Hai người ôm hôn quấn quýt một lúc lâu mới hổn hển tách nhau ra. Ngụy Vô Tiện tựa trán lên trán y, được y đặt ở trên đùi, hơi thở vẫn còn nóng bỏng ẩm ướt, như có như không mơn man trên cánh môi mềm.
"Nơi này không thể ở lâu, chúng ta ra ngoài trước đã."
Lam Vong Cơ đem Ngụy Vô Tiện toàn thân vô lực đỡ dậy. Ngụy Vô Tiện nhìn y dùng Tị Trần mở ra một cái miệng kết giới lớn, thông qua lối thoát y vừa mở có thể thấy được không khí ám trầm nặng nề bên ngoài.
"Ngươi xem qua bút ký của ta đúng không?"
Ngụy Vô Tiện cười nhẹ, cất tiếng hỏi. Lam Vong Cơ gật đầu:
"Lúc tìm cách cứu ngươi, xem qua."
Ngụy Vô Tiện đem Trần Tình cắm bên hông, khoa trương nói:
"Xem ra Hàm Quang Quân cũng có thiên phú đấy chứ, chỉ xem qua cũng có thể nhớ rõ làm cách nào để đi ra ngoài."
Lam Vong Cơ nghĩ hắn lại đang cười nhạo mình, ánh mắt cũng mềm đi mấy phần:
"Vốn là như thế."
"Ôi, hiện tại được người ta khen cũng nhận không thèm ngại luôn." Ngụy Vô Tiện cười ha ha hai tiếng, vuốt ve mặt y, ra vẻ tiếc hận nói: "Thật đáng tiếc, trước kia khen như vậy còn có thể thấy ngươi thẹn thùng một chút."
Lam Vong Cơ ôm lấy eo hắn:
"Đi ra ngoài trước đã."
Nhưng mà một mảnh hắc ám bên ngoài lại khiến trong lòng Lam Vong Cơ có hơi bất an, y ngừng lại một chút, sau đó đưa mắt thăm dò xung quanh, kinh ngạc nói:
"Ngụy Anh... Người có biết vì sao ác rủa đã diệt mà mộng cảnh này vẫn chưa sụp đổ không?"
Ngụy Vô Tiện trầm mặc một lúc, sau đó mới chậm chạp lên tiếng:
"Lam Trạm, nếu ta nói với ngươi, nguồn cơn sáng tạo ra cái mộng cảnh này, không phải là ác rủa..."
Hắn ngưng lại, lúc lâu sau dường như có chút bất đắc dĩ mà cười nhẹ một tiếng, ngập ngừng nhìn thẳng về phía Lam Vong Cơ, nói tiếp:
"Mà là tâm ma của ta thì sao?"