Cuộc chiến đã kéo dài hơn một năm.
Nhưng vẫn không thấy điểm kết thúc, Ôn gia có nhiều môn sinh, khách khanh ở khắp mọi nơi, rõ ràng đã giết nhiều người như vậy, lại vẫn liên tục bổ sung chi viện ào ạt không dứt, làm như vĩnh viễn giết mãi không hết.
Có những gia tộc nhìn không thấy hy vọng nên không kiên trì được, muốn từ bỏ, lúc này chung quy không ai có thể thoát ra khỏi, trong hai phải chọn một, những người ngay từ đầu đã ở dưới trướng Ôn thị thì cũng không có gì lạ, có gia tộc kiên trì nhiều ngày, cuối cùng đợi chi viện không được bị tiêu diệt hoàn toàn gia tộc, liên tục có thế gia sinh ra sợ hãi, ý chí bị lung lay.
Lừa giận khiến cho đám đông xúc động phẫn nộ, dẫn đến chém giết, tay nhuộm đầy máu tươi, có không ít người càng đánh càng hăng, nhưng như vậy cũng không thể lâu dài.
Khi chiến tranh kéo dài, người chết ngày càng nhiều, có tu sĩ bình thường, có gia chủ cần phải kích động để gánh vác mọi thứ, có những thỉếu niên ở tuổi này bị bắt tham gia vào chiến trường tàn khốc. Trong số những đệ tử trẻ tuổi, không có nhiều người thành danh khi chiến đấu, chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, sinh mệnh đang tươi trẻ phút chốc đã bỏ mạng nơi sa trường, trong số này, khó tránh khỏi có người quen biết cũ.
Không có một chút rảnh rỗi nào để dừng lại thương tiếc, việc này có lẽ chỉ có thể để đến cuối cùng khi mọi thứ đã kết thúc, nhìn bãi cát vàng mênh mông, rót một ly rượu tế, nói một câu hồn thiêng sống mãi, cầu cho an giấc ngàn thu.
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hắn vẫn còn có thể chiến đấu, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, bốn năm, năm năm..... Cho đến khi chiến tranh kết thúc, hoặc là hắn....
Nhưng sống cùng với sự chai sạn.
Trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, hết trận này đến trận khác, chưa chết là còn mãi, lưng gánh trọng trách, dường như mỗi ngày đều phải cùng Ôn gia đánh nhau trực diện hoặc đánh lén một hồi, thậm chí gần cả ngày, lần lượt từng trận một, cơn giận và oán hận càng lúc càng lớn hơn, đôi mắt của hắn, càng lúc càng đỏ như máu, có khi rời khỏi chiến trường thật lâu mà vẫn chưa tan.
Không biết từ khi nào, những quấn quýt trong lều trại đã không còn triền miên nữa, mà lại mang ý nghĩa như phát tiết.
Một cái hôn càng mạnh bạo càng tốt, một hai phải gây đau đớn, một mực phải nếm mùi máu trong miệng, rách môi chảy máu, lại gợi nhớ tới những gì nhìn thấy trên chiến trường, cuộc chiến đẫm máu hết ngày tới đêm không dứt, trong hơi thở đều là mùi máu nồng đậm, đánh thức thứ gì đó trong xương cốt, ồn ào sôi sục bùng lên.
Lam Vong Cơ đại khái là cũng khó có thể trấn an hắn, bởi vì ngay cả một người thanh lãnh như thế, trên chiến trường cả người tắm máu, trong ánh mắt cũng nhuộm dần vẻ sát ý dường như không thể biến mất.
Tình sự qua đi, quanh thân tất nhiên lưu lại đầy những dấu tay tím tím xanh xanh, vết nhéo, vết bầm.
Chứng kiến hàng ngàn hàng vạn kẻ địch còn in sâu trong tâm trí, cho đến khi tất cả hoá thành một đống thi thể máu thịt xương cốt xộc mùi tanh lên mũi, doanh trại nằm xa như thế, mà vẫn cứ quẩn quanh trong hơi thở.
Lại vướng mắc trong lòng chính là, mỗi khi đi trên đường nhìn thấy trăm họ lầm than, tiên môn bách gia chém giết đến trời đất tối tăm, nhưng chịu nhiều đau khổ nhất chính là những thường dân căn bản không biết đang xảy ra chuyện gì. Dù cho bọn họ trong lòng có e ngại, nhưng Ôn gia lại không hề quan tâm, làm thế nào để xoa dịu trấn an, cũng không thể đem trở về những sinh mạng vô tội đã mất đi, còn có một đám dân chúng lầm than trong khói lửa sau chiến tranh.
Áp lực lớn hơn nữa là những cuộc tấn công sau trận chiến ở Lang Tà, gia chủ Kỳ Sơn Ôn thị rốt cuộc đã thân chinh, hắn đi đến đâu, thì nơi đó không ai dám chống cự.
Ôn Nhược Hàn vẫn không thèm để tâm đến Xạ Nhật Chi Chinh, đầu tiên chọn mấy gia tộc nhỏ, giống như kiểu đùa bỡn trêu chọc, sau đó giết sạch.
Chính diện chiến đấu cùng Ôn Nhược Hàn, đều là trưởng bối các nhà, không dám cử đệ tử thiếu niên như bọn họ tiến lên.
Nguỵ Vô Tiện cả đời không thể quên, lúc ấy bị Ôn Nhược Hàn tuỳ ý chụp lấy, nhẹ nhàng bóp một cái, mà có thể khiến hắn không thở được, linh lực bá đạo lạnh lùng như muốn phá huỷ kinh mạch trong cơ thể, chỉ một chưởng, làm trọng thương Lam Vong Cơ, mà bản thân mình hoàn toàn không có sức để chống cự.
Lồng ngực dâng lên một nỗi hận che trời lấp đất, nỗi kinh sợ lại bị chôn sâu trong lòng.
Nghe đến tên Ôn Nhược Hàn, giờ nghĩ lại, hắn vẫn thấy không có được nửa phần thắng, không sợ lại đối mặt, mà chỉ sợ là cho dù chết đi cũng không gây ra chút thương tích gì cho người nọ.
Có lẽ tiếng sáo vừa nổi lên, thì bàn tay kia đã bóp ở yết hầu rồi.
Trong lúc này, là thời kỳ có nhiều gia chủ chết nhất.
Ôn Nhược Hàn....
Xạ Nhật Chi Chinh dường như không có ngày kết thúc, trước sau vẫn có những gia tộc giao động, có thể phản bội bất kỳ lúc nào, đó là bởi Ôn Nhược Hàn còn sống. Trước khi Ôn Nhược Hàn động thủ thì những thắng lợi đang có đều không phải là những thắng lợi chân chính, chỉ cần có y, Kỳ Sơn Ôn thị có chết bao nhiêu tu sĩ, bao nhiêu khách khanh đi chăng nữa, cũng không thể lay chuyển được con quái vật khổng lồ này.
Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ rốt cuộc lại phải tách nhau ra, do Ôn Nhược Hàn tham gia cuộc chiến nên người chiến đấu chợt khan hiếm, cử mấy tu sĩ Lam gia bảo vệ bên cạnh hắn, Lam Vong Cơ dẫn người lao vào chiến trường khác.
Trong lúc chém giết, tiếng sáo thực sự làm cho người ta có ảo giác đau thương sầu não, nhưng chỉ trong một chớp mắt đó, lại vang lên âm thanh sắc bén, vào tai tu sĩ Ôn gia nghe như khúc nhạc đòi mạng, Nguỵ Vô Tiện chỉ muốn trận chiến này kết thúc sớm chừng nào, hay chừng đó.
Tin tức truyền đến – Ôn Nhược Hàn dẫn đầu đại quân, mục tiêu kế tiếp là Vân Mộng.
Giang Phong Miên ở đó, Ngu phu nhân ở đó, Giang Trừng ở đó, Giang Yếm Ly ở đó.... Mọi người của Liên Hoa Ổ, đều còn ở đó – lúc này đối đầu sẽ không ai có thể chiến thắng, cho dù liều chết chống cự cũng chỉ sợ không có cách nào thay đổi kết cục.
Hắn lại không thể phân thân!
Trong lòng như có lửa đốt, như có một ngọc lửa to đang thiêu đốt ngực hắn, nhưng lại như bị dội một gáo nước lạnh, tưới khắp người Nguỵ Vô Tiện làm cả trái tim của hắn đều nguội lạnh.
Đêm hôm trước, Lam Vong Cơ trầm mặc hồi lâu mới báo cho hắn tin tức này, Ôn Nhược Hàn chỉ vài ngày nữa là có thể đến Vân Mộng, cho dù trên đường đi y có thái độ nhởn nhơ bỡn cợt các thế gia, thì tốc độ tiến công vẫn nhanh đến kinh hoàng.
Nguỵ Vô Tiện dường như muốn phát điên, chỉ nhớ rõ chính mình tối hôm qua liều mạng nói: "Bây giờ chúng ta đi Vân Mộng được không? Lam Trạm, chúng ta đi Vân Mộng đi!"
"Lam Trạm! Lam Trạm, ngươi nói chuyện đi mà!" Dù biết hắn lo sợ không yên, Lam Vong Cơ cũng không trả lời.
Trước sau không nói câu nào, hai mắt cực nhạt màu lẳng lặng nhìn hắn, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên không nói được gì nữa.
Hắn biết, kỳ thật là hắn đều biết, hiện giờ chi viện nơi này, hắn và Lam Vong Cơ mà đi thì chiến tuyến tất nhiên sẽ bị công phá, tất cả mọi người ở lại sẽ bị giết sạch không còn một mạng nào.
Thật vất vả mới ngăn chặn được đến đây lại có thể thất bại trong gang tấc.
Thế nhưng càng giận chính mình hơn khi có thể biết lợi và hại rõ ràng như thế, nên không thể cãi quân lệnh mà chạy tới đó được.
Càng không thể vì hoảng loạn sợ hãi việc này mà tuỳ ý đem lửa giận phát tiết lên người Lam Vong Cơ, tay nắm thành quyền, khớp xương đã trắng bệch, hai mắt nhắm lại, đứng tại chỗ hồi lâu, ngực phập phồng kịch liệt không ngừng, không sao bình tĩnh được, đến cuối cùng ngã vật ra giường, quay lưng về người ta, từ tối hôm qua đến hôm nay tách ra, chưa nói với nhau câu nào.
__ Hắn sẽ không trơ mắt chờ, chờ tới lúc nhận tin thất bại của Vân Mộng.
Lại tiếp tục không giữ lại chút linh lực gì, làm như vậy sẽ nhanh chóng dẫn tới sự hỗn loạn lớn nhất cho phe địch, Lam Vong Cơ không ở bên cạnh, không ai ngăn hắn lại, khi đôi mắt xuất hiện trên chiến trường, đỏ ngầu như máu đến mức làm lòng người khiếp sợ, chỉ nửa canh giờ ngắn ngủi đã tiêu diệt toàn bộ quân địch, thế nhưng không ngừng lại để thu dọn chiến trường, dứt khoát chỉ huy tu sĩ tiến lên, dự định hôm nay một lần bình định xong nơi này, như vậy sẽ không có bất kỳ ai có lý do cản hắn đi Vân Mộng nữa.
Còn ba ngày nữa Ôn Nhược Hàn sẽ tới Vân Mộng, hắn vẫn còn cơ hội, hắn, có thể tới kịp.
Tu sĩ phụ trách bảo vệ bên cạnh đã hiện ra vẻ mệt mỏi nhưng Nguỵ Vô Tiện không biết, thậm chí còn hạ lệnh cho bọn họ tiếp tục chiến đấu, hành động điên rồ như vậy, nhưng hắn thật sự đánh tiếp qua chiến trường của Lam Vong Cơ, có thể thấy, Lam Vong Cơ bên kia cũng đang chém giết mạnh mẽ hơn trước, hắn đột nhiên rót càng nhiều linh lực vào trong tiếng sáo, là muốn chỗ kia cũng....
Lúc nghe thấy tiếng sáo, trong lòng Lam Vong Cơ chùng xuống.
Tiếng đàn vang rung trời, phân chia chiến trường, y không cần lo lắng tiếng đàn của mình có thể ảnh hưởng gì đến Nguỵ Vô Tiện, tay vẫn lướt điêu luyện trên dây đàn, nhưng lúc đưa mắt liếc qua bên kia, mặt bỗng nhiên tái nhợt.
『Nguỵ Anh ___!』
Giọng nói vẫn còn hơi xa một chút, không giống giọng nói thanh lãnh như bình thường, Nguỵ Vô Tiện dường như đang tập trung mọi tâm trí vào tiếng sáo, không để ý gì đến xung quanh, thậm chí cũng không nhận ra linh lực đã sắp cạn tới tận đáy, sau đó bị tiếng kêu đầy vẻ nôn nóng, hoảng hốt, cùng tẩt cả nỗi bi thương không thể kềm nén này gọi trở về.
Hắn nhìn thấy một ánh kiếm loé lên.
Không ai thay hắn cản lại, bởi vì hộ vệ đã đi ra chỗ khác, còn tu sĩ Lam gia gần đó thì do bị tấn công quá mức dồn dập nên không thể đáp ứng, hoàn toàn gánh không nổi. Quả nhiên Lam Vong Cơ mạnh thật __ lúc này mà hắn vẫn có thể nghĩ như thế.
Không phải tất cả tu sĩ ở đây đều sẽ bị hắn khống chế tâm thần, hắn thấy trên mặt gã tu sĩ kia là nụ cười hiểm ác.
Khoảnh khắc ngắn ngủi cuối cùng, Nguỵ Vô Tiện định né, nhưng chỉ chệch được một chút, linh lực còn sót lại quá ít làm cho động tác của hắn dường như bị chậm lại, mặc dù trong tình huống này thì người khác cũng không kịp phản ứng... Tuỳ Tiện sau lưng xoạch một tiếng rời khỏi vỏ, chém bay chiếc đầu vẫn còn mang nụ cười hung ác, máu phun ra trước mắt.
Bụng chợt thấy lạnh, cúi đầu nhìn, một lưỡi kiếm trắng như tuyết dính máu được rút ra ngoài, dòng máu ấm nóng trào ra này, không chỉ là của kẻ địch, mà còn của chính hắn.
Rất đau, nhưng lại không phải là cực kỳ đau.
Lắc lắc đầu, hắn giống như cuối cùng đã tỉnh táo lại một chút rồi lại hơi mơ hồ, đôi mắt vẫn đỏ ngầu, không thổi được sáo, cây sáo bạch ngọc rơi xuống đất, hắn ném bùa chú ra, liên tục nổ vang, kiếm quang màu đỏ xuyên qua tất cả những kẻ địch có thể nhìn thấy trước mắt, mùi máu trong miệng càng ngày càng nồng, giống như có chất lỏng gì đang trào ra khoé miệng, càng lúc càng nhiều....
Không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng có lẽ chỉ mới như vài nhịp thở, hắn được ôm vào trong một lòng ngực ấm áp, hơi thở dù vẫn nghe mùi máu, nhưng quen thuộc, lập tức hắn không vùng vẫy nữa.
"Nguỵ Anh!"
Nhưng Nguỵ Vô Tiện không nghe rõ lắm, bốn phía kêu loạn lên, tiếng binh khí va vào nhau cùng tiếng linh lực nổ vang không ngừng; hắn nhìn cũng không rõ nữa, trừ màu đỏ của máu, trước mắt không nhìn thấy thứ gì khác, dừng lại việc tấn công lung tung, sợ làm bị thương người cùng phe; mà không ngừng cũng không được, linh lực đã hoàn toàn cạn kệt từ lâu.
Một bàn tay ấn mạnh trên bụng hắn, dường như muốn chặn lại, để dòng máu đang chảy ào ạt ngừng lại.
Hắn cố chịu đựng mà ho vài tiếng, chất lỏng ấm nóng trong cổ họng làm cho yết hầu hắn ngứa quá, ho không ra hết, thì sẽ khó mà mở miệng nói chuyện.
Nhưng cuối cùng hình như hắn còn nói được.
Mũi kiếm vốn đâm vào ngực, nhưng hiện giờ chỉ đâm vào bụng thôi, hắn định nói cho Lam Vong Cơ, băng bó một chút sẽ không sao cả.....
Lam Vong Cơ ngẩng đầu, thấy tu sĩ Ôn gia đó đâm kiếm về Nguỵ Vô Tiện đang không hề phòng bị gì, bên người Nguỵ Vô Tiện lại không có ai, tu sĩ Lam gia phụ trách hộ vệ đều đang ở cách xa.
Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc nghe tiếng kêu mà lấy lại tinh thần, nhưng lúc đó đã là giây phút cuối cùng, không thể né kịp nữa, lưỡi kiếm sáng bóng đã đâm lút vào, khi rút ra mang màu đỏ tươi đáng sợ.
Tiếng đàn trầm ổn bỗng nhiên rít lên, mang theo nỗi đau mãnh liệt, khiến mọi người chấn động.
Vết máu đó không ngừng lan rộng ra, Nguỵ Vô Tiện còn đứng, thân hình từ từ không vững nữa, cây sáo rơi xuống đất, tấn công càng thêm lung tung, máu tươi tràn ra khoé miệng, cũng như máu từ vết thương ở bụng, chảy càng lúc càng nhiều.
Cố gắng hết sức để đến bên cạnh hắn, rốt cuộc lúc đỡ được hắn, thì màu đỏ trong đôi mắt kia mới từ từ rút đi.
Màu đỏ đó, ngược lại dính hết lên bạch y của Lam Vong Cơ.
Nửa mặt Nguỵ Vô Tiện bị dính đầy máu tươi, làm cho gương mặt trông càng thêm trắng bệch như tờ giấy, hai mắt nhắm lại, thân thể rơi vào vòng tay y giống như một con diều giấy nhuốm máu, nhẹ nhàng yếu ớt.
Đôi môi tái nhợt hơi hé mở: "Lam Trạm...."
"..... Không sao cả.... Ta đã né được... chỗ hiểm..."