Những chuyện về sau cứ như thế thuận lý thành chương, trở thành một lẽ đương nhiên.
Vết thương trên người Lam Vong Cơ là vì hắn mới có, Ngụy Vô Tiện luôn nghĩ chính vì y thích mình nên mới gặp nhiều nguy hiểm như vậy. Nhưng vấn đề linh lực luôn là một cái dằm trong lòng hắn, hắn muốn nói với Lam Vong Cơ chuyện này, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào. Dù sao Kim Đan cũng chính là căn cơ của người tu tiên, ảnh hưởng trực tiếp đến sự tồn tại của bản nguyên. Nếu như hắn thực sự đáp ứng cùng Lam Vong Cơ ở một chỗ, thì trăm năm sau... hoặc chỉ là mấy chục năm sau thôi, tự bản thân hắn phải làm như thế nào đây.
Hắn không cách nào vận dụng linh lực, cũng trải qua quá nhiều việc mà Lam Vong Cơ không hề hay biết. Ủ dột vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ quả thật là vô nghĩa, nhưng thi thoảng trong lòng hắn vẫn không cầm được mà cảm thấy hoảng hốt.
Kể từ khi hắn trở về, loại cảm giác không nắm chắc này luôn một mực quanh quẩn trong đầu hắn, như ma quỷ oán linh đem hắn đè ép đến mức không thở nổi, nhưng trong vô thức hắn vẫn tìm cách phản kháng. Vậy nên trên chiến trường, lúc hắn giết người đỏ cả mắt thỉnh thoảng cũng sẽ không khống chế được cảm xúc. Ngụy Vô Tiện luôn suy nghĩ rất thoáng, nghĩ làm sao khiến mình thoải mái là được, ngay cả thời điểm sau trận chiến bị sát khí hành hạ đến toàn thân đau nhức không chịu nổi vẫn một mực cho là không có Kim Đan cũng đâu phải là chuyện gì to tát, cùng lắm là đau đớn một chút thôi. Nhưng hiện tại hắn không có cách gì có thể xem nhẹ chuyện này.
Bản thân hắn có thể tùy tiện thế nào cũng được, nhưng hắn lại không dám tùy ý ưng thuận hứa hẹn một đời một kiếp với người ta.
Đặc biệt người này còn là Lam Vong Cơ.
Nếu như lúc trước không mổ bụng nhường đan, bản thân mình cũng chưa bị sát khí dần xâm chiếm, hắn đều có thể tùy tâm sở dụng, không một chút do dự mà đem bản thân mình hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao vào tay Lam Vong Cơ. Nhưng bây giờ bản thân hắn đã thành cái dạng này, vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện như một giấc mộng, chỉ cần hắn tỉnh dậy thôi thì tất cả mọi thứ sẽ vỡ vụn. Hắn càng không dám khẳng định mình sẽ không như lần trước, không khống chế được sát khí của bản thân mà làm y bị thương. Cho nên mấy ngày nay, mỗi đêm hắn đều mò sang thuyền của Lam Vong Cơ, ngoài miệng thì nói là chiếu cố y, kỳ thật trong lòng là trộm có một chút tiểu tâm tư. Cảm giác được người ấy coi như trân bảo, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan thật giống như là anh túc dễ gây nghiện, chỉ cần nếm qua một lần liền muốn trầm luân trong đấy, không muốn dứt ra. Mỗi khi Ngụy Vô Tiện giật mình thức giấc giữa đêm đều ồn ào "Lạnh quá, ngươi để ta ôm một cái", thật ra là bởi vì khi hai thân thể xích lõa dán vào nhau đều cảm thấy không có lấy nửa điểm ngại ngùng, chỉ khi da thịt tương liên, buồn bực trong đầu mới theo hơi ấm của vòng tay y dần dần tan biến. Mà cũng bởi vì, hắn biết Lam Vong Cơ cuối cùng sẽ ôm chặt lấy hắn, đem hắn khảm vào thân thể y, một phân một tấc cũng không chia lìa.
_______///________
Hu hu hai chương này nhu tình mật ý quá
Từ nay để mọi người dễ phân biệt là không bị lẫn lộn mạch truyện thì những đoạn hồi tưởng của Nguỵ A Tiện mình sẽ để chữ nghiêng nhé
Còn đoạn hiện tại thì là như bình thường.
Vì chính bản thân mình edit cũng thấy những đoạn hồi tưởng đan xem hiện tại thế này dễ làm mọi người nhầm lẫn.