòng hắn nổi lên. Nhưng người này lại bày ra một bộ dáng đứng đắn, như thể thật sự chỉ muốn giúp hắn mặc y phục, chẳng qua là không cẩn thận đụng phải mà thôi. Ngụy Vô Tiện cười khan, đánh trống lảng:

"Vốn luôn nghĩ vóc người chúng ta không khác nhau mấy, ai ngờ kích thước cơ thể ngươi vẫn lớn hơn ta một chút."

Hai người bọn họ bình thường đứng chung một chỗ vóc dáng gần như là tương tự nhau, hiện tại mặc trung y của Lam Vong Cơ vào, hắn liền nhận ra mình so với y gầy hơn một vòng. Y phục mặc vào có hơi rộng, ống tay áo dài hơn một chút, còn che phủ cả mu bàn tay hắn. Bất giác, Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà hồi tưởng lại dáng người của Lam Vong Cơ, vai rộng eo hẹp, cơ bắp đàn hồi hữu lực mà không khoa trương, so với mình còn tốt hơn, tấm lưng trơn bóng lúc nãy bị mình trong lúc hưng phấn không chịu nổi cào lên mấy đường, suýt thì phá hỏng thân thể hoàn mỹ này. Không ổn, càng nghĩ đến hắn càng cảm thấy toàn thân khô nóng.

Ngụy Vô Tiện trong lòng dứt khoát đạp cho mình một cước, cười nói:

"Ta về phòng trước, tránh cho sáng mai Giang Trừng tìm không thấy người lại ồn ào."

Lam Vong Cơ: "Ừm"

Ngụy Vô Tiện cầm lấy Trần Tình, chắp tay sau lưng đi ra ngoài, đi đến cửa, ngẫm đi ngẫm lại lại quay đầu nhìn y, ho khan một tiếng rồi nói:

"Kia...Ngủ ngon!"

Lam Vong Cơ đứng dưới ánh nến chập chờn, làm cho hắn có ảo giác trên khuôn mặt anh tuấn của y có thêm mấy phần nhu hoà, lại phảng phất như có như không một chút quyến luyến, không muốn hắn rời đi. Trái tim Ngụy Vô Tiện bỗng nhảy lên một cái. Mỹ nhân dưới đèn quả nhiên ý vị đặc biệt, làm cho nhân hồn oanh mộng, thần hồn điên đảo. Ngụy Vô Tiện bây giờ chính là muốn nổ tung!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv