"Thân thể của Ngụy công tử đã không còn gì đáng lo ngại, không cần lo lắng quá mức."
Y sư xử lý tốt cái hòm thuốc, đem đồ bắt mạch thu vào. Giang Yếm Ly thở phào một hơi, khom người hành lễ:
"Đa tạ."
Y sư đưa tay nâng nàng dậy:
"Giang cô nương không cần đa tạ, đây là bổn phận của ta."
Ngụy Vô Tiện xoay xoay cổ tay, ở một bên lên tiếng hỏi:
"Đúng rồi, Lam Trạm thế nào?"
Giang Trừng ngạc nhiên:
"Ngươi suốt ngày bám lấy y, vậy mà lại không biết y thế nào?"
Ngụy Vô Tiện cười hì hì:
"Ta đâu phải là y sư, không thể biết rõ ràng như y sư được."
"Vết thương của Lam nhị công tử cũng gần như khép lại hoàn toàn rồi." Dừng một chút, y sư khẽ cau mày nói: "Nhưng mà có chuyện này rất kỳ lạ..."
Ngụy Vô Tiện trên mặt thì cười nhưng thanh âm lại ẩn ẩn vài tia khẩn trương, hỏi:
"Chuyện gì?!?"
Y sư cân nhắc câu chữ, khó hiểu nói:
"Đội tàu đã đi trên biển La Sát được năm, sáu ngày, Lam nhị công tử bị thương là vào ngày đầu tiên. Hôm đó băng bó và phục dược xong, miệng vết thương cũng đã khép lại hơn phân nửa. Ngày hôm sau ta đến xem xét vết thương cho y lại phát hiện vết thương nứt ra rất nghiêm trọng. Lúc đấy ta giúp y thoa thuốc thay băng còn tưởng trên vết thương của y có oán rủa quỷ khí gì làm cho không thể nào lành, ngờ đâu ngày thứ ba, ngày thứ tư... Đến hôm nay, tốc độ khép miệng của vết thương thật đáng kinh ngạc, giống như ngày hôm trước vết thương nứt ra chỉ là chuyện ngoài ý muốn vậy."
Kẻ đầu sỏ Ngụy Vô Tiện thoáng chốc câm nín.
Giang Yếm Ly nói:
"Có lẽ là bởi vì sóng biển quá mạnh, thuyền tròng trành va phải đâu đó?"
Y sư gật gật đầu:
"Lúc ta hỏi Lam nhị công tử, y cũng giải thích như vậy."
Giang Trừng tiếp lời:
"Mảnh quỷ hải này đúng là khiến cho lòng người ta không thoải mái mà, phát sinh chuyện gì cũng không lấy làm lạ, tốt nhất là nên tăng tốc mau chóng lên bờ."
Giang Trừng quay đầu lại nhìn, thấy Ngụy Vô Tiện đang im lặng, vẻ mặt quỷ dị đứng một bên, liền cau mày nói:
"Ngụy Vô Tiện, có phải là ngươi lại đi quấy rối người ta hay không? Làm Lam Vong Cơ không thể hảo hảo tĩnh dưỡng."
Ngụy Vô Tiện đem Trần Tình xoay giữa mấy đầu ngón tay, lười biếng nói:
"Ngươi cứ như vậy đem đổ lên đầu ta?"
Giang Trừng nói:
"Ngươi từ nhỏ đến lớn vẫn không chừa được cái tật này, ở Vân Mộng hết đuổi gà trộm táo lại trêu chọc tiểu cô nương ta cũng không nói, nhưng ngươi đừng lúc nào cũng bám theo sau lưng Lam Vong Cơ."
Giang Trừng nói còn chưa kịp xong thì đã thấy Ngụy Vô Tiện chắp tay sau lưng, còn dùng Trần Tình gõ gõ vào lưng, nhấc chân đi ra ngoài:
"Ngụy Vô Tiện, ngươi lại muốn đi đâu?"
Ngụy Vô Tiện ló nửa cái mặt vào, tóc mềm như tơ bị gió biển thổi tán loạn:
"Đi dạo trên thuyền một lát."
"Ai chẳng biết ngươi lại muốn tản bộ đến thuyền của Lam Vong Cơ. Thuyền kia nhỏ như vậy, một đại nam nhân như ngươi còn cả ngày chen chúc một chỗ với y, ngươi có thấy buồn nôn hay không?" Giang Trừng cao giọng nói: "Người ta là vì Lam gia tu dưỡng mới mặc kệ ngươi. Ngươi lại còn suốt ngày đem mặt nóng dán mông lạnh, làm mất mặt ta với tỷ tỷ."
Ngụy Vô không kiên nhẫn "ai ai" hai tiếng bỏ qua chuyện quá khứ, mũi chân điểm nhẹ trên mạn thuyền, thân mình thoáng chốc tung lên, như một con chim yến đen vượt qua mấy cái thuyền đang buộc dây thừng với nhau, một cước bay đến trên thuyền Lam Vong Cơ. Thân pháp của hắn rất tốt, lại tận lực khống chế lực đạo, lúc đáp xuống thuyền cũng rất nhẹ nhàng, chỉ làm cái thuyền nhỏ khẽ lắc lư một cái. Thế mà người bên trong vẫn nhận ra động tĩnh của hắn:
"Đến rồi?"
Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy giọng nói này, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ đến mức nở hoa, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra bình thường, cúi đầu xem xét một thân hắc phục hôm nay mình cố ý chọn, đai lưng rộng chừng một ngón tay ôm gọn lấy vòng eo thon gọn của hắn, nhìn rất phong thần tuấn lãng. Khi trước hắn ở Vân Mộng, mặc bộ này vào là chỉ cần tùy ý nhìn chằm chằm các tiểu cô nương rồi nháy mắt mấy cái, đảm bảo đem các nàng mê đảo đến đỏ bừng cả mặt.
"Ừ, ta đến."
Ngụy Vô Tiện ho nhẹ một tiếng, đưa tay vén tấm rèm che lên, cúi đầu bước vào. Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Còn dám nói ta bám lấy Lam Trạm làm y ghét bỏ??? Lam Trạm rõ ràng là vô cùng nguyện ý đấy!"