Mà không chỉ có phương diện này thành thục quá mức, Ngụy Vô Tiện cảm thấy quả thực Lam Vong Cơ giống như trong vòng một đêm biến thành người khác vậy. Rõ ràng tại thời điểm hắn mới từ Loạn Tán Cương trở ra, chứng kiến cảnh hắn ngược sát Ôn Triều, y đã lạnh giọng cảnh cáo, còn muốn đem hắn về Cô Tô trị tội. Lần đó Ngụy Vô Tiện cùng y tan rã không vui.
Đến khi gặp lại trên chiến trường Xạ Nhật chi chinh cũng chính là lúc Ngụy Vô Tiện vừa thi triển thuật triệu hoán hung thi từ dưới lòng đất chui lên. Nhìn thấy y, hắn liền cảm thấy một trận đau đầu, chuẩn bị tinh thần nghe y thuyết giáo một phen. Thế nhưng ngoài dự liệu, Lam Vong Cơ chỉ nhìn hắn không chớp mắt, sắc mặt bình tĩnh làm Ngụy Vô Tiện không thể nhìn ra nửa điểm tâm tư. Trầm mặc nửa ngày, y vươn tay ra, ngón tay thon dài từng đốt rõ ràng phủ lên mu bàn tay của hắn nhẹ nhàng nắm một chút. Ngụy Vô Tiện bị nắm đến sững sờ, chỉ nghe người trước mặt thở dài một tiếng, thanh âm trầm thấp nói:
"Vạn sự cẩn thận."
Cho đến khi thân ảnh tuyết trắng kia khuất khỏi tầm mắt, Ngụy Vô Tiện vẫn chưa tỉnh táo lại, vẫn còn kinh ngạc, Lam Vong Cơ cứ như vậy mà bỏ qua cho hắn, không nói nhiều hơn một câu nào. Nghĩ đến lần trước hai người gặp nhau còn giương cung bạt kiếm, Lam Vong Cơ lần này bình tĩnh như vậy làm cho hắn cảm thấy hình như trước đó người làm y chán ghét phẫn nộ không phải là hắn vậy.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi nợ tiền y à?"
Giang Trừng bên cạnh lên tiếng nói.
Ngụy Vô Tiện: "Cái gì?!?"
Giang Trừng nghi hoặc nhìn tên bằng hữu từ nhỏ đã lớn lên cùng gã, ngoại trừ thần sắc giữa hai đầu lông mày tái nhợt hơn rất nhiều thì không có điểm gì bất thường. Nhưng mà nhớ lại ánh mắt khi nãy Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện... gã không tự chủ mà nổi hết cả da gà. Giang Trừng nói như chém đinh chặt sắt:
"Nhất định là ngươi nợ tiền y rồi."
"Ngươi bị bệnh à!" Ngụy Vô Tiện vỗ vai hắn một cái, cười nhạo một tiếng, đem Trần Tình xoay xoay giữa mấy đầu ngón tay rồi thu về trong lòng bàn tay, hất hàm nói: "Mau đi thôi."
Xúc cảm ấm áp trên mu bàn tay vẫn còn đọng lại, trong lòng Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà dâng lên một loại cảm giác vi diệu, vô thức dùng tay còn lại ở sau lưng chà xát lên nơi còn lưu giữ chút độ ấm kia, trong lòng thầm nghĩ: "Thật sự là gặp quỷ!"
Lam Vong Cơ như vậy là... muốn trấn an hắn?