"Cơn mưa này thật đáng ghét!"
Tiểu muội muội Trần gia ở phía đông thành hung hăng lau nước mắt, lau mãi không thôi. Nàng mới chỉ mười hai mười ba tuổi, sáng nay đang còn nằm trong ổ chăn ngủ vùi thì bị nương gọi dậy, mang theo đôi mắt ngái ngủ mông lung mà xách hai cái giỏ, một cái đựng vòng hoa ngọc lan, một cái đựng đầy vòng tay được kết bằng cánh hoa, ra đường lớn rao bán. Đáng tiếc là vào tiết Hoa Nhật, nhà nhà đều có hoa, nàng lại không có tiền để bày một sạp hàng, chỉ có thể trải một tấm vải thô xuống ven đường, ngồi bên cạnh một sạp bán chó nhỏ mèo nhỏ khắc bằng đá, trông ngóng người đi đường thuận tiện nhìn thấy nàng có thể ghé vào mua. Nàng cũng không biết buôn bán, thấy người vừa đến là đã ngượng ngùng, bị người ta hỏi giá cũng nói năng lắp bắp, vậy nên ngồi cả ngày cũng không bán được mấy xâu. Nghĩ đến tí nữa về là lại bị nương trách mắng, nàng khóc ngày một lợi hại. Nhà nàng rất nghèo, mấy hôm nay đều phải nhịn đói, bây giờ toàn bộ vòng hoa và vòng tay lại bị ướt, ngày mai cũng khó mà bán được. Nghĩ đến đây, dù vẫn đang ủy khuất khổ sở, nhưng nàng vẫn mở to mắt cố gắng nín khóc, dùng quần áo lau chùi những chuỗi hoa đã bị nước mưa thấm ướt, đem đồ vật trong giỏ che lại kỹ càng. Nhưng mà càng lau càng bẩn, càng lau càng ướt.
"Hoa của ta..."
Gió bỗng dưng nổi lên, đem giỏ vòng hoa ngọc lan thổi bay xuống đường, tiểu muội Trần gia hô lên một tiếng, khẩn trương nhào tới đem mấy vòng hoa bay mỗi nơi mỗi cái gom vào ngực. Người đi đường đều vội vã, trực tiếp đạp lên mấy xâu hoa nằm vương vãi trên đường, giẫm cánh hoa ép vào mấy khe gạch đá, nát be bét.
"Đừng giẫm!" Nàng ngồi bệt xuống, oà khóc "Ta biết nói với nương làm sao đây..."
Nước mưa tí tách rơi xuống mặt, làm cổ áo nàng ướt sũng một mảng lớn, tóc dính vào hai bên thái dương, khuôn mặt trẻ con non nớt khóc đến mức thở không ra hơi. Một đôi giày đen đột nhiên xuất hiện trước ánh mắt mờ mịt đẫm lệ, nàng sửng sốt thuận theo vạt áo đen nhánh nhìn lên, liền thấy một người đang nhìn mình mỉm cười. Đối phương đứng đấy, miễn cưỡng giúp thân hình gầy yếu của nàng cùng những đoá hoa đáng thương đỡ phải dầm mưa. Nam nhân ấy trầm thấp lên tiếng:
"Bao nhiêu tiền?"
Tiểu muội họ Trần chưa bao giờ nhìn thấy một nam tử đẹp như vậy, tuy sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng dung nhan phong thần tuấn lãng giữa hai hàng lông mày lại khiến người ta không thể dời đi ánh mắt. Nàng ngơ ngẩn một lúc lâu, tận đến khi nam nhân kia cúi xuống ngang tầm mắt nàng, xòe ô ra cười, lặp lại câu nói lần nữa thì nàng mới bừng tỉnh:
"Hoa này bao nhiêu tiền?"
Tiểu muội họ Trần:
"A... Hả? Hoa nào?"
Cặp mi dài của nam tử đó hơi nhíu lại, bàn tay với những đốt tay thon dài hữu lực mở ra, bên trong có một thỏi bạc:
"Vòng hoa ngọc lan muội bán, ta muốn mua hết."
Tiểu muội họ Trần mừng rỡ như điên, lắp bắp nói:
"Mua, mua hết?"
Ngụy Vô Tiện: "Ừ."
Tiểu nha đầu trước mắt nghe thấy vậy, trên mặt liền tràn đầy nét cười, xong lại cúi đầu nhìn những vòng hoa trong ngực đã bị giẫm bẩn, hai mắt lại rưng rưng:
"Nhưng mà... hoa nát hết rồi."
Ngụy Vô Tiện từ trong lòng bàn tay của nàng nhặt ra một bông hoa, nói:
"Không sao."
"Ở Lang, Lang Tà vào tiết Hoa Nhật, đem hoa tặng cho người trong lòng, xem như là lời thổ lộ tâm ý."
Tiểu muội họ Trần bứt rứt nhìn hắn đem hoa thu lại, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy thỏi bạc, đứng dưới tán ô bất an mở hai cái giỏ của mình ra, ra hiệu cho Ngụy Vô Tiện tiến tới nhìn, cuối cùng lấy hết dũng khí lớn mật nói ra câu liên quan đến sinh ý đầu tiên trong ngày hôm nay:
"Hoa kia giá trị không được nhiều bạc như vậy. Ca chọn một thứ khác đi, coi như là muội bán cho ca."
"Không..."
Ngụy Vô Tiện cười, vốn là muốn nhã nhặn từ chối, lại từ trong rổ kia ngửi thấy một mùi hương cực kỳ quen thuộc, ánh mắt liền ngưng lại, đưa tay lấy một vật từ trong giỏ ra. Đó là một hạt châu nhỏ làm từ gỗ đàn hương màu đen, được chế tác kỹ không còn một vệt thô ráp nào, tròn trịa bóng loáng tinh tế, dùng một sợi dây nhỏ xuyên qua. Trong một đống vòng tay bằng hoa, nó lại cực kỳ nổi bật. Tiểu nha đầu kia thấy hắn thích cái này, ôm giỏ nhìn hắn trông mong, nói:
"Ca thích thì cứ lấy đi! Bạc ca cho muội đủ nhiều rồi!"
"Thôi vậy."
Chiếc ô theo một tiếng cười nhẹ rơi vào ngực, nàng bị chiếc ô ép đến mức đầu vai có chút hạ xuống, trong lúc bị tán ô che khuất tầm nhìn, nàng thấy hạt châu kia bị thả trở về giỏ. Khi nàng nhấc ô lên lộ ra nửa khuôn mặt, từ mái hiên nhìn ra được phía ngoài thì nam tử kia đã đi xa. Người ấy khoát tay áo, nói:
"Muội mau về nhà đi. Nương của muội còn đang chờ muội đấy."
Tiểu nha đầu cao giọng hỏi với theo:
"Ca cũng về nhà sao?"
Nam tử kia quay đầu lại nhìn nàng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười yếu ớt, trong màn mưa mông lung mơ hồ khiến sắc mặt lại càng thêm tái nhợt:
"Chắc là vậy."
Nhưng người kia... đã không còn ở nhà chờ hắn nữa rồi.
_______///______
Nguỵ Vô Tiện truy phu kí xin phép được bắt đầu =))))))
Dỗi hờn cho lắm vào =))))))