'Cạch!'
Hòm thuốc trên tay trượt xuống trên mặt đất, tạo ra một thanh âm giòn tan chói tai. Mi mắt y khẽ động, tia sáng chen vào giữa bờ mi vừa hé mở, đâm thẳng vào giác mạc, một mảnh đau nhức.
"Hàm Hàm Hàm Hàm Quang quân! Hàm Quang quân! Hàm Quang quân tỉnh rồi!"
Có một người nghẹn họng cả kinh nói:
"Tư Truy, ngươi ở đây trông coi, ta đi báo cho Trạch Vu quân!"
"Ừ, Cảnh Nghi ngươi đi nhanh đi!"
Giọng nói trầm ổn của Lam Tư Truy vang lên. Lam Vong Cơ được một người nhẹ nhàng đỡ dậy, cảm giác đau đớn trong mộng khi nãy vừa được tạm thời hoãn lại hiện giờ giống như đã vượt qua ranh giới mỏng manh, tràn vào hiện thực. Lam Tư Truy khẽ đưa tay dò xét, không ngờ lại dò ra máu tươi thấm đẫm bàn tay, trong một thoáng liền không duy trì nổi sự trấn định, hốt hoảng nói:
"Hàm Quang Quân, vết thương lại nứt ra rồi."
Lam Vong Cơ hít vào một hơi, từ từ nhắm mắt lại, trên mấy huyệt đạo lớn của mình điểm mấy lần. Máu tươi vốn không ngừng chảy ra thấm đẫm băng gạc rốt cuộc cũng được cầm lại. Sau khi linh thức trở về thể nội, linh lực tràn đầy bị đình trệ mấy ngày liền từ linh mạch tuôn trào ra, thúc giục vết thương bắt đầu khép miệng. Tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài cửa vang lên, chớp mắt sau đã tiến đến bên giường. Lam Tư Truy lui lại một bước, hành lễ:
"Trạch Vu Quân."
Lam Hi Thần khẩn trương ngồi xuống, đưa tay đỡ lấy vai Lam Vong Cơ:
"Vong Cơ, đệ..."
Lam Vong Cơ im lặng trong chốc lát, mở mắt cố gắng thích ứng với ánh sáng, ánh mắt rơi xuống trên mặt người bên cạnh. Gương mặt thường ngày luôn tươi cười giờ lại không có lấy nửa điểm tiếu ý, da thịt vốn trắng muốt giờ lại càng trở nên tái nhợt. Ngụy Vô Tiện lẳng lặng nằm ở đó, giống như là ngủ thiếp đi... Là ngủ thiếp đi, nhưng lại không phải là một giấc ngủ an ổn.
Chính là mộng cảnh luân hồi, lặp đi lặp lại đoạn hồi ức thống khổ nhất trong cuộc đời, trằn trọc không thôi, một lần lại một lần trải qua mọi dằn vặt năm đó.
Tại bãi tha ma bị vạn quỷ đốt tâm vẫn cố níu lấy chút hơi tàn, gian nan từ trong núi thây biển máu bò lên trở lại nhân thế. Trải qua cảm giác bị trăm người hô đánh vạn người kêu giết cùng thù sâu oán nặng. Cho đến khi lang bạt kỳ hồ, sống nghèo túng giữa núi hoang. Tại thành Bất Dạ Thiên tâm tro ý lạnh. Cuối cùng là vì vạn quỷ phản phệ mà tan thành mây khói...
Lặp đi lặp lại mộng cảnh thống khổ đó, liên tục cho đến khi một tia ý chí cầu sinh còn sót lại cũng bị cắn xé đến từng khúc từng khúc đứt đoạn. Quên đi bản thân mình là ai, quên đi bản thân mình muốn làm gì. Cuối cùng lặng yên không một tiếng động biến thành cô hồn dã quỷ, tiêu tán trong trời đất.
Oán khí chí âm chí tà trên thế gian, không gì có thể hơn điều này. Không cần ngươi chặt tay chặt chân, cũng không khiến ngươi phải tự sát theo lệnh. Nó chính là từng chút một phá vỡ ý chí, ăn mòn nguyên thân của ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không thể luân hồi.
Bàn tay lạnh buốt của Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ nắm trong lòng bàn tay, lạnh đến mức tim y cũng run lên. Y vốn vì mất máu mà thân nhiệt hạ thấp, nhưng cũng không lạnh lẽo bằng một phần thân thể hắn.