Lại thêm một ngày, rõ ràng hoàn toàn đã khỏi bệnh vẫn phải tuân lệnh tiếp tục nghỉ dưỡng.
Không phục, kháng nghị không có kết quả, Nguỵ Vô Tiện chán nán nằm nhìn trần nhà trong phòng ngủ, suy nghĩ và công nhận rằng trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ cần đi tìm Ôn Tình ngay.
Thiệt là sợ, nằm đơ trên giường ba ngày, chân không được chạm đất, trừ những lúc ăn và ngủ thì cái gì cũng không được làm, quả thực không thể chịu nổi. Uống thuốc còn có thể đòi được hôn, nhưng nằm, dù mềm giọng cầu xin nửa ngày, Lam Vong Cơ cũng không có khả năng nằm ngủ cả ngày cùng với hắn.
Muốn ngó chừng Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ cũng chỉ là lấy ra cuốn kinh Phật từ túi càn khôn, đến ngồi trước bàn, mặt quay về phía hắn mà xem.
"......."
Nhàm chán muốn chết, Nguỵ Vô Tiện lại quay về nghề cũ, phảng phất quay trở lại thời kỳ chép phạt ở Tàng Thư Các, bắt đầu tìm mọi cách quấy rầy.
Thấy Lam Vong Cơ cau mày, vội vàng hô: "Lam Trạm! Ngươi đã đồng ý sẽ không phạt ta nữa, không cho phép cấm ngôn ta!". Hùng dũng tự tin, cuối cùng hắn còn nói thêm: "Đừng nhìn ta như vậy, ta nằm ngoan mà, chỉ nói thôi, trời sinh ra cái miệng không phải để nói sao, ngươi nếu không muốn ta nói, thì hãy để ta ra ngoài."
"Còn nữa, ta thật không muốn đắp chăn, nóng quá......" vừa nói lời này, Nguỵ Vô Tiện vừa tỏ vẻ càng đáng thương hơn.
"......."
"Lam Trạm, Lam Trạm...... Ngươi có nghe hay không, Lam nhị công tử, Lam nhị ca ca....."
"Ta thật không sao cả mà, ta nhớ đến.... Bằng không, ngươi để ta làm chút gì đó đi, ta thật sự là ngủ không được....."
Nháo đến chịu không nổi, Lam Vong Cơ buông sách xuống, yên lặng đứng dậy, đến trước cửa sổ cầm lấy bình đài sen hái mấy ngày trước, nhìn hắn nói: "Ăn không?"
"Ăn!" thấy rõ ánh mắt Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện chủ động ngừng quậy, "Ờ, ta không nói, thật sự câm miệng, Nhị ca ca lột cho ta ăn đi".
Đặt bình bạch ngọc xuống, một tay lướt nhẹ trên mấy đài sen cao cao thấp thấp, có phong thái duyên dáng kia, lựa lấy một cành.
Nuôi trong bình bốn ngày, vẫn xanh như cũ, nhưng nhìn kỹ thì đã hơi héo. Lần đầu làm, Lam Vong Cơ cẩn thận cân nhắc một lúc lâu, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được lại mở miệng, chỉ điểm vài câu, định lấy làm mẫu, Lam Vong Cơ không cho, theo lời hắn xé mở đài sen, ấn ra các hạt sen, dùng móng tay lột lớp vỏ mỏng, hạt sen trắng như tuyết lộ ra, lấy ra, cẩn thận đoan chính một hồi, mới đút cho Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện ngậm miệng lại, chậm rãi nhai nuốt, vẫn là vị ngọt thanh, nhưng không còn mọng nước, tim sen cũng đắng hơn, cuối cùng bình luận nói: "Hơi già rồi"
Chắc là tại để hơn bốn ngày, ban đầu chỉ định để hai ba ngày rồi sẽ lột ăn "thử xem"
Nghe vậy, Lam Vong Cơ quơ tay thu hồi phần dư lại, Nguỵ Vô Tiện nhanh tay ngăn cản: "Đừng, đừng, đừng! Tuy già một chút, nhưng ăn vẫn ngon, còn muốn ăn, còn muốn ăn!
Ngừng như vậy, chẳng lẽ lại tiếp tục xem Lam Vong Cơ đọc kinh Phật hay sao?
Lam Vong Cơ lột một hạt tự mình nếm thử, đúng thật như hắn nói, ánh mắt nheo lại, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Vẫn ăn ngon đúng không? Đó là những đài sen được cố ý hái để thử xem, đương nhiên là muốn ăn thử hết".
Nghe câu cuối, Lam Vong Cơ chậm rãi gật đầu.
Hạt sen được lột sạch, loại bỏ tim sen, đút từng viên từng viên, Nguỵ Vô Tiện thuận theo ăn trên tay Lam Vong Cơ, ngón tay thon dài trắng nõn kia vê vê hạt sen trắng như ngọc, đầu ngón tay phảng phất nhiễm chút nước sen, hắn nhịn không được đưa lưỡi ra liếm một cái, Lam Vong Cơ dừng một chút, đem hạt sen đút vào miệng Nguỵ Vô Tiện xong mới rút tay về.
Hạt tiếp theo, Nguỵ Vô Tiện giở lại trò cũ, Lam Vong Cơ nhịn không được nói: "Đừng nháo"
Nguỵ Vô Tiện ngậm hạt sen, vô tội đáp: "Lam Trạm, tay ngươi dính ướt, ta giúp ngươi thôi mà"
"Không cần"
Sợ y không chịu tiếp tục, Nguỵ Vô Tiện an phận lại, ăn mấy hạt lại yêu cầu: "Ta muốn uống nước"
Do nhìn mấy đầu ngón tay trắng muốt kia lột hạt sen dính vệt nước, nên thấy khát.
Lam Vong Cơ gật gật đầu, đứng dậy đi lấy nước.
Ngoại trừ non nửa canh giờ Lam Vong Cơ tự tay lột hạt sen và đút ăn từ những đài sen mà bọn họ cùng nhau hái rồi nuôi dưỡng trong mấy ngày qua, thời gian còn lại trong ngày, chính là nằm, đến giờ thì uống thuốc ăn cơm, rồi lại bị ấn nằm tiếp, nghẹn khuất không chịu được.
Tự biết thân thể thực sự có bất thường, muốn sớm trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, cho dù không vui cũng phải đi gặp Ôn Tình.
Lam Vong Cơ cũng tính như vậy.
Ngày thứ tư được phép xuống đất, cả người như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, định đi ra ngoài, lại bị đề nghị trở về uống thuốc.
Uống xong thuốc, được giải phóng, đương nhiên cũng không thể lại đi hái củ ấu gì đó, sợ là trước khi rời khỏi đây cũng đừng nghĩ đến chuyện đó, lần sau tới, cũng không biết là khi nào, đại khái muốn vào đúng mùa, thì phải tới sang năm.
Bến tàu cũng có người bán hàng rong bán củ ấu, nhưng nếu có thể tự tay mình hái, thì những những thứ dù nhìn tươi ngon trên gian hàng cũng không bằng, Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ thôi coi như bỏ.
Dẫn người đi dạo ở sau núi, lặng lẽ ngồi xổm sau bụi cỏ chỉ cho người ta xem gà rừng, người bên cạnh nhìn chằm chằm, không thể xông lên, cũng không mang theo cung tên, đành vạn phần nghiến răng bỏ qua cho cái mạng con gà rừng nhỏ bé.
Buối tối sáu người cùng ăn cơm ở thính đường, Giang Phong Miên tuyên bố ngày mai làm gia yến, Nguỵ Vô Tiện liền biết, sáng sớm sau hôm gia yến, sẽ cùng Lam Vong Cơ trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Ngày cuối cùng ở lại Liên Hoa Ổ, sáng sớm luyện kiếm, luyện xong, đám thiếu niên lại tìm chỗ tránh nóng, lại vẫn đuổi Nguỵ Vô Tiện ra khỏi thử kiếm đường, Nguỵ Vô Tiện cười cười liền kéo Lam Vong Cơ đi ra ngoài, dạo qua vài nơi chưa đi ở Liên Hoa Ổ, cảm thấy đi hết rồi thì lại đến chỗ râm mát nghỉ ngơi.
Lúc trước khi tới đây đã tính sẵn hết, dẫn Lam Vong Cơ về Liên Hoa Ổ, muốn cùng y chèo thuyền, bơi lội, hái đài sen, hái củ ấu, bắt gà rừng, bắn diều, dạo đêm,.... Đặc biệt muốn dẫn Lam Vong Cơ đến xem qua một lần tất cả những nơi chính mình lớn lên, chơi đùa, rải sóng lăn lộn, kể cho y nghe hắn ở Liên Hoa Ổ, ở Vân Mộng trải qua những chuyện tốt, chuyện xấu gì.
Nhưng mới làm được một chút, nói được một chút, sang ngày thứ ba, hắn đã bị bệnh, cái gì cũng không được làm, hôm qua được giải phóng, mới đầu còn có chút sốt ruột, biết sắp phải rời đi, liều mạng muốn kéo người đi xem cái này cái kia, nhưng hôm nay... lại bỗng nhiên không nóng nảy nữa.
Chung quy là đều có thể trở về chỗ Liên Hoa Ổ này nữa.
Mới vừa rồi các sư đệ đuổi hắn đi, chắc là cũng không biết Nguỵ Vô Tiện ngày mai sẽ phải đi, chỉ hưng phấn buổi tối có gia yến, gia yến ở Liên Hoa Ổ, rất là náo nhiệt.
Ban đầu cũng tính toán muốn nghỉ ngơi bảy tám ngày, nói muốn tránh Ôn Tình thì cũng không hẳn, vốn dĩ cũng nên trở về Liên Hoa Ổ một chuyến, thăm sư tỉ, gặp lại mọi người ở Liên Hoa Ổ vốn nghĩ rằng bọn họ chỉ là đi học Cô Tô một năm, không ngờ việc Ôn gia vơ vét nam tử Khôn Trạch làm cho Giang Trừng phải trở về trước, Nguỵ Vô Tiện thì ở lại Lam gia tới tận bây giờ.
Vân Thâm Bất Tri Xứ lại liên tiếp gặp nguy nan, may mắn không việc gì, càng nên trở về để mọi người nhìn.
Nhìn qua, rồi còn nói chuyện nữa.
Giang Phong Miên vì một trận giữa Nguỵ Vô Tiện và Kim Tử Hiên mà lại phải tới Cô Tô, khi rời đi mang theo Giang Trừng, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cuối cùng chỉ nói chuyện hai lần, một lần là cãi nhau, một lần là xin lỗi.
Trở về Liên Hoa Ổ, nghĩ nên nói chút gì đó, mới ngày đầu đã bị chặn ngang, trước sau lại chưa có cơ hội.
Giang Trừng thỉnh thoảng muốn nói lại thôi, chỉ là bên cạnh lúc nào cũng có người.
Nguỵ Vô Tiện biết, ngày mai phải đi, nên hôm nay, kiểu gì cũng phải nói lời tạm biệt.
Đột nhiên có một cảm giác khó nói thành lời.
"Lam Trạm"
Giương mắt nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ rũ mắt nhìn hắn.
"Ta muốn cùng Giang Trừng nói chuyện riêng"
"......"
"Lúc qua giờ ngọ, trước khi đến giờ gia yến, được không..... Chỉ nói chuyện một chút, nha? Chúng ta ngày mai đi rồi, ta dù sao cũng phải cùng Giang Trừng nói một vài câu, chỉ là có ngươi ở đó thì hắn...." Không nói thẳng ra, nhưng ý tứ rõ ràng, Nguỵ Vô Tiện nhổm lên hôn hôn y, "Bằng không Lam Trạm ngươi ở gần đó chờ, ta nói chuyện với hắn, chỉ nói thôi, bảo đảm không động tay động chân, duy trì khoảng cách, được chưa, Lam nhị ca ca....."
Lam nhị ôm sát eo hắn, không nói gì.
"Được không, trả lời đi? Để ta biết ngươi đồng ý, cầu xin ngươi mà... Nhị ca ca...."
"Ừm"
Nguỵ Vô Tiện cười cười, cũng biết Lam Vong Cơ không phải không biết lý lẽ như thế, chỉ là.... muốn làm quá một chút.
Xa xa nhìn thấy người đang chờ ở kia, Giang Trừng bĩu môi đi qua.
"Nguỵ Vô Tiện ngươi tìm ta...." "Giang Trừng, ngừng! Đừng tới đây! Đứng ở đó!"
Giang Trừng ngay lập tức nổi giận: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi lại có vấn đề ở đâu rồi hả!"
Nguỵ Vô Tiện hô to: "Ta không có vấn đề ở chỗ nào hết! Có vấn đề chính là Lam Trạm! Y có vấn đề, còn ta thì không!"
"......"
Nguỵ Vô Tiện cẩn thận nói: "Thật sự ngươi không biết, y là lu giấm à".
"..... Y đã làm gì ngươi?"
"A? Không có gì, không có gì, ha ha ha, dù sao ngươi cứ đứng đó là được rồi."
"Đứng xa hét lên nói chuyện vậy hả?" nhìn khoảng cách giữa hai người, ước chừng khoảng một trượng (khoảng 3,3m), Giang Trừng suýt nữa tức đến phì cười, bước tới một bước, Nguỵ Vô Tiện lại kêu lên như quỷ rống, không cho phép hắn tiến gần hơn.
Giang Trừng cảm thấy không còn gì để nói: "Được, vậy ta đi"
Nguỵ Vô Tiện đang diễn rất vui vẻ, kêu lên sảng khoái, thầm nghĩ Lam Vong Cơ đang đứng bên ngoài cách mấy trượng chắc chắn là nghe thấy hết, không biết sẽ nghĩ thế nào, thấy Giang Trừng đòi đi, vội vàng ngưng lại: "Được rồi, được rồi, đừng đi, ta nói giỡn, ngươi sao mà lại không kiên nhẫn như vậy."
Rõ ràng là hắn gây chuyện trước, gây chuyện đến khi người ta không muốn để ý tới thì ngược lại còn trả đũa.
Giang Trừng đứng yên tại chỗ hít sâu một hơi, rồi mới quay lại, trừng mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện.
Sắc trời tối dần, nửa canh giờ nữa là gia yến ở Liên Hoa Ổ, cũng đủ để bọn họ nói chuyện.
Nguỵ Vô Tiện ra hiệu kêu Giang Trừng ngồi trên cây mộc lan bên cạnh hành lang.
Giang Trừng chậm rì rì đi lại đây, ngồi cách hắn một khoảng.
Nguỵ Vô Tiện thấy khoảng cách ước chừng hai ba người ngồi thì vui vẻ, kêu lên một tiếng, đang muốn nói gì đó, thì Giang Trừng hừ một tiếng, chặn lời hắn "Như lời của ngươi, chính là nói chuyện kiểu này".
Đây ngược lại không phải tức giận mà nói vậy, hơn mười tuổi, việc phân hoá đã được nhắc tới, trong tương lai không chỉ nam nữ khác biệt, mà đối với Khôn Trạch, đặc biệt là Khôn Trạch đã có chủ, đều nên giữ khoảng cách, dấm kính của Càn Nguyên rất lớn, nói về đề tài này thì thấy buồn cười, nhưng thật sự là đúng như vậy, thực sự là phiền, nhưng cũng không phải có thể đùa được.
Lam Vong Cơ đúng thật là có tỏ thái độ, Giang Trừng có thể cảm nhận được địch ý, ngày Nguỵ Vô Tiện trở về Liên Hoa Ổ, theo thói quen cứ kề vai sát cánh, Giang Trừng cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy vui khi Nguỵ Vô Tiện trở về, cho tới lúc Nguỵ Vô Tiện bị lôi đi, đối diện với ánh mắt lạnh như băng, liền biết bị cảnh cáo.
Cũng không hề thấy sợ, nhưng nếu còn không chú ý, thì chính là sai lầm của hắn (Giang Trừng).
Đến nỗi Nguỵ Vô Tiện sau đó cũng phát hiện ra, nên cũng bớt lại nhiều, chắc hẳn là đã bị làm cái gì rồi.
Lại nghĩ tới âm thanh của đêm đó, sắc mặt Giang Trừng tối sầm lại.
Mới vừa rồi hô to gọi nhỏ, Nguỵ Vô Tiện chỉ là nói giỡn, nhưng cả hai người đều biết, cũng không hẳn là giỡn.
Nguỵ Vô Tiện kêu lên, chặn dòng suy nghĩ của hắn: "Giang Trừng?"
"Ừ" Giang Trừng trả lời đại, ý bảo đang nghe.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi muốn nói gì thì nói đi, ta nghe."
"Ta á?" Giang Trừng tưởng mình nghe lầm, "Không phải ngươi tìm ta sao, Nguỵ Vô Tiện?!"
Không chút để ý, Nguỵ Vô Tiện vừa xua xua tay vừa nói: "Ta thấy nhiều ngày qua ngươi giống như muốn nói gì đó, được rồi! Thoải mái đi! Ngày mai ta sẽ đi, cố ý cho ngươi cơ hội này, còn không mau nắm lấy".
"....." Giang Trừng quả thực muốn lôi người từ trên cây mộc lan xuống, nhưng kềm lại, liếc xéo hắn: "Vậy ngươi không muốn nói gì ư?"
"Cái này...." Nguỵ Vô Tiện thành thực nói, "Thật không có, ta không biết muốn nói gì".
"Ta cũng không biết muốn nói gì!"
"....." Nguỵ Vô Tiện nhìn Giang Trừng, xem sắc mặt không giống nói giỡn, "Nga, vậy ngươi nói đại gì đó cũng được, Lam Trạm đồng ý cho ta nói chuyện với ngươi nửa canh giờ, đừng lãng phí".
Lam Vong Cơ đương nhiên không giới hạn thời gian, chỉ là thời gian tới gia yến cũng còn non nửa canh giờ.
"......"
"......"
Hai người nhìn nhau trầm mặc một lúc lâu, Giang Trừng lần này rốt cuộc mở miệng trước, cơ hồ là rống to hết sức: "..... Nguỵ Vô Tiện! Ta nói với ngươi ___"
Bị giật nảy cả mình, Nguỵ Vô Tiện vội vàng nói: "Ta nghe, ta nghe, không cần nói to như vậy ___"
"Chó không phải do ta nuôi! Chỉ là mượn, ta chơi mấy ngày chưa kịp trả lại, vừa vặn lúc chạy ra thì bị ngươi nhìn thấy thôi, ta không có nuôi chó! Ngươi nếu còn muốn trở về, thì cứ trở về, muốn ở mấy ngày thì ở mấy ngày ta đều không có ý kiến!"
Lúc nói lời này, Giang Trừng tựa như dùng hết sức lực, nói xong thở hổn hển một chút.
Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn Giang Trừng, thoáng ngạc nhiên.
"......" một lát sau thấp giọng nói: "Ta biết, ta đoán đó cũng không phải do ngươi nuôi".
Tính tình Giang Trừng thế nào hắn đều biết, không thể nào bởi vì hắn không thường xuyên về Liên Hoa Ổ, biết rõ hắn sợ chó mà còn nuôi.
Yên lặng nhìn y, Nguỵ Vô Tiện đợi y hô hấp bình thường trở lại, mới thấp giọng hỏi: "Còn gì nữa?"
"Còn gì?" Giang Trừng mắng: "Còn có thể có cái gì nữa, cũng chỉ là muốn hỏi ngươi xem ngươi ở chỗ kia như thế nào mà thôi, khi đó Ôn gia đối với Vân Thâm Bất Tri Xứ như thế nào? Rốt cuộc có chuyện gì không? Trạm chủ mới nhậm chức ở Cô Tô như thế nào? Tình trạng của ngươi sau khi phân hoá ra sao? Rốt cuộc vì sao lại khám ra tâm thần háo nhược thế này? Mấy ngày nay lại còn rơi xuống nước liền phát sốt, nói! Còn giấu giếm cái gì chưa kể! Có tình huống gì ở Cô Tô không thể gửi thư báo hay sao!"
"....." Nguỵ Vô Tiện á khẩu không trả lời được.
Sau một lúc lâu nói: "Xin lỗi...."
Giang Trừng lạnh lùng hừ một tiếng.
Trầm mặc một lát, Nguỵ Vô Tiện từ từ mở miệng nói: "Mọi chuyện đều ổn, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đồ ăn hơi khó ăn một chút, không nóng như ở đây, rất thoải mái, Lam Trạm đối với ta rất tốt, ừm. Ôn gia sau đó không làm gì cả, chỉ là việc thiết lập trạm giám sát đúng là cũng có ảnh hưởng..... Trạm chủ mới tới, thoạt nhìn biết phân rõ phải trái, chắc cũng là một ngoại lệ trong số những người nhà Ôn gia nhỉ? Thật sự sau khi phân hoá ta không cảm thấy chỗ nào bị gì...."
Giang Trừng ngắt lời: "Không bị gì mà tinh thần háo nhược, rơi xuống nước một cái là phát sốt hả? Mạch tượng ngươi đều yếu đi, ngươi còn muốn nói với ta là không bị gì hả?"
Nguỵ Vô Tiện kiên trì nói: "Ta thật sự cảm thấy không bị gì, dù sao, cũng sẽ để Ôn Tình xem qua, lần này mà có cái gì, hoặc không bị gì, ta cũng sẽ nói với ngươi, ngươi nói lại cho sư tỉ và Giang thúc thúc nghe. Kỳ thật ta cảm giác thấy bình thường, thiệt không biết tại sao đột nhiên lại như vậy."
"......"
Nguỵ Vô Tiện ngầm liếc Giang Trừng một cái, tiếp tục nói: "Thật ra ta cũng có chút lời muốn nói, nhưng là cũng....."
"Có chuyện còn không mau nói!"
"Giang Trừng, ngươi nhớ dẫn dắt đám sư đệ cho tốt, ta không thể ở đây nữa, các ngươi, cần gia tăng tu luyện, Ôn gia.... không biết khi nào sẽ tấn công lên đây."
"....."
"Chính là... hiện giờ chúng ta tu luyện không có sai lầm, nhưng đại khái cũng không thay đổi được gì, ngươi cảm thấy, có khả năng, nhiều nhà chúng ta, liên hợp lại hay không.... Nghe ta nói, ta không biết phải nói với ai nữa, ta ở Lam gia cũng không có khả năng nói những lời này, nhưng ta luôn cảm thấy, Ôn gia hiện giờ từng bước muốn nhổ bỏ các nhà, nếu không liên hợp lại...." Càng nói càng rối, Nguỵ Vô Tiện bị ý tưởng này đè nén ở trong lòng suốt thời gian qua, càng không có cơ hội nói ra, càng suy nghĩ nhiều hơn.
Nhưng cảm giác việc này rất quan trọng.
Giang Trừng lại ngắt lời lần nữa: "Nguỵ Vô Tiện"
"Cái gì?"
Xoa xoa thái dương, Giang Trừng nói: "Ta biết, phụ thân... cũng biết, mấy hôm trước ta có nghe bọn họ nói...." Bọn họ có lẽ là chỉ Giang Phong Miên và Ngu phu nhân, dừng một chút, Giang Trừng tiếp tục nói: "Nhưng hiện tại, không có khả năng, nếu các nhà chưa bị tổn thất chút gì, thì sẽ không có ai nguyện ý đứng ra".
Điều này Nguỵ Vô Tiện đương nhiên hiểu, vẫn là nhẹ giọng nói: "Chính là nếu chờ các nhà đều bị tổn thất chút gì đó, hoặc là một số nhà bị diệt gọn, thì việc liên hợp cũng không còn kịp nữa rồi".
Khi đó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, dưới áp lực khổng lồ, Lam gia lại chỉ có thể dựa vào bản thân, cố duy trì tình trạng, vốn dĩ tuổi của bọn họ sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng khi đối mặt với sự thật, cảm giác nguy hiểm đã nằm ngay tại yết hầu, thì phát hiện hoàn toàn không có sức để giãy giụa.
Giang Trừng cứng rắn đáp: "Ta biết". Ai mà không biết?
Vân Thâm Bất Tri Xứ gặp nạn, tin đồn mục tiêu kế tiếp sẽ là Giang gia, hắn làm sao mà không cảm thấy bất lực và sốt ruột như vậy được.
Bây giờ nói ra, cũng chỉ là tạm thời, nghĩ rằng có thể lợi dụng hơi thở có chút gấp gáp này để làm điều gì đó trong lúc chưa xảy ra việc gì, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Lam gia Giang gia nhận thấy nguy cơ, những nhà khác thì sao?
Giữ chặt một chút may mắn, lại tiếp tục nhịn nhục... cũng là lẽ thường của con người.
Giang Trừng nói: "Nguỵ Vô Tiện, trước mắt, ngươi cứ lo nghỉ ngơi để thân thể khoẻ mạnh đi."
"....."
Giang Trừng nhảy xuống khỏi cây mộc lan, liếc hắn một cái thật sâu, mắc mặt bình thản, xoay người rời đi.
Nguỵ Vô Tiện ngồi ở chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng ảm đạm, ít nhất còn có ánh sáng.
Cũng không nghe tiếng bước chân, nhưng hắn biết người nọ đang lại đây, nhẹ giọng nói: "Lam Trạm"
"Ừm"