Ngụy Vô Tiện vừa mới bước vào cửa thì đã thấy một bàn đầy đồ ăn. Hắn cười hì hì, từ đằng sau tiến đến ôm lấy eo Lam Vong Cơ:
"Như vậy thật quá tốt, vốn còn định gọi ngươi đi lên trấn vào tiệm ăn, thế mà ngươi đã nấu xong cho ta rồi."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay hắn, ra hiệu cho hắn buông ra trước:
"Ăn trước đã."
Ngụy Vô Tiện ngồi xuống ghế, dùng đũa gõ gõ lên chén rượu, ra vẻ như là đại gia:
"Đến đến đến, rót đầy rót đầy."
Lam Vong Cơ rót non nửa chén, trong ánh mắt thèm khát của Ngụy Vô Tiện cầm lên đưa cho hắn:
"Không thể uống nhiều, lát còn muốn đi lên trấn."
Lúc trước Ngụy Vô Tiện còn luôn than thở tiếc hận rằng đã tới Lang Tà lâu như vậy mà chưa được đi tiết Hoa Nhật náo nhiệt lần nào. Lần này thuận tiện muốn chọn cho Giang Yếm Ly chút đồ vật, nên mới rủ Lam Vong Cơ đến tối cùng đi.
Ngụy Vô Tiện nhìn chén rượu chỉ được rót có một nửa, da đầu có chút run lên:
"Có chút này làm sao mà đủ uống."
Lam Vong Cơ cùng hắn đấu mắt một lúc, sau đó liền bị Ngụy Vô Tiện nắm tay áo kéo đến bên ghế, bầu rượu trong tay bị Ngụy Vô Tiện khéo léo đoạt mất, cười cười rót đầy ly:
"Nhìn đi, như thế này mới đúng."
Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh hắn, môi mỏng khẽ động, vốn muốn nói cái gì đó, nhưng cúi đầu xuống thì lại thấy Ngụy Vô Tiện nũng nịu nắm ngón tay mình, cuối cùng đành thuận theo ý hắn.
"Hôm nay ngươi không nhìn thấy cái bộ dáng kia của Giang Trừng. Hắn còn nói cái gì mà nếu hắn ở đây thì nhất định sẽ đánh cho Kim Tử Hiên ba ngày không ngồi dậy được." Ngụy Vô Tiện vừa ăn vừa nói: "Kia là ta đã hạ thủ lưu tình rồi đấy. Nếu không phải là ta nể mặt có nhiều người ở đó lôi lôi kéo kéo Kim Tử Hiên, hắn làm gì còn cửa mà chạy tán loạn khắp nơi khiến cho người ta nhìn thấy là đã ngứa mắt."
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện gắp một đũa thịt ba chỉ luộc, cảm nhận được miếng thịt mềm vừa vào cho miệng đã tan đi, liền và hai lần cơm, cười nói:
"Đúng rồi! Ngươi đã từng uống qua canh sườn củ sen của sư tỷ ta nấu chưa? Uống ngon vô cùng luôn, lần sau ta sẽ đem tới cho ngươi uống thử một ngụm."
Lam Vong Cơ: "Được."
Ngụy Vô Tiện tiếp tục:
"Lam Trạm, đồ ăn ngươi làm thật là ngon quá đi. Trước đó ta không hề biết là ngươi biết nấu, cho nên căn bản không nghĩ đến ngươi. Ta cứ tưởng là sư tỷ làm cho ta."
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ thì liền giống như mao đầu tiểu tử nhìn thấy người trong lòng, âm tàn lạnh lùng cái gì gì đó đều bị ném đi không còn một mảnh. Trong đầu hắn tâm tâm niệm niệm muốn đem tất cả mọi việc mình nghe thấy nói cho y biết, phảng phất như muốn đem tất cả mọi chuyện thú vị nói với y, dù cho là một chuyện nhỏ xíu cũng đều muốn nghe Lam Vong Cơ nhận xét. Hắn đang mồm miệng tía lia nửa ngày thì đột nhiên im lặng, ngay cả đũa cũng ngừng gắp. Lam Vong Cơ thấy vậy khẽ hỏi:
"Đồ ăn không hợp khẩu vị?"
"Không phải..." Ngụy Vô Tiện gảy gảy chóp mũi, khó lắm mới cảm thấy ngượng ngùng, nói:
"Đều là ta nói, ta ăn, cũng không hỏi qua ngươi đã ăn chưa."
Lam Vong Cơ: "Không sao."
Ngụy Vô Tiện: "Ôi ta muốn ta muốn."
Ngụy Vô Tiện ôm lấy eo Lam Vong Cơ, tại khóe môi của y mà cười cười hôn lên một cái, sau đó lăm lăm nhìn y:
"Lam Trạm, ngươi đã ăn chưa?"
Lam Vong Cơ thấy bộ dáng khẩn trương muốn bày tỏ sự quan tâm của hắn, ánh mắt khẽ động, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn đặt lên trên đùi:
"Đã ăn. Những món này là làm cho mình ngươi."
Ngụy Vô Tiện "a" một tiếng, tự dưng thấy hơi thất vọng, nói:
"Ta còn nghĩ muốn ăn cùng ngươi."
Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn quanh một bàn đồ ăn toàn màu đỏ, ánh mắt chuyển đến trên mặt Ngụy Vô Tiện:
"Có thể."
"Bỏ qua đi, nếu đã ăn rồi thì ta cũng không làm khó ngươi." Ngụy Vô Tiện cười hì hì ngồi lên trên đùi, ôm lấy cổ y, hôn 'bẹp' một cái lên cánh môi nhạt màu: "Không bằng ngươi ăn ta đi."
Ngụy Vô Tiện liếm liếm cánh môi y, ánh mắt đặt trên phiến môi mỏng nhạt, che khuất hoàn toàn tầm mắt của Lam Vong Cơ, ý cười trầm thấp mị hoặc:
"Một ngày không được hôn, ta nhớ ngươi muốn chết. Mau mau để ca ca hôn một cái."
Lam Vong Cơ mặc cho hắn tùy ý dán lên cánh môi mình mà trằn trọc hôn mút, nếm đầy miệng vị thức ăn cay nồng nhưng lại mang theo một tia ngọt ngào tinh tế. Người trong ngực y giống như một con mèo con đang chơi đùa cũng chủ nhân, đem móng vuốt trên người giấu đi, thu liễm lại một thân gai góc, đến cái đuôi cũng hướng lên cuốn vào tay người ta. Một giây sau, Ngụy Vô Tiện bị bàn tay đang vuốt ve bên eo mình nhẹ bóp một chút, liền "a" một tiếng, run lẩy bẩy ngồi sập lên đùi người kia. Ngụy Vô Tiện vòng tay câu lấy cổ áo Lam Vong Cơ, ngón tay mềm mại, cánh môi phiếm hồng khẽ hé ra thở dốc, mê man nói:
"Làm sao?!?"
Cánh môi Lam Vong Cơ bị hắn mút đến oánh nhuận đầy ánh nước, con ngươi lưu ly dưới hàng mi dài chăm chú nhìn hắn, tuấn mỹ đến mức làm tâm tư hắn rung động. Ngụy Vô Tiện cây ngay không sợ chết đứng nói:
"Làm sao? Người cũng là của ta, còn không cho ta hôn?"
Lam Vong Cơ trầm mặc trong chớp mắt, thấp giọng nói:
"Ngươi mới nói..."
Ngụy Vô Tiện trở nên hào hứng, cười cười gãi gãi cằm y:
"Đến đến đến, mau gọi một tiếng ca ca cho ta nghe coi!"
Ngón tay không thành thật kia bị Lam Vong Cơ nắm lấy trong lòng bàn tay. Ngụy Vô Tiện bị người ta giữ trên đùi, khuôn mặt bị người âu yếm vô cùng dùng ngón tay nhu hoà vuốt ve, ngứa ngáy đến tim cũng run lên, bắt đầu nói năng không rõ ràng:
"Lam Trạm, ngươi..."
Ngón tay thanh mảnh vuốt ve đến vành tai có chút nóng lên, Ngụy Vô Tiện vô thức co rúm người, như con mèo bị người ta gãi gãi tai, tiếp đến con mắt cũng híp lại, cảm thấy toàn thân nhộn nhạo, da thịt lại càng ngứa ngáy muốn được an ủi, theo bản năng hướng thẳng trong ngực người ta mà cọ cọ. Hắn ngước mắt lên, gặp ngay một đôi con ngươi lưu ly thanh cạn, dưới ánh nến lại giống như có chút ám sắc, ý vị thâm trường mà nhìn hắn:
"Tiện Tiện... mới ba tuổi sao?"
Thanh âm chậm rãi lại trầm thấp, men theo lòng bàn tay ấm áp đang vuốt ve, như là một ngọn lửa ấm áp rơi vào trong tai. Bị người ta kiều diễm mềm mại gọi nhũ danh thật sự không giống với khi bình thường thân mật xưng hô. Ngụy Vô Tiện toàn thân run rẩy, khó khăn thở gấp một hơi, từ đốt ngón tay đến đốt sống lưng đều nhũn ra, xương cốt nhất thời mềm đi hai phần, hồn cũng bị câu mất.