Dưới ánh nến bập bùng, sắc mặt của hai người từ khi bắt đầu đã vô cùng tái nhợt, Lam Hi Thần không biết trong mộng bọn họ đã gặp phải chuyện gì, nhưng luôn có cảm giác chuyện mà bọn họ đang đối mặt cũng chẳng tốt đẹp cho lắm. Lam Vong Cơ đã ngủ say một thời gian, cũng không hề có một chút dấu hiệu nào là muốn tỉnh lại. Trong suốt quá trình, Lam Hi Thần không ngừng thăm dò bắt mạch cho hai người, tận đến khi đảm bảo cả hai vẫn bình an vô sự mới khó khăn bình tâm xuống. Lam Hi Thần thở dài, chuẩn bị quay người muốn đến Tàng Thư Các, thử lật mấy cuốn cổ tịch xem có thể tìm ra manh mối gì không.
"Ngụy Anh!"
Một tiếng thở dốc trầm thấp phát ra sau lưng, ẩn chứa trong đó sự lo lắng đến cực hạn. Lam Hi Thần vô cùng vui mừng, quay đầu nhìn xem, đúng là thấy Lam Vong Cơ đã tỉnh lại từ trong mộng:
"Vong Cơ."
Ánh mắt Lam Vong Cơ vẫn còn mờ mịt, tay chân nhiều ngày chưa vận động cũng mềm yếu bất lực. Y lại không rảnh để bận tâm nhiều đến vậy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, chống người ngồi dậy, hành động đầu tiên là đưa mắt nhìn xem người đang nằm bên cạnh. Nhưng mà, rơi vào tầm mắt y vẫn là một gương mặt đang chìm sâu vào giấc ngủ, nhợt nhạt không có nổi lấy một tia khí sắc...
Sắc mặt Lam Vong Cơ có chút khó coi, ngước mắt nói:
"Huynh trưởng, Ngụy Anh đã từng tỉnh dậy chưa?"
"Không có." Lam Hi Thần tròn mắt nhìn: "Ta còn tưởng đệ vốn sẽ ở bên cạnh đệ ấy..."
Thần sắc trên mặt Lam Hi Thần khẽ động, nghiêm túc nhìn Lam Vong Cơ lo lắng ôm lấy Ngụy Vô Tiện, nắm lấy cổ tay hắn, bắt đầu truyền linh lực.
"Vong Cơ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Bóng lưng của Lam Vong Cơ ngay lập tức cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia mơ hồ hiếm có:
"Đệ..."
Y chỉ nhớ rõ mình cùng Ngụy Vô Tiện đã ước hẹn sẽ dùng cách gì để tìm thấy đối phương. Nhưng mà tất cả những chuyện sau khi hai người bước vào kết giới kia lại giống như một màn sương hư vô mờ mịt, khiến y không cách nào nhớ lại hoàn chỉnh. Lam Vong Cơ đưa tay đỡ lấy trán, nhíu mày suy nghĩ một lát, lập tức khẳng định một chuyện. Sau khi tiến vào tầng mộng cảnh sâu hơn, người kia đã đem ký ức của y xóa sạch hoàn toàn.
Sau đó thì sao?
Sau đó xảy ra chuyện gì?
Y chỉ nhớ mang máng rằng mình cảm nhận được một cái gì đó mềm mại, sau đó là tiếng cười nhẹ thanh thúy cùng với thanh âm tràn đầy trêu chọc, nhưng con ngươi đen bóng đang nhìn y thì lại phá lệ nghiêm túc cùng trịnh trọng. Hắn nói...
"Chờ ta..."