'Keng...'
Kiếm quang trong tiếng ồn ào náo động lên đến tận trời xanh đánh thẳng tới, Ngụy Vô Tiện khẽ nhíu mày, nghiêng người tránh đi một kiếm từ phía sau, cổ tay lật một cái, đem Trần Tình tại đầu ngón tay chuyển thành thế công kích như mũi kiếm. Bàn tay còn lại cong một ngón lên, đốt ngón tay bỗng nhiên phát lực, một búng đánh cong lưỡi kiếm đang đâm tới kia. Đối phương đoán chừng cũng không nghĩ đến Ngụy Vô Tiện phản ứng nhanh như vậy, chỉ kịp thấy mũi chân hắn điểm một cái, trong nháy mắt đem thân sáo biến thành lưỡi kiếm, xé rách máu thịt, 'phập' một tiếng đâm thẳng vào tim phổi mình.
"Đánh nhanh thắng nhanh."
Mi tâm Ngụy Vô Tiện khẽ nhíu lại, như một con chim ưng bay lùi về sau mấy bước, đầu ngón tay siết chặt Trần Tình đưa lên môi, tiếng sáo cao thấp vang lên. Mặt đất lập tức nứt ra như nhện chăng tơ, hài cốt cùng thi thể đã mục nát như cái xác không hồn liên tục từ bốn phương tám hướng bò lên.
Hỏa tiễn đem cây cối trong mảnh rừng thiêu rụi thành than, khói đen nồng đậm bốc lên. Trong làn khói mù mịt còn thấy được cờ hiệu viêm dương liệt diễm của Kỳ Sơn Ôn thị đang hừng hực bốc cháy, tàn tạ đến không chịu nổi. Những người đứng dưới lá cờ ấy hiện tại đang đỏ mắt chém giết khôi lỗi, tiếng kêu thảm thiết xen lẫn với tiếng đánh nhau, tiếng tứ chi đứt gãy, tiếng xương khớp bị bẻ nát như nện từng chùy vào màng nhĩ của kẻ khác, lại phảng phất như tiếng tru của sói hoang khát máu, khiến lòng người vừa phấn khởi lại vừa rét lạnh.
Trận chiến này kéo dài tận mấy canh giờ, toàn bộ người ngựa đều mệt mỏi đến kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần, đừng nói tới Ngụy Vô Tiện dùng toàn bộ nguyên thần để thao túng tà ma quỷ túy. Giang Trừng cũng giận dữ không kém, càng chém giết lâu trên chiến trường thì càng bị sát khí xâm nhập, đến mức sau khi trở về cũng phải mất hàng canh giờ mới có thể tẩy rửa sạch mùi máu tươi trên người, dùng linh lực áp xuống tâm trí sôi sục.
Tu sĩ dưới trướng Lan Lăng Kim thị đều biết Ngụy Vô Tiện bây giờ sợ là đã nhập vào sát cảnh, tiếng sáo quỷ dị làm cho người ta vừa nghe đã sợ mất mật rạch nát trời đất, đem mùi máu tươi cùng khói bụi rợp trời hòa với nhau trong tiếng gió thổi phần phật, sát khí khó mà đè nén cũng gấp rút cuồn cuộn dâng lên, giống như một thanh đao đâm nát những vết thương lộ ra, những người đứng gần đó nếu không bị thương thì cũng bị luồng sát khí này như ngàn châm đâm vào người, khiến kinh mạch đau nhức.
"Ngụy Anh, dừng tay!"
Lam Vong Cơ ở một bên thấy tình trạng của hắn không ổn liền trầm giọng quát. Ngụy Vô Tiện nghe thấy tiếng y gọi hắn, khẽ hít vào một hơi, hai mắt nhắm lại, tiếng sáo không những không ngừng mà còn có phần thêm gấp gáp.
Lấy hắn làm trung tâm, xung quanh là thiên la địa võng đã bị cỗ lực lượng này phá hủy hoàn toàn, biến thành một mảnh khô cằn. Hai mắt hắn nhắm nghiền, giống như dung nhập vào đất trời, đem toàn bộ sát ý và máu tanh khống chế trong lòng bàn tay, tùy tâm sở dụng. Một tiếng gầm gừ khàn khàn mà vẫn chói tai vang lên:
"Giết... giết Ngụy tặc! Đừng để hắn sống!"
Có lẽ đã phát hiện ra chính hắn mới là người điều khiển toàn bộ chiến lực bên này, không ít các tu sĩ Ôn gia còn cầm được kiếm liền đồng loạt lao đến với ý đồ đem hắn một kiếm đâm chết. Mấy đạo bạch quang trước mắt vừa đánh tới liền bị kiếm quang màu lam cản lại, đem làn sóng công kích ngăn lại trước khi nó có thể chạm vào người Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ bước nhanh về phía trước, muốn đem Ngụy Vô Tiện lúc này hai mắt đã đỏ ngầu tạm thời ngăn lại, lại không ngờ đúng lúc một cỗ lực lượng cường thế khó mà chống lại bỗng nhiên bùng nổ, đánh y bay ngược về phía sau, đập vào một thân cây. Bạch y đã bị những vết máu của kẻ khác làm bẩn tung bay trong gió. Lam Vong Cơ phất tay áo, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong làn khói bụi mù mịt vừa nổi lên, khi ánh mắt chạm tới sắc mặt tái nhợt của Ngụy Vô Tiện, mi tâm y không nhịn được mà nhíu chặt lại.
Đáy mắt Ngụy Vô Tiện hằn lên tầng tầng lớp lớp tơ máu cùng với sát khí lạnh lẽo đến thấu xương, con ngươi đen nhánh cũng nổi lên vài tia khát máu quỷ dị như muốn khoét thủng từng lỗ từng lỗ trên người kẻ địch.
"Hắn... hắn sẽ không nhập ma đấy chứ..."
Một tu sĩ Kim gia sửng sốt nhìn hắn. Kẻ kia vốn chỉ nghe kể lại, trong lòng vẫn còn có chút khinh thường, nhưng từ lúc cùng nhau lên chiến trường mới biết sức chiến đấu của Ngụy Vô Tiện đáng sợ đến mức nào. Một tu sĩ khác cắn răng đè chặt vết thương của mình, khàn giọng nói:
"Tu quỷ đạo mấy kẻ có được kết cục tốt."
Lam Vong Cơ lướt đến bên cạnh hắn, hai đầu lông mày nhíu chặt, nhẹ nhàng linh hoạt né tránh mũi kiếm từ bốn phương tám hướng đâm tới, cổ tay khẽ chuyển, Tị Trần quả quyết một đường đem toàn bộ lưỡi kiếm chặt đứt. Ngụy Vô Tiện vẫn đứng ở chỗ kia, ánh mắt ngưng tụ, đầu ngón tay như lưỡi dao rạch một vết tại lòng bàn tay của chính mình.
Tiếp đến, tay trái của hắn nắm chắc thành quyền, đốt ngón tay trắng bệch tỏa ra khí thế sắc bén, máu tươi như suối từ kẽ ngón tay chảy xuống, nhuộm đỏ hoa văn khảm trên cây cột dưới chân hắn.
"Không phải muốn mạng của ta sao?"
Thanh âm khàn khàn của Ngụy Vô Tiện vang lên, mang theo vài tia nóng nảy dữ dằn. Trên mặt nở một nụ cười khát máu kèm theo sát ý, cười đến đầu mày khóe mắt đều tràn ngập vẻ ngông cuồng.
"Vậy đến đây mà giết ta đi!"
Hắn như bị thứ gì đó thao túng, không thể khống chế bản thân, mặc cho sát khí cuồn cuộn dâng lên, bản thân lại đắm chìm trong khoái cảm giết chóc cùng đau đớn, khiến hắn càng đánh càng hăng.
Trong lúc ấy, ác quỷ tà ma đã bò lổm ngổm dưới chân hắn, máu tươi đen ngòm men theo cây cột chảy xuống, như từng tia từng tia hắc tuyến khống chế những thứ ma quỷ kia, làm cho những người đang đứng nhìn cảm thấy da đầu tê dại, vô thức hoảng sợ lùi lại. Những thi thể chỉ còn xương trắng cùng một ít thịt vụn, con mắt trắng dã như muốn rơi ra khỏi hốc sọ giống như thú hoang đang đói đến cực hạn, điên cuồng rít lên, chen chúc chuẩn bị tranh cướp thức ăn. Ngụy Vô Tiện cười nhẹ một tiếng, cúi người xuống gõ gõ lên cái đầu lâu trụi lủi ngay dưới chân mình hai cái, nhẹ giọng ra lệnh:
"Đi đi."
Ác quỷ tà ma đang chen chúc xô đẩy dưới chân hắn bỗng nhiên im lặng, tất cả đều hướng về phía hắn nhận lệnh. Tiếp theo, chỉ trong một cái chớp mắt, đàn tẩu thi như một cơn thủy triều tràn xuống, tiếng rít chói tai vang lên, ầm ầm lao vào đám người phía dưới bắt đầu xé xác, ăn tươi nuốt sống từng kẻ một.
Bất luận là Ôn thị bên kia là đội ngũ Xạ Nhật bên này sắc mặt đều trắng bệch, liên tục thối lui. Đám người Ôn thị kêu cha gọi mẹ không ngừng, tiếng chửi rủa xen lẫn với tiếng da thịt bị đám tẩu thi hung tàn xé rách hòa vào trong tiếng gió thổi phần phật. Chỉ trong chốc lát đã đem máu tươi nhuộm kín một khoảnh đất rộng lớn.
Hệt như Tu La Luyện Ngục!
Nửa khuôn mặt của Ngụy Vô Tiện như chìm trong bóng tối, sắc mặt tái nhợt càng thêm quỷ quái bí hiểm. Mặc cho lòng bàn tay máu chảy đầm đìa, từ miệng đến cổ họng đều khô khốc, nhưng hắn vẫn cảm thấy huyết dịch trong cơ thể đang sôi trào như bị nướng trên than hồng, quỷ sáo Trần Tình trong tay chưa ngưng một giây nào, càng thổi càng hăng, giống như muốn đem toàn bộ sát khí thổi ra.
Bên cạnh chợt có một trận gió lướt đến, hai mắt Ngụy Vô Tiện bỗng mở to, vô thức dùng khuỷu tay đánh về phía sau, lại bị một người vững vàng bắt được cổ tay mà nắm lấy:
"Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện thấy rõ là ai đang tới, nhưng trong chớp mắt lại không cách nào thu hồi lệ khí, sắc mặt bất thiện nhìn y:
"Lam Trạm, đừng cản ta!"
Hắn đang muốn đưa Trần Tình lên môi tiếp tục thổi thì cổ tay bỗng truyền đến một trận đau đớn. Hắn nhíu mày, đưa chân muốn đạp một cước, liền bị người kia như đã dự liệu trước chặn lại, vẫn gắt gao nắm chặt cổ tay hắn, vững vàng đem hắn khóa lại. Sắc mặt Lam Vong Cơ nặng nề như khó mà tin nổi, trân trân nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện cũng cố nén giận, bình thường hai người ở bên nhau rất tốt, nhưng lúc này sát khí mãnh liệt dâng lên khiến hắn không cách nào khống chế nổi mà trưng ra vẻ mặt hung ác với y. Sát khí đang hừng hực nổi lên thì bị đè nén khiến hai mắt hắn đỏ ngầu, cổ họng như bị nghẹn lại, khó khăn nói:
"Buông ta ra!"
Bàn tay đang nắm chặt cổ tay hắn cố duy trì linh lực để không làm hắn bị thương, nhưng lại không kiềm chế được gân xanh đang nổi lên.
"Máu của ngươi."
Lam Vong Cơ nặng nề thở gấp, dường như cực kỳ khó khăn mới có thể tiếp tục mở miệng nói chuyện.
"Vì sao lại đen?"
Nghe thấy câu này, Ngụy Vô Tiện đang cố gắng giãy khỏi tay y cũng liền bất động, sắc mặt nhợt nhạt lại càng thêm phần tái xanh tái xám.
Vết máu lúc nãy chảy xuống vẫn còn lưu lại trên cây cột, không đỏ thẫm như sợi dây buộc tóc của hắn, mà lại là một mảng màu đen kịt như địa ngục sâu thẳm.