[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng

Chương 119



Phiên ngoại 6: Khoai tây công tử

- Cái này đáng lẽ ra là nằm cùng với phiên ngoại 4 nhưng quên mất nên lâu rồi không viết cho xong.

- Phúc lợi 500 follower. Với mọi người thì đó không phải là một con số lớn, nhưng với mình nó là một cột mốc rất đáng nhớ, cảm ơn mọi người
01

Những chú chim nhỏ vươn cánh thức giấc khiến sương mai đầu cành khẽ rung rinh trong nắng sớm. Ánh dương khoan thai ló lên từ phía sau rặng mây mờ, chợ sáng của tiểu trấn nằm dưới chân Loạn Táng Cương cũng dần trở nên náo nhiệt.

Ở thành đông có một cái chợ lớn, kẻ buôn người bán qua lại tấp nập, vô cùng sầm uất, người này hô người kia hét giá thật cao. Người nào không có tiền thì chỉ có thể tất tất tưởi tưởi đi đến cái chợ nhỏ ở thành tây. Chỗ này cũng không khác là bao, nhưng lại không người dọn dẹp, rau héo quả thối ném đầy trên đất, vậy nên chỉ cần mưa to hoặc bước nặng hai bước, dưới sẽ chân liền biến thành một đám bùn nhão bẩn thỉu. Bình thường các cô nương gia đều không muốn sang phía bên này mua thức ăn, sợ quần lụa bị dính bùn.

Nhưng bắt đầu từ hai tháng nay, chỉ cần chợ vừa mở bán là các cô nương lớn nhỏ lại gấp gáp chạy đến.

Nguyên nhân là vì một người.

Ngày xưa có nữ nhân xinh đẹp đứng bán đậu phụ, được người đời gọi là đậu phụ Tây Thi, ý ở trong lời, không cần nói cũng hiểu.

Thời nay có một nam nhân tuấn lãng phiêu lượng, lại bán rất nhiều khoai tây và củ cải. Trong những cuộc trò chuyện nơi khuê phòng, hắn được nữ nhân nơi này trêu đùa gọi là "Khoai tây công tử".

02

"Năm đồng, đa tạ."

Ngụy Vô Tiện nhận lấy tiền, sau đó thả vào túi nhỏ ở trên bàn, tiền đồng va chạm vào nhau tạo thành tiếng leng keng. Hắn bỏ thêm rau xanh cùng khoai tây vào cái túi đang cầm trên tay, nâng mắt cười cười với phụ nhân đang đứng trước mặt, nói:

"Gần đây thu hoạch tốt, tặng thêm cho tỷ chút đồ ăn."

Phụ nhân kia mỉm cười, nói:

"Lúc nào cũng cho thêm đồ, thật là ngại quá. Ngày mai mở hàng ta đây lại đến mua thêm một chút."

Ngụy Vô Tiện trong lòng cũng chỉ mong có vậy, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm:

"Được."

Phụ nhân kia nhún người thi lễ một cái rồi mới yểu điệu thướt tha rời đi. Ngụy Vô Tiện cảm thấy quái lạ, đưa tay lên gảy gảy chóp mũi. Hắn thầm nghĩ, thật ra cũng đâu cần thi lễ, đây chỉ là chợ bán đồ ăn thôi mà, cũng không nhất thiết phải phô trương như tham gia tiệc rượu trên Kim Lân đài vậy chứ.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy hình như có ai đó nhìn mình chằm chằm, liền đưa mắt nhìn qua. Đúng là có một cô nương mặc xiêm y màu vàng đang đứng chọn khoai tây và củ cải trước sạp, vừa chạm phải ánh mắt của hắn, nàng ta có chút bối rối mà rời mắt đi, cúi đầu lựa lựa đồ ăn, lúc lâu sau mới ngập ngừng hỏi:

"Công, công tử... xin hỏi củ cải bán bao nhiêu tiền một cân?"

Ngụy Vô Tiện cười đáp:

"Ba đồng."

"Lấy hai cân đi." Cô nương áo vàng gật gật đầu, thả giỏ trúc trên tay xuống, từ trong khăn vải lấy ra một túi tiền tinh xảo. Ngụy Vô Tiện cầm lấy củ cải mà Ôn Ninh đưa qua, bỏ vào cái giỏ trúc trên bàn, sau đó đưa lại cho nàng ta. Ai ngờ còn chưa kịp nhìn đến, cô nương áo vàng kia ngay lập tức đỏ bừng mặt, bỏ hai thỏi bạc vụn lên trên bàn rồi khẩn trương cầm lấy rổ chạy đi, bùn đất bắn đầy lên tà váy vàng nhạt, thật đáng tiếc.

"Tạ, đa tạ công tử!"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện tung tung hai khối bạc vụn trong tay, chép miệng, còn chưa trả lại tiền thừa mà, sao lại chạy nhanh thế.

Tốt xấu gì thì cũng xếp hạng thứ tư trên bảng xếp hạng tướng mạo của các công tử thế gia, dáng vẻ của hắn vốn đã phong thần tuấn lãng, đầu mày cuối mắt lại luôn vương nét cười phong lưu, cho dù đang mặc vải thô áo ráp vẫn khí định thần nhàn, mặt như quan ngọc. Chưa cần nói đến người tu tiên luôn mang trên mình một cỗ ý vị khó mà diễn tả bằng lời. Chợ nhỏ này cũng ít lái buôn đến mở quán, chủ yếu là những nông hộ tự trồng tự bán, mọi người chưa từng gặp qua vị công tử nào tuấn tú như vậy, đương nhiên không nhịn được mà nhìn nhiều thêm một lát. Những người bán hàng ở đây nếu không phải là đồ tể mặt mũi dữ tợn thì cũng là lão nông đầu tóc trắng xóa, so với những người này, Ngụy Vô Tiện đúng là hạc trong bầy gà.

Hắn cúi đầu thu lại số rau củ còn chưa bán hết đang bày trên bàn, bảo Ôn Ninh nói với mấy cô nương lớn nhỏ đang đứng xếp hàng chờ mua rằng ngày mai lại đến. Sau đó không thèm để tâm đến những ánh mắt lưu luyến đối diện mà cất bước rời đi, quay đầu nói:

"Về thôi, hôm nay cũng bán được nhiều rồi."

Ôn Ninh có chút chậm chạp, ấp úng nói:

"Công tử... Người không bán hết sao?"

Ngụy Vô Tiện nhấc thúng khoai tây còn thừa bỏ lên xe đẩy, khoát tay nói:

"Không cần, ta muốn ăn món khoai tây Lam Trạm làm."

03

Bình thường Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ sẽ không cùng nhau xuống núi, chỉ một người xuống thôi. Số lần Ngụy Vô Tiện xuống núi cũng không nhiều, vì tà khí của cả Loạn Táng Cương này còn cần đến hắn trấn áp. Mỗi lần xuống núi cũng chỉ là đi bán chút đồ ăn rau củ, dù sao thì quanh quẩn trên ngọn núi hoang này mãi hắn cũng cảm thấy buồn chán muốn chết.

Ôn Tình ngồi dưới ngọn nến, cẩn thận đếm đi đếm lại tiền đồng cùng bạc vụn vài lần, kinh ngạc nói:

"Đắt hàng vậy sao?"

Ngụy Vô Tiện uống xong ba chén nước lớn, nghe thấy vậy liền nhướng mày:

"Lại chẳng."

Ôn Tình hít vào một hơi, đem tiền cất vào túi, hoài nghi mà nhìn hắn. Lúc trước đệ đệ nhà nàng tự mình đội một cái đấu lạp trên đầu xuống núi bán hàng, ngồi đến tận trưa cũng không bán nổi mấy cọng rau. Nhưng mỗi lần có Ngụy Vô Tiện đi cùng thì đều bán hết sạch, khi trở về thì túi tiền đã căng phồng. Ngụy Vô Tiện bị nàng nhìn chằm chằm đến mức dựng hết cả tóc gáy, nói:

"Gì đấy?"

"Không phải ngươi chặn đường cướp tiền đấy chứ?" Đầu lông mày Ôn Tình nhíu lại, càng nghĩ càng thấy có lý: "Sau đó đem rau củ ta đưa vứt đi?"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện nhéo nhéo ấn đường, vô cùng thành khẩn mà hỏi lại:

"Ta là loại người đó sao?"

Ôn Tình đưa mắt nhìn hắn từ đầu đến chân vài vòng, sau đó mới chậm rãi đem túi tiền cất vào một cái hốc nhỏ trong động, nói:

"Tạm thời tin ngươi."

"..." Ngụy Vô Tiện cũng lười cùng nàng đấu khẩu. Đảo mắt một cái liền thấy Lam Vong Cơ bưng một đĩa khoai tây thái sợi đặt lên bàn, tinh thần ngay lập tức phấn chấn, vỗ tay một cái rồi sáp lại gần, ngửi ngửi một chút rồi vui vẻ nói:

"Thơm quá đi mất."

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói:

"Đi rửa tay trước."

Ngụy Vô Tiện giấu tay ở sau lưng, thấp giọng nói:

"Khoan đã, ngươi xòe tay ra trước đi."

Ôn Ninh cũng không thèm để ý đến bên này, vẫn đang cặm cụi dưới đèn ghi chép sổ sách, đến đầu cũng không thèm nâng lên.

Trong lòng Lam Vong Cơ biết rõ chắc chắn người này lại lén lút lấy bạc mua thứ gì đó không phải nhu yếu phẩm, sợ bị Ôn Tình túm lại tra hỏi vì sao lại tiêu tiền lung tung. Tuy vậy nhưng y vẫn phối hợp vươn tay ra. Một khối ngọc bội màu đen dính mồ hôi vẫn còn lưu lại hơi ấm được thả vào trong lòng bàn tay y. Thoạt nhìn, có vẻ như vẫn luôn được hắn nhét trong ngực áo, sau đó giấu ở trong tay rồi đưa cho y. Ngụy Vô Tiện liếc liếc Ôn Tình phía sau vẫn đang cau mày tính toán sổ sách, ghé sát lại hôn nhẹ lên khuôn mặt bạch ngọc tuấn mỹ của Lam Vong Cơ một cái, có chút buồn cười, thì thầm nói:

"Lúc đi trên đường thấy hợp với ngươi cho nên mua tặng ngươi."

04

Mỗi khi Ngụy Vô Tiện xuống núi bán rau, lúc quay về đều tiện tay mua một chút đồ chơi nho nhỏ. Đôi khi là con bướm be bé cho Ôn Uyển, đôi khi lại là ít kim chỉ cho Ôn bà bà, nhưng nhiều nhất vẫn là những thứ đồ nhỏ nhỏ xinh xinh tặng cho Lam Vong Cơ.

Nam nhân mà, dù thế nào chăng nữa thì lòng tự tôn vẫn rất cao.

Cho dù Lam Vong Cơ vẫn luôn nói có đủ bạc, Ngụy Vô Tiện cũng không cam lòng đem tiền của y dùng hết, cho nên ở trên núi hoang nghịch ngợm thử xem có trồng được thứ gì không. Ai ngờ qua một năm, cái mảnh đất vốn hoang phế này lại được hắn cải tạo đến mức có thể thật sự trồng ra rau củ.

Củ cải là loại to nhất, cũng là nhiều nhất. Ngụy Vô Tiện luôn miệng la hét khoai tây ăn ngon hơn, phí phạm một đống mầm khoai tây thật lớn, cuối cùng cũng trồng ra được mấy củ khoai còi cọc. Không những vậy còn lẻ tẻ trồng được ít rau, nảy mầm rất tốt, mỗi loại một ít. Đến mùa thu cũng thu hoạch được kha khá, chất đầy mấy sơn động trên Loạn Táng Cương, mọi người đều ăn đến phát ngán, vậy là tính đến chuyện đem bán bớt đi. Ngụy Vô Tiện liền nhận trọng trách xuống núi bán đồ ăn. Trước lạ sau quen, dựa vào thiên phú từ nhỏ đã lăn lộn khắp đầu đường xó chợ, rất nhanh đã học được cách nhìn cân tính tiền, cũng không cần đao to búa lớn, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, thế mà lại bán đắt hàng cực kỳ.

Đương nhiên Ngụy Vô Tiện biết được khuôn mặt của hắn hữu dụng đến mức nào, tận dụng đến mức không chút lúng túng, ngược lại còn vô cùng tự nhiên. Hắn nghĩ thầm, mình bán cũng không thiếu một cân một lạng, dù sao cũng không phải buôn gian bán lận. Nhất là sau khi phát hiện ra những thứ rau củ này có thể bán được không ít tiền, có thể mua thêm chút đồ chơi nhỏ cho nam nhân nhà mình, Ngụy Vô Tiện lại càng chuyên tâm vào việc buôn bán, làm đến vô cùng thuận lợi.

Tối hôm đó, sau khi gặm xong cải trắng nhà mình, Ngụy Vô Tiện mồ hôi nhễ nhại mà nằm trong lòng Lam Vong Cơ, được người ta nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve sống lưng, vô cùng thoải mái mà động đậy cái eo nhỏ, hơi thở cũng có chút dồn dập. Tuy là toàn thân trên dưới đang nhũn cả ra, nhưng trong đầu vẫn không ngừng tính toán, ngày mai xuống núi sớm một chút, kiếm thêm ít bạc, mua thứ gì đó mới mẻ cho Lam Trạm.

Đối với cái người trước mặt tiên môn bách gia dám cùng mình bỏ trốn, thân mang tiếng xấu chôn chân ở trên núi hoang, suốt ngày chỉ có thể cùng mình ngắm sao rồi làm mấy chuyện vụn vặt này, trong lòng Ngụy Vô Tiện vẫn luôn cảm thấy cực kỳ áy náy, muốn ở những phương diện khác hảo hảo bù đắp cho y.

"Đang nghĩ cái gì?"

Lam Vong Cơ vuốt ve cái gáy ẩm ướt của hắn, đặt lên cái trán trơn bóng một nụ hôn âu yếm, nhẹ giọng hỏi. Thanh âm trầm thấp từ tính này khiến trong lòng Ngụy Vô Tiện cảm thấy ngứa ngáy, thắt lưng lại được xoa bóp vô cùng thoải mái, tứ chi mướt mồ hôi lại càng ra sức quấn chặt lấy y hơn, thử thăm dò lên tiếng:

"Lam Trạm..."

Lam Vong Cơ đưa tay đem vài sợi tóc mềm đang tán loạn của hắn vén ra sau tai:

"Ơi?"

Ngụy Vô Tiện từ từ nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng tim đập trong lồng ngực của người trong lòng một lát rồi mới chậm rãi hỏi:

"Theo ta lên núi như thế này, liệu ngươi có hối hận không?"

Câu này hắn đã hỏi không biết bao nhiêu lần, lần nào Lam Vong Cơ cũng chỉ đáp lại một câu chắc nịch. Mấy ngón tay có chút chai sần nhẹ nhàng mân mê sau gáy Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ đem người ôm chặt vào lòng, đặt lên đôi môi của hắn một nụ hôn, thanh âm ôn nhu nhưng vô cùng kiên định:

"Sẽ không."

Khóe miệng Ngụy Vô Tiện cong lên thành một nụ cười, đã sớm biết là y sẽ trả lời như vậy mà. Ngụy Vô Tiện nâng tay lên, đem năm đầu ngón tay của mình luồn vào từng kẽ ngón tay y, mười ngón tay siết chặt lấy nhau, đặt ở trên ngực:

"Bây giờ ta vẫn còn nghèo, đợi ta kiếm thêm ít tiền nữa."

Thấy Lam Vong Cơ nhìn mình có chút khó hiểu, Ngụy Vô Tiện trong lòng đang mang "hùng tâm tráng chí" chỉ cười cười hôn lên mấy đốt ngón tay của y, vô cùng nghiêm túc mà lên tiếng:

"Để ta nuôi ngươi nha."

05

Từ khi hạ quyết tâm, Ngụy Vô Tiện càng chịu khó ra chợ bán hàng hơn, gần như ngay cả thời gian ngủ cũng ít đi. Chợ mở sớm bao nhiêu, Ngụy Vô Tiện liền bày hàng sớm bấy nhiêu. Lam Vong Cơ thường xuyên còn chưa kịp ngắm kỹ gương mặt say ngủ của hắn được bao lâu thì đã thấy Ngụy Vô Tiện ngồi phắt dậy, sau đó dứt khoát đứng lên, ở trên mặt y hôn loạn vài cái rồi ngái ngủ mặc quần áo, cùng Ôn Ninh xuống núi bán đồ.

Thực phẩm trong sơn động đúng là phải bán nhanh một chút, để lâu sẽ hỏng mất. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện khai hoang cả một mảnh núi thật lớn, còn có Ôn Ninh lao động không biết mệt mỏi không lời oán than ra sức trồng trọt, rau củ ngày càng nhiều, mỗi lần xuống núi đều mang theo một đống to.

Ngụy Vô Tiện ngồi đằng sau sạp hàng ngáp một cái, người tới chợ này mua đồ ăn cũng nhiều, mà khắp cả thành tây này sạp của hắn là đắt khách nhất, lại còn toàn là nữ tử. Còn có cả tiểu cô nương chưa vấn tóc, nhón chân lên mới có thể vươn tay qua sạp hàng nhận lấy cái rổ nhỏ từ trong tay hắn, tít mắt cười, thanh âm giòn tan:

"Cảm ơn ca ca!"

Cả tiểu trấn này cũng không lớn, có những người lại đến mua nhiều lần, Ngụy Vô Tiện rất nhanh liền quen mặt, Vương cô nương Lý thẩm Trương đại nương đều gọi đến thuận miệng. Bộ dáng tươi cười thuần thục chào hỏi khiến cho người ta không thể nào mà liên tưởng được đến Di Lăng lão tổ hung thần ác sát tiếng xấu đồn xa, chỉ nghĩ rằng hắn chẳng qua chỉ là một tiểu tử làm nông dưới chân núi mà thôi.

Hắn vốn dẻo miệng, lúc cười rộ lên lại đặc biệt khiến người khác yêu thích, mấy lão nương hay tới mua hàng còn thích cùng hắn tán gẫu vài ba câu, hôm nay cũng không ngoại lệ.

'Trong nhà Ngụy công tử đã đính ước với cô nương nhà ai chưa?"

Trương bà nhận lấy cái rổ từ trong tay Ngụy Vô Tiện, rốt cuộc nhịn nhiều ngày cũng không nhịn nổi nữa, thăm dò. Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, cười nói:

"Không đính ước với cô nương nhà ai cả."

Vốn dĩ hắn muốn trả lời "Hứa gả cho Lam nhị công tử rồi", nhưng sợ làm nhóm lão phụ nhân này kinh sợ nên cũng không nói nhiều, chỉ cúi đầu xếp lại rau củ. Ôn Ninh đang đứng cạnh hắn có chút sửng sốt, bỗng nhiên kích động:

"Ngụy... Ngụy..."

Những người đối diện đều "ồ" lên một tiếng, vui đến mức hai mắt sáng ngời. Lý bà nhanh chóng cướp lời, nói:

"Cô nương nhà ta cũng không tồi, liệu Ngụy công tử có muốn..."

Một đám người chen chúc, chen đến mức khiến sạp hàng lui về phía sau một chút, ba cô sáu bà đều cố gắng hết sức sáp lại gần hắn mà giới thiệu cô nương nhà mình, đúng là bộ dáng vội vàng hi vọng kén được rể hiền. Ngụy Vô Tiện bị chen đến mức toát mồ hôi hột, này cũng không phải là các lão ông để có thể dùng lực mà đẩy ra, hắn thật sự không thể chống đỡ nổi mấy lời tán dương mai mối cô nương nhà mình của mấy lão phụ nhân đó nữa. Mắt thấy không biết người nào đó đã thả một thỏi bạc lên trên sạp hàng, Ngụy Vô Tiện cái khó ló cái khôn, nhanh trí cao giọng nói:

"Vị khách nhân kia, ta bán hết rau củ cho ngươi! Còn lại bán cho ngươi hết!"

Cổ tay bỗng nhiên bị túm lại, cả người Ngụy Vô Tiện bị người đó kéo ra, suýt chút nữa thì lao thẳng vào lồng ngực tràn ngập mùi đàn hương.

"Được."

Thanh âm trầm thấp từ tính vang lên bên tai, nghe không rõ hàm ý bên trong, nhưng trong chốc lát liền khiến Ngụy Vô Tiện run lên một cái.

Bàn tay to lớn của Lam Vong Cơ nắm gọn lấy cổ tay hắn, mặt không đổi sắc đưa mắt quét qua một dàn oanh oanh yến yến đang im lặng không dám lên tiếng đứng trước quầy hàng, mấy ngón tay vô thanh vô tức siết chặt lại. Hàng mi dài của y khẽ buông xuống, thản nhiên nói:

"Còn lại gì, bán hết cho ta."

06

Cô nương áo vàng hôm trước lượn lờ trước quầy hàng mấy vòng, lại không nhìn thấy vị "Khoai tây công tử" quen thuộc đâu, chỉ thấy cái người ngày trước hay đội đấu lạp ngồi đó, bên cạnh bày ít thực phẩm, nhưng cũng không ai hỏi mua. Nàng do dự một lúc lâu mới tiến đến hỏi:

"Xin lỗi, vị công tử kia..."

Một cái đầu nhỏ mềm mại từ dưới vạt áo người kia chui ra, để lộ một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn người gặp người thương, chớp chớp đôi mắt sáng ngời nhìn nữ tử nọ. Nam nhân đội đấu lạp vội la lên:

"A Uyển, đừng ra ngoài... Lần sau không bao giờ... có thể trốn trong xe đẩy một lần nữa. Không thể tùy tiện xuống núi nghịch."

"Tỷ muốn tìm Tiện ca ca có phải không?"

Hài tử được kêu là A Uyển ngồi gọn lỏn trên đùi nam nhân kia, miệng ngậm một xâu mứt quả, vò vò cái khăn vải trong tay, tò mò hỏi. Cô nương áo vàng sửng sốt:

"Tiện ca ca?"

A Uyển gật gật đầu, nãi thanh nãi khí nói:

"Không bán Tiện ca ca đâu, những thứ có thể bán đều bày trên này rồi."

Tiểu hài tử dừng lại một chút, dường như có chút khó hiểu, chậm rãi nói:

"Tình tỷ tỷ nói, Tiện ca ca đã bị Có tiền ca ca mua mất rồi... Hai ngày nay A Uyển cũng không thấy huynh ấy nữa..."

***

Về sau, lúc Ngụy Vô Tiện tỉnh mộng, đôi khi nhớ đến chuyện này lại cảm thấy vô cùng thú vị, thỉnh thoảng còn cằn nhằn hai ba câu. Sau đó tay hắn bị lão công lôi lôi kéo kéo rồi đặt lên một nụ hôn.

"Không cần."

"Tiền, ta có."

————END————

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv